... Bộ vị hình như hơi ấm nóng, thế này. . .không hề giống với cảm giác khi dạ dày bị đau tức nóng ran. . .
Vi Lý Quốc nói.
-Vậy là tốt rồi, tôi đang kích thích bộ vị của cơ thể anh. Đây là một liệu pháp đặc biệt, tuy không thể chữa trị dứt điểm bệnh của anh nhưng chí ít nếu phối hợp vật lý trị liệu cùng thuốc của tôi thì ít nhất vẫn có thể giúp anh cầm cự thêm một năm nữa.
-Chỉ cần thấy được một Đông Cống phồn hoa, dẫu tôi chỉ sống có một ngày cũng vẫn cam tâm. Chủ tịch Diệp ạ,
anh không cần nhọc lòng với ông già này nữa. Tập trung tư tưởng mà lo cho kinh tế phát triển đi lên là được.
-Tôi cần sự ủng hộ của anh.
Diệp Phàm vừa nói vừa tiếp tục kích thích bộ vị Vi Lý Quốc.
-Anh phải đáp ứng yêu cầu của tôi trước đã.
Vi Lý Quốc đăm đăm nhìn Diệp Phàm.
-Trong vòng hai năm, tôi sẽ cho anh thấy một Đông Cống phồn hoa hiển hiện ngay trước mắt. Tuyệt đối không nói quá, năng lực của tôi thế nào chắc anh cũng đã nghe qua. 11 huyện của khu Ma chuyển mình thành đô thị, trấn Lâm Tuyền nay đã phát triển trở thành một thị xã.
Diệp Phàm tự tin quả quyết vì hắn đang xúc động. Hắn cảm thấy nếu không làm tốt việc này thì sẽ rất có lỗi với vị đồng chí lão thành sắp về với đất này.
-Được!
Vi Lý Quốc hết sức cao hứng liếc nhìn Diệp Phàm hỏi:
-Anh cần tôi ủng hộ cái gì nào, nói nghe coi?
-Đình chỉ chức vụ của đồng chí Lý Khê Mãn tại nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp Phàm không phí một giây liền đưa ra đề xuất.
-Anh đã tìm gặp Y Cao Vân rồi nhỉ, hơn nữa, y cứ ba phải cò cưa đúng không?
Vi Lý Quốc lim dim mắt suy đoán.
Lợi hại, Diệp Phàm trong bụng thầm kêu lên thán phục:
-Đúng là đã gặp, đúng y như anh nói, y rất ba phải.
-Anh không biết được mối quan hệ giữa họ rồi, sau lưng Lý Khê Mãn là thế lực lâu đời Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh. Vốn dĩ hai người đó cũng không có gì nhiều, chẳng qua phụ thân Lý Khê Mãn đã từng cứu mạng phụ thân Y Kiệt Minh là Y Cao Hùng.
Năm đó, phụ thân Lý Khê Mãn là Lý Thắng lợi, vốn dĩ là thủ hạ của Y Cao Hùng. Mà Y Cao Hùng lúc ấy là Phó Chủ tịch thành phố phân quản giao thông của Đông Cống chúng ta.
Nhưng lúc ấy vẫn gọi là địa khu Đông Cống chứ chưa phải là thành phố. Y Cao Hùng tự nhiên là Phó chủ tịch địa khu ngày ấy.
Hồi đó xảy ra vụ một cây cầu lớn bị sập, việc này Y Cao Hùng phải phụ trách toàn bộ. Rút cuộc là Lý Thắng Lợi đã giúp y gánh vác.
Vi Lý Quốc thuật lại.
-Như vậy xem ra, nếu phải đình chỉ chức vụ của Lý Khê Mãn thì Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh chắc chắn sẽ không đồng ý. Cứu mạng chi ân, hoàng tuyền tất báo.
Diệp Phàm tâm trạng muôn phần u ám.
-Ừm, chắc chắn là thế rồi.
Vi Lý Quốc gật gật đầu nhìn Diệp Phàm bảo: Cho nên, chí ít anh cũng nên xem xét tình hình trước mắt, dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng vẫn sẽ bất lợi khi muốn đối đầu trực diện với Phó Chủ tịch tỉnh? Quả thật có muốn giao phong đi nữa thì ít nhất cũng phải đợi quan hệ của anh với phía trên tỉnh sâu rễ bền gốc hơn nữa mới ra tay cũng không muộn. Thế đạo thường là như thế, năng lực là một chuyện, quan hệ lại là một chuyện khác.
