Quan Thuật

Chương 1857: Chương 1857: Nắm quyền sinh sát khâu nhân sự




Chủ tịch tỉnh Chúc Nam Đỉnh có thể nói là một nhân vật tầm cỡ ở tỉnh Tây Lâm, cứng rắn nhân vật, ngay cả Bí thư tỉnh ủy Phó Quốc Vân cũng có lúc phải nhường y đến vài phần.

“Bên trong bộ máy Tỉnh ủy, hai nhân vật này chia đôi vận mệnh cả thiên hạ”, nói vậy cũng chẳng sai chút nào. Bởi vì, nền tảng của thế lực bản địa do họ Chúc cầm đầu rất thâm sâu khó đoán, giống như một mạng lưới tường đồng vách sắt, khiến cho kẻ ngoại đạo như Phó Quốc Vân cũng không khỏi có chút kiêng dè.

-Thế này vậy, nhà máy đường Dương Xuân là do Ủy ban Kinh tế Thương mại tách riêng ra cho Đông Cống các anh quản lý.

Trên lý thuyết thì đây cũng là đơn vị cấp dưới trực thuộc của Đông Cống.

Tuy nhiên, đồng chí Lý Khê Mãn là cán bộ cấp Giám đốc sở. Xử lý một cán bộ cấp Giám đốc sở thì nhất định phải thận trọng. Việc này, vốn dĩ Đông Cống không đủ thẩm quyền xử lý một cán bộ cấp Giám đốc sở.

Nhưng anh có thể thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố tạm ngưng chức vụ của đồng chí ấy. Nếu Thành ủy Đông Cống các anh có thể tuyên bố tạm thời cách chức, tôi sẽ phản ánh tình hình lên Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lôi Thường Thạch. Đồng chí Diệp Phàm, tôi cho anh thời gian hai tuần, dù sao đồng chí Lý Khê Mãn tạm thời vẫn chưa thể rời nhà máy đường Dương Xuân phải không nào?

Dù y có muốn rời đi tôi cũng sẽ có biện pháp tạm thời áp chế đôi chút.

Thiết Hậu Sơn quả nhiên đã phần nào bị tác động, tuy vậy, “củ gừng già này vẫn tỏ ra còn cay lắm”.

“Không ngờ lại nghĩ ra cho hắn cách vẹn toàn không đắc tội với ai như vậy. Diệp Phàm kia có bản lĩnh thì hãy thu phục Thành ủy Đông Cống trước đã rồi hãy nghĩ đến chuyện được họ Thiết này giúp sức.

Bởi nếu thế, lão Thiết này sẽ phải mạo hiểm đắc tội với Phó chủ tịch tỉnh đồng chí Y Kiệt Minh, việc này thật quá phiêu lưu rồi.

Tuy vậy, lão Thiết kia cũng hiểu rằng, Diệp Phàm mới đến Đông Cống, căn cơ chưa vững, không có khả năng sẽ thuyết phục được mười mấy ủy viên Thành ủy đình chỉ chức vụ của Lý Khê Mãn.

Bởi vì, đa số các ủy viên thường vụ có mặt ở đây chắc hẳn đều hiểu được mới quan hệ giữa Phó chủ tịch tỉnh họ Y với Lý Khê Mãn là như thế nào. Ai lại giơ đầu chịu báng mà đi đắc tội với họ Y kia chứ?

Diệp Phàm không thể thông qua Thành ủy để xử lý họ Lý thì cũng đừng trách Thiết Hậu Sơn tôi không đề cập đến việc này.

Thiết Hậu Sơn quả là lợi hại, lợi hại đến nỗi khi y làm vậy Diệp Phàm cũng không có gì oán trách được. Việc này mà làm được thì phải gọi là kỳ tích.

-Phù!

Diệp Phàm thở mạnh ra một hơi rồi gác máy. Hắn quét mắt một lượt rồi bảo:

-Đồng chí Lý Khê Mãn, Phó ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn ủy có căn dặn.

Diệp Phàm nói đến đây cố ý tạm dừng một chút, hắn phát hiện toàn bộ ánh mắt các đồng chí trong phòng hội nghị đều đang nhìn chằm chằm vào khóe miệng hắn. Còn đồng chí Lý Khê Mãn thì mặt mũi đã sa sầm hung tợn như Trương Phi đang trừng mắt nhìn hắn.

