Quan Thuật

Chương 2056: Chương 2056: Không nể tình




Haiz, em không tiếc nuối, anh…

Diệp Phàm thở dàu, cho đến khi bóng Ngọc Kiều Long dần biến mất.

- Nếu thấy tiếc nuối thì đuổi theo đi.

Lúc này một giọng nói vang lên từ dướng hàng cây. Diệp Phàm vội quay người lại, phát hiện chính là Kiều Viên Viên.

- Viên Viên…anh...anh chỉ tình cờ gặp cô ấy thôi.

Diệp Phàm miệng lắp bắp nói. Cái này, nếu càng giải thích thì sẽ càng rối rắm hơn.

- Em hiểu.

Kiều Viên Viên gật đầu nói. Tuy nhiên chính điều này lại khiến cho Diệp Phàm cảm thấy sợ hãi. Cơn giận của phụ nữ nếu bộc phát ra sẽ chẳng khác gì một ngọn núi lửa, sẽ thiêu chết người.

- Rất xin lỗi, cô ấy là bạn học cùng đại học của em gái anh. Trước kia cô ấy cũng đã đến nhà anh, hình như em cũng gặp qua rồi đúng không? Nhiều năm rồi anh không gặp lại cô ấy.

Diệp Phàm có chút xấu hổ giải thích, nói.

- Tình cũ không rủ cũng đến, có đúng không?

Kiều Viên Viên vẫn bình thản nói.

- Không…không có tình cũ gì cả, em nghĩ quá rồi. Cô ấy nói muốn anh hôn cô ấy một lần cuối.

Diệp Phàm nói.

- Vậy chứng tỏ trước đó hai người thường xuyên hôn nhau có đúng không?

Kiều Viên Viên như nấc lên, Diệp Phàm đúng là vô cùng khó xử, đây chính là thời điểm mà phụ nữ sắp bùng phát rồi.

Hắn liền nhìn Kiều Viên Viên một cái, nói:

- Trước kia, đã từng hôn một lần. Lần này là lần cuối cùng, cũng là lần thứ hai. Cái này, chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi. Thôi nào, chúng ta đừng có nói chuyện này nữa, về nhà đi.

- Hy vọng là anh nói thật.

Kiều Viên Viên thản nhiên nói, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.

- Viên Viên

Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đột nhiên, hắn giang tay ôm chặt lấy Kiều Viên Viên, thi triển Hổ ưng công, chân đạp vào tường... Kiều Viên Viên lúc này chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, Diệp Phàm càng lúc chạy càng nhanh, khiến cho người nào đó nếu gặp hắn thì cũng phải ngất xỉu vì tưởng mình gặp ma.

Chạy tầm hơn mười phút thì đến một sườn núi, hai người nằm vật ra bãi cỏ. Diệp Phàm ôm rất chặt, dưới ánh hoàng hôn, cuối cùng là một màn khóa môi nồng nhiệt…

Mới đầu, có lẽ là còn tức Diệp Phàm cho nên miệng Kiều đại tiểu thư vẫn còn chưa “đáp lại”, tuy nhiên về sau, dưới ‘ý chí ngoan cường’ của hắn, cô đã khẽ mở đôi môi của mình. Kiều đại tiểu thư từ không chủ động cho đến chủ động.

Diệp Phàm gần như đều có thể cảm nhận được sự mạnh yếu của Kiều đại tiểu thư, dường như cô muốn cuốn cho lưỡi của mình đến đứt vậy.

Một lúc sau, hai người đều nằm ra bãi cỏ.

- Không có gì thật chứ? Trước kia anh có bạn gái cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua, hy vọng sau này anh còn muốn làm chuyện như vậy thì đừng có để cho em nhìn thấy nữa.

Kiều Viên Viên khẽ nói.

- Anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa đâu.

Diệp Phàm nói, thái độ rất kiên quyết.

- Sẽ không quen đường cũ chứ?

Kiều Viên Viên lạnh lùng nói.

- Không đâu.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nói.

- Em nói nghiêm túc đấy, anh là cao thủ. Ánh mắt và lỗ tai của anh tinh tường hơn người khác gấp nhiều lần. Làm gì có chuyện em đứng sau mà anh không phát hiện ra chứ? Điều này, chứng tỏ anh quá nhập tâm rồi. Cho nên, lần sau anh phải chú ý, đừng để em bắt gặp một lần nữa, em cũng là phụ nữ, cũng biết đau lòng…

Kiều Viên Viên nói nhỏ.

- Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không có lần sau.

Diệp Phàm nói, tuy nhiên hắn chỉ lươn lẹo mà thôi. Câu tuyệt đối không có lần sau, có nghĩa là là sẽ không để Kiều Viên Viên nhìn thấy nữa hay là từ nay về sau sẽ không đi hôn người phụ nữ khác thì là định nghĩa riêng của hắn. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng từng tự hỏi chính bản thân mình, rằng mình có thể làm được không? Và câu trả lời, đương nhiên là không thể rồi.