-Vậy nếu Thành ủy Đông Cống đồng ý ngưng chức vụ của Lý Khê Mãn, sau đó mới báo cáo lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, làm như vậy có ảnh hưởng đến việc lên chức của họ Lý hay không?
Diệp Phàm vội hỏi.
-Không chắc lắm.
Vi Lý Quốc lắc lắc đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi bảo:
-Cho dù có đánh tiếng lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì chắc là Trưởng Ban Lôi Thường Thạch cũng sẽ không thật lực đấu tay đôi với Y Kiệt Minh. Trừ phi, anh có thể cho Trưởng ban Lôi thấy được thứ khiến hắn động tâm.
-Chuyện này quá khó.
-Tôi hiểu, nhưng tóm gáy Lý Khê Mãn là việc tôi cương quyết phải làm. Bí thư Vi, hơn ai hết anh cũng rõ tình hình của nhà máy đường Dương Xuân mà. Không thay lãnh đạo đổi tư duy thì nhà máy đường coi như xong.
-Tôi hiểu mà, cái nhà máy đường này lâu nay vẫn cố thoi thóp thôi. Nó giống như một chiếc xe nát tròng vào cổ con trâu già Đông Cống. Con trâu khọm này sắp không xong đến nơi rồi, nhà máy đường đóng cửa cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nếu anh thật sự có tính toán muốn vực dậy nhà máy, Vi Lý Quốc tôi xin hết lòng ủng hộ.
Vi Lý Quốc thái độ bỗng nhiên kiên quyết lạ thường.
-Cứu!
Diệp Phàm chỉ khẳng định một tiếng chắc nịch.
Tầm mấy ngày sau đó, đang lúc nửa đêm, tâm phúc của Diệp Phàm là Lam Tồn Quân và Vương Triều vội vàng chạy đến, trong tay hai người họ đều cầm một túi văn kiện dày cộp.
-Tài liệu cứ để đó từ từ tôi sẽ xem, các cậu cứ nói đại khái xem nào.
Diệp Phàm khoát tay ra lệnh.
-Theo tình hình mà tôi điều tra được cho thấy, nhà máy đường Dương Xuân quả đúng là một gánh hàng rong cũ nát.
Căn bản là hết thuốc chữa nhưng tôi cũng phát hiện ra một điểm rất đáng chú ý ở đây.
Vương Triều ngưng lại liếc nhìn Diệp Phàm.
-Nói tiếp đi, đừng có rào trước đón sau gì nữa.
Diệp Phàm cau mày thúc giục.
-Sáu năm trước, nguồn lợi mà nhà máy đường Dương Xuân đem lại cũng không tệ lắm. Hơn nữa, hồi đó còn lần lượt bán đấu giá mấy mảnh đất khi trước có tiền đã mua để sẵn đấy.
Nguyên trước kia khi tình hình kinh tế của nhà máy khả quan đã từng mua một chỗ đất với diện tích rất lớn trên tỉnh thành. Hồi đó nghe nói là muốn mở một phân xưởng trên tỉnh để đi sâu vào chế biến gia công sản phẩm từ đường.
Tuy nhiên, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà không thực hiện kế hoạch này nữa. Tuy vậy, vận khí của nhà máy đường vẫn không tệ chút nào.
Vừa gặp dịp tỉnh thành thành mở rộng về phía Đông, mà khu đất nhà máy đã mua vốn nằm ở vùng ngoại thành quy hoạch, nơi đó trong phút chốc đã trở thành cung đường hoàng kim.
Lãnh đạo nhà máy cũng đã thấy được cơ hội này, nên lập tức tái đầu tư dựng lên một tòa nhà lớn. Ấy thế nhưng ngay sau đó đã phát sinh một chuyện.
Vì tình trạng nợ nần chồng chất, nhà máy đã đem bán cả nhà lẫn đất để kiếm về một món hời lớn.
Vậy tiền đâu?
Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân không khỏi đồng thanh buột miệng hỏi.
-Thu được hàng trăm triệu, phần lớn đều ăn uống tiêu pha phát thưởng cấp phúc lợi hết. Ấy vậy mà vẫn còn lại ba bốn trăm triệu đem cho tập đoàn Vinh Quang thành phố ta mượn.
- Tập đoàn Vinh Quang, có phải đứng đầu tập đoàn Vinh Quang là bà cô già Cam Vũ Thuần, ngoại hiệu Cam nương tử hay không, nghe đâu hiệu quả kinh doanh cực tốt, tài sản tập đoàn hiện nay đã lên đến con số hàng tỷ.
Diệp Phàm thốt lên.
-Đúng vậy, chính là bà ấy. Tuy vậy, nghe nói tiền mặt thì lại không dễ thu lại được. Vinh Quang suốt ngày chầy bửa không chịu trả tiền, còn tình hình rốt cuộc thế nào thì tôi vẫn chưa điều tra được.
Vương triều xác nhận.
-Nợ bắc cầu.
Lam Tồn Quân thận trọng bảo hai người Diệp, Vương:
-Có một số tập đoàn, biểu hiện bên ngoài rất chỉn chu, nhưng thực ra có khi đã như cái thùng rỗng rồi. Không chừng chỉ là công ty ma chuyên lừa đảo mà thôi.
-Hãy ngầm tiến hành điều tra về Vinh Quang.
Diệp Phàm giao phó xong cho Vương Triều rồi quay sang hỏi Lam Tồn Quân:
Cậu đã đánh giá qua tình hình tài sản của nhà máy đường Dương Xuân hiện thế nào chưa?
-Nếu không tính đến khoản ba trăm triệu kia, trước mắt nhà máy đường Dương Xuân vẫn còn khoản nợ hai trăm triệu. Máy móc trang thiết bị hầu hết đã xuống cấp, mấy năm gần đây không hề mua thêm bất cứ trang thiết bị cỡ lớn nào.
Bán sạch sành sanh thiết bị nhà xưởng đi cũng không vượt quá con số năm mươi triệu. Bởi vì, địa điểm đặt nhà máy đường Dương Xuân so với nội thành Đông Cống ta mà nói thì khá là xa xôi hẻo lánh.
Chỗ đất đó nằm ven bờ Hồng hà, cách thành phố ta đến hàng trăm kilomet. Cách Dương Xuân cũng đến hơn năm mươi km.
Nếu nhà xưởng nhà máy đường Dương Xuân nằm ở nội thành thì còn đáng chút tiền, chứ ở mảnh đất heo hút núi đồi kia thì hầu như không có giá trị. Người ta vơ lấy làm gì, về cơ bản là không có tác dụng.
Lam Tồn Quân đáp.
-Lão Lam, anh nói xem, nếu chúng ta đem sáu chục triệu mà Chủ tịch tỉnh cấp cho đầu tư vào nhà máy đường Dương Xuân thì sẽ thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Đến cái bong bóng cũng sẽ chẳng thấy đâu, nói trắng ra là tất cả chỗ ấy sẽ trôi tuột theo dòng nước.
Lam Tồn Quân không hề nghĩ ngợi, đáp thẳng luôn.
-Anh cứ xem qua cái này đã rồi hẵng nói.
Diệp Phàm ném cho Lam Tồn Quân một phần tài liệu. Lam Tồn Quân hơi sửng sốt chốc lát rồi bắt đầu giở ra xem.
-Đường Curdlan.
Lam Tồn Quân xem xong một lượt, miệng chỉ lẩm bẩm nhắc tới mấy chữ này.
-Ừm, đường Curdlan là một loại sản phẩm phụ gia có giá trị cao, nửa cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, nước Mĩ đã sản xuất đường curdlan, sản phẩm này được ứng dụng rất rộng rãi trong ngành công nghiệp thực phẩm. Kể từ năm 1989, các nước và khu vực ở Châu Á như Nhật Bản, Hàn Quốc …đã từng bước mở rộng ứng dụng của sản phẩm này.
Đường Curdlan đóng vai trò một sản phẩm phụ gia kiểu mới có giá trị cao, bởi vì nó có thể hình thành liên kết chịu nhiệt cao, ứng dụng rất phổ biến trong ngành công nghiệp thực phẩm.
