-Có cách gì đâu chứ, có gánh không nổi cũng vẫn phải gánh thôi.
Y Cao Vân hơi cau mày.
-Chúng ta có thể lấy danh nghĩa hội nghị thường vụ Thành ủy Đông Cống đề xuất quan điểm này lên lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, yêu cầu Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nhận lại nhà máy đường Dương Xuân hay không.
Theo tình hình điều tra sơ bộ, nhà máy đường Dương Xuân về cơ bản là không cầm cự được bao lâu nữa.
Thực sự đến lúc nhà máy phá sản thì Đông Cống ta phải ăn nói thế nào với mấy ngàn hộ công nhân viên chức?
Chưa tính những chuyện khác, nghe nói nhà máy đường Dương Xuân còn thiếu nợ mấy trăm triệu, lại thêm trợ cấp cho công nhân viên chức thất nghiệp, sắp xếp công việc cho hàng ngàn người, vô vàn chuyện phiền toái đó sẽ đổ hết lên đầu chúng ta. Đông Cống ta ắt không gánh nổi!
Diệp Phàm thở dài.
-Lấy danh nghĩa Thành ủy Đông Cống?
Y Cao Vân nhắc lại một câu, càng cau mày suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi bảo:
-Việc này chỉ e là không ổn. Trước đây chuyện nhà máy đường Dương Xuân Đông Cống cũng từng đem ra bàn thảo với Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, kết quả thế nào, rốt cuộc gánh hàng rong cũ nát này vẫn cứ nằm trên vai chúng ta. Chúng ta hơi đâu mà lấy trứng chọi đá, mấy ông trên tỉnh đều là quan lớn cả.
-Chẳng lẽ cứ ngồi chờ vận rủi ập xuống đầu?
Diệp Phàm liếc nhìn Y Cao Vân hỏi vặn lại.
-Bằng không, thử hỏi còn có cách gì?"
Y Cao Vân xua xua hai tay ra vẻ bất lực.
-Tất nhiên nhà máy đường Dương Xuân vẫn thuộc quyền quản lý trực tiếp của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống nên các anh có quyền lên tiếng . Nếu các anh muốn đề xuất quan điểm thì cứ lên tỉnh. Còn nếu bảo Thành ủy trực tiếp đề xuất thì sẽ không được danh chính ngôn thuận cho lắm.
- Ý của Bí thư Y là lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố đề đạt ý kiến lên Ủy ban Kinh tế Thương mại?
Diệp Phàm trong bụng thầm mắng thằng cha này vừa gặp chuyện đã nghĩ cách né tránh. Hơn nữa, lại còn muốn đổ vấy cho mình đứng mũi chịu sào.
-Tôi không có nói thế, bản thân anh hãy tự xem xét mà xử lý lấy.
Y Cao Vân thản nhiên.
-Được, vậy cứ lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố đề xuất kiến nghị lên Ủy ban nhân dân tỉnh vậy.
Diệp Phàm ra bộ cắn răng chấp nhận.
-Chuyện này thì tôi không có ý kiến.
Y Cao Vân gật gù thỏa ý.
“Lão có ý kiến thì đi gặp quỷ mà trình bày.”
Diệp Phàm trong bụng rủa thầm khinh bỉ.
Chẳng lâu sau thì thấy Bí thư Thành ủy Dương Xuân Mang Trung Cường và Phó Chủ tịch thị xã chuyên trách quản lý công nghiệp Trần Tân Lễ, cùng Phó Chủ tịch thường trực Lam Tồn Quân ba người cùng đến.
-Chúng ta qua gian ngoài uống trà và thảo luận một chút vấn đề này nhé.
Y Cao Vân nói xong đứng lên dẫn mấy người ra ngồi tại một phòng khách nhỏ ở gian ngoài. Viên thư ký rót trà xong xuôi thì cầm lấy một cuốn sổ, chầu chực sắn trong tư thế chuẩn bị ghi biên bản.
Bởi vì đây cũng là một cuộc hội ý chuyên môn nhỏ về ban lãnh đạo nhà máy đường Dương Xuân. Cả Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lôi Chí Đỉnh cũng đã y hẹn mà tới.
Mấy người người họ ổn định chỗ ngồi xong thì dùng qua một tuần trà.