Hắn tin rằng Kiều đại tiểu thư cũng hiểu được điều này, tuy nhiên, hiểu trong lòng và nói thẳng ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên, vừa về đến nhà, Bí thư Lưu Nhất Vĩ ở huyện Cổ Xuyên lại đến, phía sau còn có Bí thư Đảng ủy Công an huyện Trương Phong Tân và một viên cảnh sát.

- Chủ nhiệm Diệp, anh ấy là Vi Ngôn Chí- Trưởng công an huyện chúng tôi. Anh ấy có việc gấp muốn báo cáo với anh.

Lưu Nhất Vĩ sắc mặt có chút khó coi, nói. Còn Trương Phong Tân thì cũng chả khá hơn là mấy.

- Anh Vi nói đi.

Diệp Phàm cũng khách khí, sau khi mời mọi người ngồi xuống liền nói.

- Xin lỗi, việc này, tôi thật sự không biết mở lời thế nào.

Vi Ngôn Chí vẻ mặt khó coi, bộ dáng nửa muốn nói nửa không.

- Không sao, có gì anh cứ nói.

Diệp Phàm nói, trong lòng hắn cũng đoán được chút ít, phỏng chừng là chuyện có liên quan đến Tần Thúc Bảo, bên trong chắc chắn lại có biến cố rồi. Bởi vì Diệp Phàm biết, tên Thúc Bảo Kia cũng có chút lai lịch.

- Chủ nhiệm Diệp, chuyện hôm trước chúng tôi cũng tìm hiểu qua rồi. Đúng thật là Tần Thúc Bảo và Trình Tiểu Đông sai rồi.

Mặc dù bọn họ có giấy chứng nhận nhà đất, nhưng cũng không thể đi ức hiếp một người phụ nữ như vậy. Huống hồ, người ta còn là một người tu hành nữa.

Tần Thúc Bảo và Trình Tiểu Đông làm quá đáng thật. Chúng tôi muốn giam bọn họ vài ngày, tuy nhiên, vừa rồi, haiz…

Vi Ngôn Chí thở dài.

- Ừm, có phải cấp trên yêu cầu các anh phải thả người không?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Việc này, nói ra thì thật ngại, là vì sai lầm trong công tác của tôi.

Vi Ngôn Chí xấu hổ nói.

- Người đâu rồi?

Diệp Phàm giọng nặng hơn nhiều.

- Đã thả ra rồi.

Vi Ngôn Chí nói ra những lời này, giọng cũng có chút run run. Dù sao, Diệp Phàm là lãnh đạo của Văn phòng Trung ương, một cán bộ cấp phòng như ông ta ngồi trước mặt quan lớn như vậy tự nhiên cảm thấy sợ hãi. Huống hồ, việc này Diệp Phàm đã dặn dò cẩn thận.

- Thả rồi ư? Các ông làm việc tốt nhỉ? Đám du côn ức hiếp phụ nữ như vậy mà các ông nói thả là thả. Đây là làm việc theo pháp luật sao? Huống hồ bà ấy còn là một người tu hành…

Diệp Phàm nói.

- Chủ nhiệm Diệp, việc này tôi đã phê bình toàn cục rồi. Hơn nữa, tôi đã hạ lệnh lập tức đi bắt người lại. Chẳng qua, mấy người này đã nhanh chân chạy về tỉnh mất rồi. Sau đó, anh Vi đây cũng đã phái người lên tận trên tỉnh rồi.

Lưu Nhất Vĩ nói.

- Bắt được chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Vẫn chưa.

Vi Ngôn Chí vẻ mặt xám xịt, đầu cúi xuống giống như một chú gà chọi bị bại trận vậy.

- Khó khăn quá nhỉ, người ta chắc chắn đã trốn mất rồi, biết đi đâu mà bắt chứ?

Diệp Phàm cười châm chọc nói.

- Không phải, không trốn.

Vi Ngôn Chí nói.

- Không trốn, mà chỉ là các anh không dám bắt, có đúng không?

Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra vấn đề, nói.

- Chúng tôi đâu đủ tầm để vào.

Vi Ngôn Chí mặt đỏ nói.

- Đầm rồng hang hổ, có đúng không? Nói tôi nghe xem nào?

Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.

- Không lợi hại như vậy đâu, chỉ có điều, đối với chúng tôi mà nói thì…

Vi Ngôn Chí nói.

- Chủ nhiệm Diệp, Tần Thúc Bảo ở nhà của Giám đốc sở Câu Trấn Nam. Nghe nói bọn họ còn là thân thích nữa. Cái này, cũng thật là làm khó cho đám anh Lý đây.

Lúc này, Trương Phong Tân cũng lên tiếng, nói.

- Câu Trấn Nam, Phó giám đốc thường trực của sở Công an có đúng không?

Diệp Phàm giật mình hỏi.

- Vâng.

Vi Ngôn Chí gật đầu.

