Tôi tận mắt nhìn thấy chẳng phải là nhân chứng hay sao?
Diệp Phàm giọng nặng hơn nhiều.
- Chủ nhiệm Diệp đương nhiên là nhân chứng, nhưng không phải chúng ta đang muốn điều tra sao?
Vi Ngôn Chí nói.
- Ý của anh có phải là nghi ngờ tính chân thực từ lời nói cuả tôi không?
Diệp Phàm cười bí hiểm.
- Việc này, chưa điều tra thì chưa có quyền nói.
Vi Ngôn Chí kiên trì nói.
- Vậy chiếc đĩa kia thì giải thích thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đĩa quang, xin lỗi tôi vừa mới trở về đang muốn xem lại việc chiếc đĩa, tuy nhiên phát hiện chiếc đĩa đã bị hỏng, đó là trách nhiệm của tôi. Cấp dưới không bảo vệ không cẩn thận, đã làm gãy mất chiếc đĩa rồi.
Nét mặt Vi Ngôn Chí tỏ ra hổ thẹn, Diệp Phàm sớm nhìn ra.
Tên này có lẽ đã bị người của Tần gia mua chuộc. Có thể Câu Trấn Nam còn hứa hẹn gì đó tốt hơn với y nữa, thế nên không xem Lưu Nhất Vĩ ra gì.
- Làm gãy, các anh làm gãy thật đúng lúc.
Diệp Phàm đột nhiên thở dài, mặt đanh lại nhìn Lưu Nhất Vĩ nói:
- Đồng chí Nhất Vĩ, tôi đề nghị huyện ủy Cổ Xuyên các anh lập tức đình chỉ tất cả chức vụ của Vi Ngôn Chí, ngoài ra chọn người phù hợp để tiếp tục điều tra vụ Tần Thúc Bảo.
- Đề nghị, anh dựa vào gì mà đề nghị như thế?
Vi Ngôn Chí thiếu chút thì hét lên, y suýt nữa thì phát điên.
- Dựa vào cái gì, anh nói xem?
Diệp Phàm liếc nhìn Vi Ngôn Chí lạnh lùng nói.
- Chủ nhiệm Diệp, huyện ủy Cổ Xuyên chúng tôi sẽ cẩn thận xem xét đề nghị của anh.
Lưu Nhất Vĩ cuối cùng cũng lên tiếng.
Gã liếc nhìn Vi Ngôn Chí nói:
- Xét thấy anh có biểu hiện không hợp lý trong vụ Tần Thúc Bảo, anh tạm thời dừng việc tổ chức điều tra. Công việc của Công an huyện tạm thời sẽ do đồng chí Trương Phong Tân phụ trách.
- Hừ, tôi muốn phản ánh lên cấp trên.
Vi Ngôn Chí hừ một tiếng và quay người đi mất.
Bí thư Đảng ủy Công an Trương Tân Đỉnh thực ra cũng tốt đẹp lắm, trước kia ông ta cũng mơ thấy mình kiêm chức Trưởng công an huyện.
Vị trưởng công an nào không được kiêm chức Bí thư Đảng ủy công an thì giống như một con hổ bị nhổ mất răng, quyền lực thực tế lại không bằng trưởng công an huyện.
Có lúc, Trưởng công an huyện không thèm đếm xỉa gì đến anh anh cũng chẳng làm gì được, đương nhiên kiểu người này có người nâng đỡ rồi.
Tuy nhiên, lúc này Trương Tân Đỉnh lại không muốn tạm thời đến chủ trì công việc của Công an huyện. Bởi vì việc của Tần Thúc Bảo quá phức tạp. Làm không tốt rất có khả năng cũng mất chức giống như Câu Trấn Nam.
Tuy nhiên, Lưu Nhất Vĩ kìm nén, Diệp Phàm đang nhìn chằm chằm. Trương Phong Tân khổ tâm gật gật đầu, có điều hắn vẫn thể hiện thái độ quyết tâm theo đuổi điều tra đến cùng, hơn nữa muốn tìm cách đưa Tần Thúc Bảo để Câu gia bắt giữ lại.
Diệp Phàm đương nhiên hiểu rõ y chỉ to mồm mà thôi, đối với cấp dưới của cơ quan công an mà nói, ai có gan làm được như vậy thì không phải là không bày ra một mâm cơm cho Phó giám đốc sở công an tỉnh Câu Trấn Nam hay sao?
- Ha ha, không cần đâu, anh gọi người ở trên tỉnh về đi.
Diệp Phàm khoát tay.
- Việc này làm sao được. Tần Thúc Bảo không quy án, không có cách nào điều tra sao?
Bí thư Trương nói.
- Không sao, Tần Thúc Bảo sẽ tự mình quy án, yên tâm, chiều mai hắn nhất định chủ động trở về công an huyện Cổ Xuyên để báo cáo.