-Chúng ta bắt đầu, Triệu thanh, cậu hãy ghi chép tường tận vào. Lần này chúng ta mở một cuộc hội ý chuyên môn thảo luận về chuyện nhà máy đường Dương Xuân. Chủ tịch Diệp, anh hãy sơ qua trước đôi chút về chuyện này.
-Y Cao Vân quay qua bảo khẽ thư ký Triệu thanh :
Nghiêm túc kiểu này thì xem ra là họp chính thức thật đấy.
Diệp Phàm nhẹ nhàng buông chén trà xuống, liếc nhìn Mang Trung Cường mà rằng:
-Đồng chí Trung Cường!
Chắc anh rất tường tận về nhà máy đường Dương Xuân?
-Đương nhiên, tôi cũng đang đau đầu đây? Gần đây càng lúc càng rộ lên tin đồn nhà máy đường Dương Xuân sắp phá sản.
Vừa khéo Chủ tịch Diệp mấy ngày trước có ghé qua nhà máy đường Dương Xuân. Một số quần chúng liền cho rằng nhà máy đường sẽ chẳng mấy chốc là sập, vì ngay cả Chủ tịch thành phố cũng xuống tìm hiểu tình hình, xử lý công việc nội bộ nhà máy. Bằng không, tân Chủ tịch thành phố Đông Cống chưa ai thấy mặt, hôm nay sao lại đường đột đến đây? Dù gì thì ai nấy cũng sẽ thấy lo ngại, mấy ngày qua có rất nhiều người tới tìm cán bộ nhà máy, sắp chen chúc đến hỏng cả cửa văn phòng tôi rồi.
Mang Trung Cường xót xa thuật lại tình hình.
-Bọn họ sao lại đi tìm anh?
Diệp Phàm thấy hơi ngạc nhiên.
-Ai nấy đều yêu cầu chuyển công tác hết sức vô lý . . .
Mang Trung Cường đáp.
-Chuyển công tác, là sao ta, chẳng lẽ muốn chuyền công tác từ nhà máy đường về địa phương?
Lam Tồn Quân cũng ngạc nhiên hỏi.
-Đúng vậy, ý nguyện của họ đúng là thế. Họ bảo thành phố điều họ đi thay mặt quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Họ chính là người giơ đầu chịu báng, một khi nhà máy đóng cửa thì họ còn biết đi đấu. Cho nên, họ đều mong được chuyển công tác đến Dương Xuân. Cho dù chức vụ có bị đánh tụt một bậc họ cũng cam tâm. Một đám từ chủ nhiệm phân xưởng, chủ nhiệm các phòng, ngay cả phó quản đốc xưởng …. đều chen chúc bên ngoài văn phòng của tôi, thư ký đến rót trà cũng không kịp.
Mang Trung Cường than thở.
-Anh cứ giải thích rõ ràng cho họ là được, nhà máy đường Dương Xuân tuy là do người bên Đông Cống ta quản lý, nhưng về quyền điều động thuyên chuyển nhân sự thì đều do Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh quyết định. Muốn thuyên chuyển thì bảo họ đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh mà cầu chứ sao lại đến tìm anh. Làm ăn vớ vẩn thật!
Y Cao Vân tức khí chửi om sòm.
-Tôi nói rồi nhưng bọn họ vẫn không chịu đi. Hơn nữa, vẫn cứ chây ì ra bắt tôi phải giải quyết chuyện này.
Bí thư Y, anh bảo xem, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở như tôi có thể giải quyết vấn đề này cho họ hay sao?
Đừng coi khinh mấy bố chủ nhiệm phòng này, cả đám đều là cán bộ cấp Cục trưởng. Hơn nữa lại có rất nhiều thế lực đỡ đầu.
Nhà máy đường Dương Xuân tuy quân số chỉ sáu bảy ngàn người đổ lại nhưng chỉ tính riêng cán bộ cấp phó phòng trở lên đã không dưới hai trăm rồi.
Mà trong đó cán bộ cấp Cục trưởng cũng chiếm đến mấy chục, như chủ nhiệm phân xưởng, người phụ trách các tiểu phân xưởng, cùng với đó là chủ nhiệm các phòng ban, chủ nhiệm đầu ra đầu vào, số lượng rất rất nhiều, cũng không dưới mấy chục, đều là cán bộ cấp Phó cục trưởng cả.
Còn cán bộ cấp Phó giám đốc sở cũng không phải là ít, cũng có đến hai mươi người đổ lại, đông đến mức dọa được người ta. Cho nên làm sao mà chuyển công tác cho họ hết được.