- Đúng là khó cho các anh rồi, thảo nào mà Tần đại công tử kia lại kiêu ngạo như vậy. Tuy nhiên, tôi nghĩ các giấy tờ nhà đất kia của bọn họ chắc chắn là giả mạo.

Các anh đã kiểm tra qua chưa?Diệp Phàm nói.

- Không phải giả, là thật.

Vi Ngôn Chí nói.

- Thật sao. Anh Vi, ngôi miếu cổ đó ít nhất cũng có 300 năm lịch sử. Anh dám nói là thật sao? Chẳng lẽ hai ba trăm năm trước tổ tiên nhà Tần đại công tử đến nơi xó xỉnh của huyện Cổ Xuyên chúng ta xây miếu sao?

Diệp Phàm châm chọc nói.

- Giấy tờ là thật mà, tuy nhiên, trong này chắc chắn có mưu kế gì đó.

Vi Ngôn Chí nói.

- Biết có mưu kế mà còn không đi kiểm tra, các anh có phải là cảnh sát nhân dân không vậy.

Diệp Phàm cười có chút tức giận, Vi Ngôn Chí cũng quá nhút nhát rồi. Không ngờ lại dám để sang một bên tất cả tội lỗi của bản thân . Phó giám đốc sở lẽ nào lại cao hơn Chủ nhiệm phòng Đốc tra trung ương sao?

Đương nhiên Diệp Phàm biết, trong lòng vị quan huyện này Câu Trấn Nam vẫn có địa vị quan trọng hơn hắn.

Bởi vì Câu Trấn Nam có thể giúp ông ta thăng quan, nhưng cũng có thể thổi bay cái mũ quan trên đầu ông ta bất cứ lúc nào. Còn mình, tuy nói là ghê gớm đấy, nhưng trên thực tế cũng chỉ như một chiếc thùng rỗng mà thôi. Người ta không thèm đếm xỉa gì đến mình thì mình cũng chẳng còn cách nào.

- Chúng tôi đang điều tra, Chủ nhiệm Diệp, việc điều tra này có cần thời gian hay không? Hơn nữa,trong năm mới này, các cán bộ công an phải bỏ đi kỳ nghỉ cũng rất khổ rồi. Hơn nữa, đi bắt người nhà giám đốc Câu, nói thật tôi không có lá gan đó.

Vi Ngôn Chí lập luận, nhưng, giọng điệu cũng có hơi tức giận một chút.

- Nói chuyện kiểu gì vậy lão Vi, báo cáo công tác với lãnh đạo với thái độ như vậy có phải hay không? Về nhà tự kiểm điểm chút đi, viết một bản kiểm điểm với Chủ nhiệm Diệp, nếu không là tối sẽ phê bình anh đấy.

Lưu Nhất Vĩ nghiêm mặt nói.

- Bí thư Lưu, đang là năm mới, tôi cũng đâu có sai, đúng không? Vừa nghe nói đến việc này, tôi lập tức hộc tốc chạt về, đến hớp trà cũng không kịp uống. Như vậy còn không được nữa thì thế nào được đây? Chẳng lẽ không muốn Công an huyện chúng tôi sống nữa sao?

Không ngờ Vi Ngôn Chí còn cãi lại lời của Lưu Nhất Vĩ như vậy.

- Tính đặc thù của ngành công an bắt buộc các anh phải làm như vậy, chẳng lẽ cứ nghỉ tết là không phải bảo vệ trị an nữa sao? Anh còn nói lý nữa không? Anh cũng là cán bộ đảng viên lão thành, tại sao không có chút ý thức giác ngộ nào thế?

Lưu Nhất Vĩ sắc mặt càng lúc càng khó coi. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng nhìn ra một vài điều.

Phỏng chừng vị Trưởng công an huyện này cũng có chỗ dựa đằng sau. Cho dù là Bí thư huyện ủy Lưu Nhất Vĩ cũng phải kiêng nể đôi phần.

Nếu không, Vi Ngôn Chí đâu dám nói chuyện với Lưu Nhất Vĩ như vậy. Đến Chủ nhiệm phòng Đốc tra Trung ương như mình mà bọn họ cũng không nể mặt.

- Giác ngộ, vụ án chúng tôi đang điều tra. Trước khi mọi việc được điều tra rõ ràng, ai cũng có thể trở thành kẻ bị tình nghi.

Nói ngay như chuyện Tần Thúc Bảo, người ta có đầy đủ giấy chứng nhận nhà đất. Ni cô tên là Tô Lưu Phương kia chưa được người ta đồng ý mà chiếm nhà đất của người ta, người ta bảo bà ấy chuyển đi cũng là chuyện bình thường.

Mặc dù là trong đó có xảy ra một chút xung đột, nhưng không thể nói rằng đám Tần Thúc Bảo trêu ghẹo phụ nữ được. Cái này cần phải có chứng cứ.

Không thể có chuyện ai nói nói cái gì thì là cái đó, có đúng không? Chúng tôi phá án điều quan trọng nhất là phải có chứng cứ, không thể nghe một tai được.

Vi Ngôn Chí không ngờ cũng nói có lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.