-Thứ trưởng Thiết có dặn dò rằng, đồng chí Lý cứ tạm ở lại nhà máy đường Dương Xuân trong vòng nửa tháng. Trong khoảng thời gian này phải không ngừng tự kiểm điểm, khắc sâu tu tỉnh lại hành vi của bản thân. Còn chuyện điều động thuyên chuyển của anh, tổ chức Tỉnh ủy sẽ có quyết định sau.

Diệp Phàm nghiêm túc tuyên bố xong quyết định rồi bảo:

-Hôm nay chúng tôi họp đến đây thôi, giải tán.

-Hừ, Lý Khê Mãn này đã ở đây mười lăm năm trời, tôi thật sự rất muốn xem xem khỉ đột có thể làm vua hay không! Về phần kiểm điểm thì họ Lý tôi không có biết viết. Trừ khi là Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bảo tôi viết, bằng không, họ Lý này không sai thì sao phải viết kiểm điểm chớ? Nếu nói Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống thì Lý Khê Mãn này cũng không phải cấp dưới chịu quản lý trực tiếp của anh! Anh không có tư cách đòi cách chức tôi.

Sắc mặt Lý Khê Mãn chuyển từ đen sang đỏ, trừng trừng hai mắt nhìn Diệp Phàm.

-Có tư cách hay không, vài ngày sau gặp nhau sẽ rõ.

Diệp Phàm xoay người, thản nhiên cười cười bước ra khỏi phòng họp. Để lại các vị đồng chí ai nấy vẫn đang kinh ngạc với màn phân cao thấp của hai vị cán bộ cấp Giám đốc sở vừa rồi.

Chi tiết cụ thể thế nào mọi người vẫn đang đồn đoán nên về phần kết quả thì tự nhiên ai cũng chưa rõ thực hư.

“Lão cáo già”, Diệp Phàm trong bụng mắng thầm Thiết Hậu Sơn một câu.

Tối hôm đó, Diệp Phàm mang theo hai bình rượu Mao Đài thăm hỏi Y Cao Vân.

-Chủ tịch Diệp quá khách khí rồi, đến thì cứ đến thôi, sao cứ phải lễ lạt này nọ làm gì?

Y Cao Vân mặt tươi như hoa bước ra nghênh đón.

Gần đây quả thật quá bận rộn, mãi không có thời gian báo cáo với Bí thư Y một số công chuyện liên quan.

-Ha ha, tôi chỉ là quyền chủ trì công tác Thành ủy. Chúng ta cũng chỉ có thể nói là trao đổi lẫn nhau chứ tuyệt đối không thể xưng là báo cáo công tác được. Sau này, chúng ta đều là hảo hữu chung một chiến hào cả mà.

Y Cao Vân trong lòng vô cùng thoải mái nên ngoài mặt cứ cười nói suốt.

-Không thể nói vậy được, Thành ủy nay đúng là do một tay anh chủ trì, trong hàng ngũ đảng Diệp Phàm này lại là lính của anh.

Diệp Phàm cố nhịn cười để nặn ra câu trên một cách nghiêm túc nhất.

-Khách khí rồi!

Lần này Y Cao Vân không tiện từ chối nữa.

-Bí thư Y, đồng chí Lý Khê Mãn của bên nhà máy đường Dương Xuân rất chi là kỳ cục ...

Diệp Phàm lần nữa thuật lại quan điểm của hắn.

-Việc này chỉ e có chút phiền phức đấy.

Y Cao Vân nghe xong không khỏi cau mày tư lự.

-Có gì mà phiền chứ, nhà máy đường Dương Xuân tuy bảo là trực thuộc Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nhưng vốn dĩ đã trao quyền cho Thành ủy Đông Cống chúng tôi quản lý thay. Chúng tôi có quyền đình chỉ chức vụ đối với Lý khe suối, tất nhiên là sau khi tạm thời cách chức chúng tôi sẽ có thông báo lên các cấp lãnh đạo liên quan của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh là được rồi. Chí ít Thành ủy chúng tôi cũng phải tỏ thái độ trước, phải không nào?

Diệp Phàm phân bua.

-Chủ tịch Diệp, bản thân anh cũng rõ mà. Nhà máy đường Dương Xuân là do Đông Cống quản lý thay người ta. Đúng như anh vừa nói đấy, đơn vị chủ quản cấp trên của người ta là Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, nếu thay mặt quản lý một thời gian thì còn chấp nhận được.

Còn việc đình chỉ chức vụ của đồng chí Lý Khê Mãn thì chúng ta không đủ thẩm quyền.