Hơn nữa, tôi nào có quyền hành gì mà đi làm mấy chuyện này. Mà dù là cấp trên cho tôi quyền hạn này đi nữa, một Dương Xuân nho nhỏ sao có thể nuốt trôi được nhiều cán bộ cấp Phó giám đốc sở như vậy?
Mang Trung Cường chun mặt lại kêu khổ.
-Tầm hai chục người, theo lý mà nói phó quản đốc xưởng mới là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Hơn nữa, trong một doanh nghiệp nhà nước thì cái cấp bậc Phó giám đốc sở cũng vốn chỉ là đặt ra cho có. Sao tự nhiên số lượng lại gia tăng đột biến như vậy?
Diệp Phàm vờ ra vẻ ngạc nhiên vội hỏi lại.
Thực ra, bộ mặt thật của nhà máy đường Dương Xuân Diệp Phàm sớm đã hiểu thấu. Nhưng gì đang diễn ra trong giờ phút này chỉ là một bộ phận nằm trong kế hoạch lớn của hắn mà thôi.
-Chủ tịch Diệp, anh mới đến đây nên chắc chưa được rõ. Các cán bộ chống đối hay không biết dùng vào việc gì đều được Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nhồi nhét vào nhà máy đường Dương Xuân.
Chỉ tính phó quản đốc xưởng thôi cũng có đến bảy tám người, số Phó Bí thư Đảng ủy cũng không ít hơn con số đó, lại còn trợ lý Bí thư, trợ lý quản đốc xưởng gì đó nữa.
Ngay cả chủ nhiệm phân xưởng lớn một chút cũng hưởng đãi ngộ như một Phó giám đốc sở, còn như chủ tịch Công Đoàn, phó chủ nhiệm thì còn nhiều vô số kể.
Vốn dĩ một nhà máy đường thì không thể nào có chức vụ chủ tịch Mặt trận Tổ quốc được, đây là chức vụ mà chỉ cơ cấu chính thức của chính quyền nhà nước Trung Quốc mới có, ấy vậy mà nhà máy đường Dương Xuân còn có nữa là, hơn nữa là do một cán bộ cấp Phó giám đốc sở đảm nhiệm.
Người ta còn đường hoàng bảo rằng nhà máy đường là đơn vị cấp giám đốc sở, đứng chung cấp bậc với Đông Cống ta. Ngay cả xã, thị trấn cũng đều có chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thì nhà máy đường, một đơn vị cấp giám đốc sở sao lại không thể có, các anh xem, có nực cười hay không nào.
Cho nên, tính chung quy lại thì nhà máy đường có đến gần ba mươi cán bộ cấp sở.
So với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ta thì quả là hơi khập khiễng….
Y nhìn Diệp Phàm một cái rồi tiếp:
-Các anh nói xem, một ngày bị mấy chục cán bộ cấp sở, hơn trăm cán bộ cấp cục cộng thêm mấy trăm cán bộ cấp phòng vây quanh, ngày hôm đó sẽ như thế nào đây? Ngay cả nhà vệ sinh cũng đâu còn là xứ sở yên bình.
Tôi sắp bị bọn họ làm phiền đến chết rồi. Cứ cái kiểu này, phạt không được mắng cũng không xong, anh mà hơi nặng lời một tẹo, người ta liền hè nhau lại trút giận ngay.
Trách thằng quản lý thay người ta là tôi đây đã đảm đương công việc không tốt, không dẫn dắt được tập thể nhà máy đường Dương Xuân chuyển lỗ thành lãi. Trách thằng quản lý này không có trách nhiệm, chẳng mấy khi thấy vác cái mặt đến nhà máy, về cơ bản là đã khoanh tay mặc kệ. Có kẻ thậm chí còn mạnh miệng chỉ trích tôi đã không làm tròn trách nhiệm vân vân và vân vân.
Đây đều là những việc thối tha gắp lửa bỏ tay người, tôi quản lý nhà máy đường Dương Xuân chỉ là chuyện trên danh nghĩa, đã khi nào tôi quản thúc họ chứ. Hơn nữa, hàng năm Dương Xuân đều phải trích ra khoản tiền hai mươi triệu bù lỗ cho bọn họ.