Đường curdlan có thể mang lại cho thực phẩm những bước cải tiến, dùng trong sản xuất các thực phẩm mì,gạo, thịt, kem, bánh ngọt mềm, cho đến những tác dụng giữ ẩm, giữ tươi, giữ nguyên trạng cùng với đó là tăng độ giòn, đàn hồi, cải thiện khẩu vị.
Cũng có thể làm thành phần chủ yếu của thực phẩm, sản xuất và chế biến thực phẩm tinh bột, hàng thực phẩm sơ chế cùng với các loại thực phẩm thành hình. Ngoài ra, đường curdlan hình thành ở pPS2~ có tính ổn định cao, bởi vậy đường curdlan được dùng làm chất tạo đông trong chế biến sữa chua, cải thiện khẩu vị với sản phẩm chế biến từ sữa...
Diệp Phàm thuyết luôn một bài dài.
-Chuyện này có vấn đề.
Lam Tồn Quân nói, nhìn Diệp Phàm.
-Vấn đề gì?
Diệp Phàm cười nhạt hỏi lại.
Cái này, hình như nước ta hiện nay chưa có ban ngành khoa học nào nghiên cứu ra loại sản phẩm mới này. Người ngoại quốc sớm đã dùng đến, nếu các anh muốn dùng sẽ phải đi mua kỹ thuật của bọn họ. Phí chuyển nhượng kỹ thuật ở đây e rằng sẽ là mức giá trên trời. Chỉ tính riêng mức phí chuyển nhượng này thôi chúng ta cũng đã không trụ nổi rồi.
Lam Tồn Quân lo ngại.
-Ha ha, không cần đến tiền.
Diệp Phàm nở một nụ cười bí hiểm.
-Làm sao có thể?
Lam Tồn Quân và Vương Triều đều hồ nghi ra mặt.
-Việc này các cậu không cần hỏi, cứ xem như Diệp Phàm tôi tặng đại lễ cho Đông Cống đi.
Diệp Phàm không muốn dây dưa mãi vấn đề này nên dù Lam Tồn Quân và Vương Triều đều rất hiếu kỳ nhưng cũng hiểu được có một số việc Diệp Phàm đã không nói là nhất định có lý do, thế nên hai người họ cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Thật ra kỹ thuật này là Diệp Phàm lấy từ chỗ Lý Khiếu Thiên mà ra. Nay vừa nghe đến chuyện nhà máy đường là Diệp Phàm đã nghĩ ngay đến mấy năm trước ở Tổ đặc nhiệm A khi đó hình như có một hạng mục kỹ thuật có đề cập đến gia công đường.
Là do mấy bố bên Khoa học Năng lượng Tổ đặc nhiệm A nghĩ ra, đương nhiên, kỹ thuật của bọn họ không gọi là sản xuất đường curdlan mà có một tên gọi khác, hơn nữa, sản phẩm cho đến công dụng đều hoàn toàn không giống.
Chỉ cần Diệp Phàm vác cái mặt dày đi cầu Lý Khiếu Phong. Có lão tướng quân họ Lý này ra mặt thì mấy bố bên nhóm Khoa học Năng lượng Tổ A vẫn sẽ gật đầu thôi.
Kết quả chỉ mất có vài ngày đã thí nghiệm tạo ra đường Curdlan. Đương nhiên, là bọn họ dựa trên cơ sở đã có cải tiến một chút. Diệp Phàm hoàn toàn tin tưởng mấy bố già bên Khoa học Năng lượng này có thể làm ra như bỡn.
Nhưng Diệp Phàm cũng phải đem một viên Lôi âm Cửu Long hoàn ra đổi. Lý Khiếu Phong cười lớn cho là đáng giá, còn Diệp lão cũng ra bộ tiếc rẻ lắm.
Tám giờ sáng hôm sau, Diệp Phàm tới văn phòng của Y Cao Vân.
-Bí thư Y, gánh nặng nhà máy đường Dương Xuân này quá lớn, Đông Cống chúng tôi gánh không nổi.
Diệp Phàm trực tiếp nói thẳng luôn. ! .