Diệp Phàm vẻ mặt tự tin và thần bí làm cho Trương Phong Tân trong lòng tò mò.
Nhưng Lưu Nhất Vĩ lại có chút không tin, mặc dù anh là chủ nhiệm Phòng Thanh tra trung ương nhưng cũng không thể dọa được Câu Trấn Nam đâu. Người có thể ngồi vào vị trí này của lão ta thì không thể không có sự hậu thuẫn phía sau.
Xuất phát từ nhà Diệp Phàm, Trương Phong Tân hỏi:
- Bí thư Lưu, anh xem, việc này giải quyết như thế nào. Đồng chí trên tỉnh có cần phải điều động trở về hay không?
- Không rút về có tác dụng sao? Lão Trương, anh và tôi còn chưa nhìn ra sao. Việc này còn giả bộ trước chủ nhiệm Diệp làm gì nữa, chẳng lẽ có thể giấu được chủ nhiệm Diệp sao. Người ta đã bắc thang cho chúng ta đi xuống, rút về đi, nếu không, sẽ chẳng được việc gì cả mà chỉ tốn tiền. Việc này, ôi…
Lưu Nhất Vĩ nói.
- Trưởng phòng Vi à, anh cũng nói hơi quá rồi.
Trương Phong Tân nói, thực ra, hắn và Vi Ngôn Chí trước giờ cũng không hợp nhau.
- Nói quá, chuyện vốn nó là như thế.
Lưu Nhất Vĩ hừ một tiếng.
- Tuy nhiên, chiếc đĩa đã bị hỏng, chứng cứ đã bị mất, vụ án này giờ thực sự không dễ điều tra. Giám đốc sở Câu có lẽ cũng hiểu rõ chuyện này rồi.
Sáng hôm qua, Giám đốc sở công an thành phố Dương Thông Minh cũng đích thân hỏi thăm làm cho tôi cả buổi sáng không được yên, liên tiếp hơn mười cuộc điện thoại đều nói về việc này.
Tên Tần công tử kia đúng là gần trung ương, từ tỉnh, thành phố đến huyện đều có người gọi điện.
Hơn nữa, các bộ, ngành tương đối nhiều, Sở tài chính tỉnh, Phòng thông tin, lung tung hết cả, mặc dù đều không có tác dụng gì nhưng thực sự đã làm cho huyện Cổ Xuyên chúng ta trở thành vườn rau của nhà người ta rồi.
Trương Phong Tân nói.
- Thực ra việc này cũng không có gì khó khăn.
Lưu Nhất Vĩ liếc nhìn Trương Phong Tân.
- Còn không khó sao? Bên này thì chủ nhiệm Diệp đang theo dõi, bên kia là giám đốc sở Câu, bảo phòng công an của một huyện nhỏ chúng tôi phải làm thế nào? Hai người này chúng ta đều không thể đùa được. Chủ nhiệm Diệp đã không bằng lòng, người ta có thể xuống thanh tra. Giám đốc sở Câu không vừa ý, người ta có thể trực tiếp xử lý chúng ta, phiền phức!
Trương Phong Tân chau mày nói.
- Ha ha, anh vẫn chưa nhìn ra mấu chốt ở bên trong rồi.
Lưu Nhất Vĩ tỏ ra ung dung.
- Lão Lưu, chúng ta vẫn còn che dấu, tôi vẫn phải gọi anh là Lão Lưu.
Trương Phong Tân sau khi sửng sốt hỏi.
- Không sao, gọi Lão Lưu càng thân mật.
Lưu Nhất Vĩ đưa tay vỗ vai Trương Phong Tân rồi nói:
- Anh suy nghĩ kỹ những lời chủ nhiệm Diệp vừa nói, cân nhắc một chút, liệu có phải có hàm ý trong đó không.
Trương Phong Tân nghe xong liền trầm tư nghĩ lại.
Không lâu sau, ánh mắt Trương Phong Tân sáng lên, nói:
- “Ngữ hàm huyền cơ” hay lắm, việc này chỉ cần Tần đại thiếu gia chủ động đến Công an huyện, như thế chẳng phải chứng tỏ chủ nhiệm Diệp ở bên này đã ra tay. Nếu không Tần đại công tử làm sao có thể chủ động quay về.
- Ha ha, Tần đại thiếu gia nhất định đến, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ nhất định là do Giám đốc sở Câu sắp xếp. Ngay cả giám đốc sở cũng bị khuất phục vậy là chứng tỏ điều gì?
Lưu Nhất Vĩ cười bí hiểm.