Lại nói đến thằng cha Bí thư Lý Khê Mãn kia, mỗi lần nhìn thấy tôi lỗ mũi cứ hếch ngược lên tận trời. Người ta là cán bộ cấp Giám đốc sở, tôi chỉ ở cấp bậc Phó giám đốc sở. Nghiễm nhiên, y mới là lãnh đạo, tôi là lính của y. Đít lộn lên đầu rồi có phải hay không? Bảo tôi đi làm người quản lý, là chân đứng mũi chịu sào giải quyết sự cố còn đúng hơn nhiều?
- Ừm, đúng là rất phiền toái. Tuy nhiên, sau khi trở về đó anh nhất định phải kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu. Rằng cái gì mà nhà máy đường sắp phá sản kia tất cả đều chỉ là lời đồn, trên thành phố đang nghĩ cách điều chỉnh cơ cấu sản xuất thêm một lần nữa, cố gắng vực dậy nhà máy đường.
Lúc này, Y Cao Vân nói.
Người này đương nhiên cũng có chút lo lắng là công nhân nhà máy đường sẽ làm ầm ĩ. Mấy ngàn công nhân, cộng thêm người nhà chính là ngàn vạn nhân mã .
Một khi họ mà gây rối thì rất đáng để lưu tâm. Y Cao Vân vẫn luôn trông mong cái ngày Vi Lý Quốc tìm về với đất để y có thể quang minh chính đại tiếp nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Đông Cống. Đang lúc mấu chốt này mà xảy ra đại sự là điều Y Cao Vân không muốn thấy nhất.
Thật đáng lo ngại!
Tôi thấy lửa không thể gói bằng giấy, cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra thôi . . .
Diệp Phàm bỗng nhiên xen vào một câu.
-Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra…., Chủ tịch Diệp, những lời này của anh tôi không rõ cho lắm.
Y Cao Vân nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
-Bí thư Mang, tôi nói có đúng không?
Diệp Phàm quay sang phía Mang Trung Cường hỏi ngược lại.
-Bí thư Y, tôi cũng cho rằng việc này không thể giấu được ai mãi. Tôi đã cho người điều tra nhà máy đường từ sớm rồi, vốn không đủ để gán nợ, nếu kết toán lại, có đem hết những thứ có chút ít giá trị như nhà xưởng, thiết bị gì đó bán sạch để gán nợ thì e rằng vẫn còn thiếu hơn trăm triệu nợ bên ngoài.
Một cái nhà máy nát đến độ như vậy thì còn cách gì có thể duy trì được nữa. Thà đau ngắn còn hơn đau dài, phải hạ quyết tâm dứt khoát đóng cửa nhà máy vậy.
Gánh nặng trên lưng chúng ta giống như mỗi năm đều mất đi một phần xương thịt vậy!
Mang Trung Cường thật sự chống đỡ không nổi nữa, đã sớm muốn buông xuôi bỏ cuộc rồi.
Chuyện này với lão Đới mà nói đã gấp như lửa thiêu đến đít rồi, hắn cũng không kịp suy xét đến cảm nhận của Y Cao Vân, sếp phó phụ trách công tác Thành ủy như thế nào nữa.
-Chịu không nổi cũng phải cố, các đồng chí, các anh cứ thử ngẫm xem xử lý ra sao với mấy ngàn người thất nghiệp?
Vừa rồi tôi đã cùng Chủ tịch Diệp thảo luận qua về vấn đề này.
Hiện tại ổn định lòng người mới là chuyện trọng yếu nhất. Bằng không, sẽ xuất hiện vấn đề lớn ở đây. Không riêng gì tôi, các vị ngồi đây cũng không một ai thoát được.
Nhất là anh đấy, đồng chí Mang Trung Cường, anh là lãnh đạo nắm quyền quản lý. Một khi xảy ra chuyện, anh thử nghĩ mà xem, lãnh đạo trên tỉnh đầu tiên chắc chắn là đem anh ra trảm.
Còn cả Chủ tịch Diệp, Chủ tịch Lam nữa, các anh là hai nhân vật hàng đầu của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống. Nhà máy đường Dương Xuân này nói trắng ra là chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố các anh.
Một Bí thư đảng ủy như tôi chỉ là quá ngứa mắt rồi nên mới muốn cùng các anh gánh vác. Bằng không, hừm!
Sắc mặt Y Cao Vân nghiêm túc đến dễ sợ, thậm chí có chút lạnh lùng chú mục vào Mang Trung Cường như đang có ý cảnh cáo. Xem ra, lão họ Y này thực sự đã hơi sốt tiết lên rồi.