Anh cũng chẳng lạ gì, quản lý thay người ta, nghe thì ngon đấy, chỉ là bao nhiêu rắc rối người ta đem đổ lên đầu chúng ta cả, còn quyền hạn bên nhân sự thì người ta không cho tôi nhúng tay vào.

Anh xem đấy, những năm gần đây, Thành ủy Đông Cống nào có quyền động đến nhân sự của nhà máy đường đâu chứ? Cho dù là một chủ nhiệm phân xưởng cấp trưởng phòng chúng tôi cũng không có quyền động đến.

Ủy ban Kinh tế Thương mại lợi hại lắm, người ta chỉ quản nhân sự chứ không thèm quản “quan sự”. Kể từ năm kia, hàng năm chúng tôi đều phải cống nạp cho nhà máy không dưới năm mươi triệu. Còn Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh thì chi ra được bao nhiêu chứ, nhiều nhất cũng chỉ mấy triệu cho nhà máy đường là đã kêu rống lên rồi.

Hơn nữa, lần trước tôi lên tỉnh đòi tiền. Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Lưu Thạch còn mạnh miệng bảo là kể từ năm nay Ủy ban Kinh tế Thương mại sẽ không chi tiền cho nhà máy đường Dương Xuân nữa.

Về sau, chuyện ăn thua được mất của nhà máy đường Dương Xuân sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống tự đi mà giải quyết. Anh xem xem, nói sao mà hay thế.

Chỉ nói chuyện kiếm tiền, còn chuyện nhân sự thì vẫn do một tay chủ nhiệm Lưu thao túng.

Ôi, việc này quả thật là làm khó đồng chí Đới Trung Cường bên Dương Xuân rồi. Anh kêu một cán bộ địa phương cấp Phó giám đốc sở đi quản lý Lý Khê Mãn một cán bộ cấp Giám đốc sở, đây là sắp xếp kiểu gì vậy chứ?

Y Cao Vân bông quay sang than ngèo kể khổ với Diệp Phàm.

-Mền nắn rắn buông, ko ăn được thì lè, Chủ nhiệm Lưu quả là có tầm nhìn.

Diệp Phàm chỉ rủa một câu bấy nhiêu đó.

-Người ta còn kiêm chức Trợ lý Chủ tịch tỉnh, vẫn là lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi. Thử hỏi có cách gì đây! Từ xưa đã vậy, quan cao một bậc đè chết người!

Y Cao Vân buồn bực ra mặt, Diệp Phàm hiểu được đây chẳng qua chỉ là lão đang diễn trò thôi. Biết nói nhiều cũng vô dụng, hắn đành hàn huyên thêm vài câu rồicáo từ, sau đó đi thẳng đến nhà Bí thư Thành ủy Vi Lý Quốc.

-Hừ, muốn cầu Y Cao Vân này ra mặt để đắc tội với Lý Khê Mãn. Tôi chưa đến nỗi bị ẩm IC đâu, Chủ tịch tỉnh là chỗ thế nào với Y Cao Vân tôi, cũng không chịu đi hỏi han cho rõ ràng sao?

Trông theo bóng Diệp Phàm đã khuất về phía xa, Y Cao Vân tự mình lẩm bẩm, khuôn mặt như đống đinh bởi nụ cười giả tạo kia phút chốc trở nên băng lạnh đến đáng sợ.

-Ngồi đi, già cả như tôi sắp không xong rồi, có mỗi việc đứng cũng không đứng nổi.

Vi Lý Quốc liếc qua phía Diệp Phàm mà mặt không hề đổi sắc, lão chỉ vào cái ghế trúc phía đối diện mời Diệp Phàm ngồi.

-Bác sẽ nhanh khá lên thôi.

Diệp Phàm vừa nói vừa đưa mắt tham quan chỗ ở của Vi Lý Quốc, thấy đây là một ngôi nhà được vây lại bằng tường đất.

Ngôi nhà xinh xắn với hai tầng xây theo kết cấu gạch mộc. Phía ngoài tường nhà vẫn chưa trát vữa quét vôi, còn để nguyên màu gạch thô. Đây rõ ràng giống nhà của một thường dân, nếu nói là cơ ngơi của một Bí thư Thành ủy thì có vẻ hơi tồi tàn.

-Bí thư Vi, sao anh lại ở chỗ thế này?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi luôn.

-Ở quen rồi, bên kia Thành ủy cũng có căn nhà nhỏ. Nhưng thiết nghĩ tình hình kinh tế của Đông Cống chúng ta không được tốt cho lắm.

Dư ra một căn nhà dù nhỏ để cấp cho các đồng chí khác thì thành phố sẽ đỡ phải xây thêm một căn phải không nào? Hơn nữa, bớt đi một căn nhà cho ủy viên thường vụ Thành ủy là có thể xây thêm một ngôi trường tiểu học hy vọng rồi.

Có thể giúp ít nhiều trẻ nhỏ vùng khó khăn được đi học, như vậy thật tốt biết bao! Vả lại, cơ ngơi của lão gia đây cũng không kém gì so với căn hộ của bên Thành ủy. Nhà riêng ngõ riêng ở thoải mái hơn, ha ha.

Vi Lý Quốc thản nhiên cười cười, tay vân vê đám tóc trên mái đầu đã bạc.

-Ôi

Trong lòng Diệp Phàm dấy lên một niềm chua xót, không thể ngờ một vị cán bộ lão thành vì dân vì đảng vì đất nước mà làm việc như thế lại mắc phải chứng ung thư, ông trời thật không công bằng chút nào.

-Không là gì đâu, đồng chí Diệp Phàm ạ. Là người ai rồi cũng sẽ chết, Vi Lý Quốc tôi không sợ chết. Chỉ có điều, e là không kịp nhìn cảnh phồn hoa phát triển của Đông Cống rồi.

Thành phố Đông Cống ta hiện có trên dưới 30 nghìn nhân khẩu khu vực nội thành. Quy mô chẳng khác một thị trấn nhở phía nam là mấy, tôi rất mong được thấy một ngày Đông Cống ta thật sự trở thành thành thị trọng điểm của phía Tây Nam.

Mong ước của tôi cũng chẳng cao xa gì, chỉ cần nhân khẩu nội thành đạt tới con số 8 mươi ngàn. Số giếng ăn trên địa bàn nhiều gấp ba, nhìn qua có vẻ hoành tráng hơn so với mấy thị trấn nhỏ ở phía nam đôi chút là đủ.

Chí ít cũng không thể để các doanh nghiệp tới đây đầu tư cho rằng Đông Cống này chỉ ngang tầm một thị trấn mà phải cho họ thấy đây là một đô thị loại 3.

Chưa hết, phải giúp toàn bộ trẻ em Đông Cống được đến trường, được đọc sách. Giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc trên bình diện toàn thành phố.

Khá giả toàn diện thì tôi không dám nói, mục tiêu đó với thành phố ta mà nói vẫn còn xa xôi lắm.

Vi Lý Quốc tựa hồ đang cay đắng vì mất đi thứ gì quan trọng lắm.

-Anh sẽ được nhìn thấy!

Diệp Phàm bỗng nhiên thốt lên với thái độ vô cùng kiên quyết. Hai mắt nhìn chằm chằm Vi Lý Quốc ngập tràn tin tưởng.

-Muộn rồi…

Vi Lý Quốc già nua lắc lắc đầu.

-Vẫn kịp mà!

Diệp Phàm chỉ thiếu nước hét lên, hắn uất nghẹn vì xúc động.

-Thật sự là quá muộn rồi, lần trước tôi đã lên khám trên bệnh viện tỉnh, các chuyên gia ở đó đã cho tôi biết sự thật. Nhiều nhất tôi cũng chỉ có hai năm nữa thôi.

Vi Lý Quốc lắc đầu chán nản.

-Chỉ cần vậy là đủ rồi!

Diệp Phàm xúc động chạy tới trước mặt Vi Lý Quốc giọng run run:

-Anh đưa tay cho tôi.

Chủ tịch Diệp còn biết xem tướng nữa cơ à?

Vi Lý Quốc sửng sốt chốc lát rồi lại thản nhiên cười cười, vẻ mặt hết sức khoan hòa độ lượng.

Diệp Phàm chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắm mắt vận nội tức đẩy vào trong kinh mạch của Vi Lý Quốc. Mất một hồi đoán bệnh xong thì Diệp Phàm cũng phần nào thấy buồn bực vì Vi Lý Quốc đích thực là bệnh đã nhập vào cốt tủy. Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn cứ vận nội kình chậm rãi kích thích khai mở các huyệt đạo ở bộ vị.

Ủa?

Vi Lý Quốc đột nhiên trừng mắt kinh ngạc ngồi dậy chăm chăm nhìn Diệp Phàm sửng sốt.

-Anh có cảm giác gì không?

Diệp Phàm cất tiếng hỏi. ! .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.