- Vậy chúng ta chống mắt chờ đợi, xem xem thượng phong áp đảo hạ phong hay là ngược lại. Bất luận là trận gió nào lợi hại hơn thì đối với chúng ta đều có lợi. Nếu như chiều mai Tần đại thiếu gia không quay lại thì chứng tỏ Diệp Phàm bó tay rồi, vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục giả bộ, ôi, chuyện này không phải do chúng ta không làm, mà thực sự là rất khó đấy Bí thư Lưu à.
Trương Phong Tân nói.
- Tôi cảm thấy việc này có lẽ chủ nhiệm Diệp có 8 phần thắng.
Lưu Nhất Vĩ nhìn Trương Phong Tân rồi lại nói:
- Không thể không làm, cho dù ngày mai Tần đại công tử không đến, chúng ta cũng phải tiếp tục điều tra vụ án. Đến lúc bắt được hắn ta thì đó cũng là việc hắn phải nhận.
- Về lý mà nói thì là như vậy, nhưng chủ nhiệm Diệp sao lại nói chắc chắn như vậy. Tuy nhiên, nói không chừng cũng có biến số. sự vật luôn phát triển một cách biến hóa mà!
Trương Phong Tần và Lưu Nhất Vĩ nói chuyện đều tỏ ra nhẹ nhõm và trở về. Trương Phong Tân cũng hiểu rằng Bí thư Lưu đang đóng kịch. Thực sự bảo Bí thư Lưu đi đâm giám đốc sở Câu ở gần cổng thành thì y tuyệt đối không có gan.
Vừa về đến nhà, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Lý Xương Hải, nói:
- Bí thư Lý, tôi là Diệp Phàm, chúc mừng năm mới anh nhé.
- Xin chào chủ nhiệm Diệp, chúc mừng năm mới…
Lý Xương Hải trong lòng vui vẻ, nói chuyện rất khách khí:
- Chủ nhiệm Diệp về nhà rồi phải không?
- Vâng, tôi vừa về đến nhà nhưng lại gặp phải một chuyện.
Diệp Phàm trực tiếp đi vào vấn đề.
- Chuyện gì thế?
Lý Xương Hải giật mình, biết lại có chuyện xảy ra. Trong lòng không khỏi lo lắng.
- Là thế này, ở huyện Cổ Xuyên chúng tôi…
Diệp Phàm kể một lượt chuyện của Tần Thúc Bảo.
- Ồ, việc này đã do Công an huyện Cổ Xuyên tiếp nhận, tôi sẽ đôn đốc họ nhanh chóng xử lý vụ án này.
Lý Xương Hải trả lời, tuy nhiên Diệp Phàm có thể cảm nhận được ông ta đang kéo dài.
Có lẽ cũng có chút khó khăn. Dù sao việc này liên quan đến giám đốc sở Câu, ông ta dù sao cũng là nhân vật số 2 của Sở công an tỉnh. Ngay cả Lý Xương Hải cũng không muốn trực tiếp đối đầu với ông ta. Việc này ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ có phải không nào?
- Xử lý, xử lý thế nào?
Tần Thúc Bảo đang ở nhà Giám đốc sở Câu.
Diệp Phàm nói.
- Việc này, tôi tìm hiểu một chút rồi hãy nói.
Lý Xương Hải bị thúc ép đành phải nói như vậy. Tuy nhiên, kiểu nói này cũng là đang thoái lui, tìm hiểu chỉ là một cách nói, cũng là cách kéo dài hoặc thoái lui trong thói quen của lãnh đạo. Một ngày là tìm hiểu, mười ngày cũng thế, một năm cũng có thể nói vẫn chưa tìm hiểu rõ.
Việc này chỉ cần không tìm hiểu rõ ràng thì có thể không xử lý. Nghệ thuật làm quan chính là nghệ thuật mơ hồ, có thể sử dụng “mơ hồ” của một đời dày công tôi luyện thì có thể hiểu sâu hơn về đạo quan trường.
- Vậy thì được, việc này phiền Bí thư Lý tìm hiểu một chút. Tuy nhiên…
Diệp Phàm cố ý kéo dài câu nói.
Quả nhiên, Lý Xương Hải không kìm nổi liền hỏi:
- Còn có nguyên nhân gì nữa sao? Chủ nhiệm Diệp, chúng ta quen nhau từ khi thành lập thị trấn Lâm Tuyền, cũng là bạn cũ rồi có phải không nào? Vậy cậu xem xem, gần 10 năm rồi, chúng ta cũng ngày càng thân thiết, vì vậy có gì thì đừng giấu nữa, ha ha ha…
Lý Xương Hải ra vẻ đang cười nói, thực ra là đang muốn thăm dò.
- Ha ha, Bí thư Lý, có phải anh trách tôi xen vào chuyện của người khác?
Diệp Phàm cười nói.
- Không, không, không, cậu có tinh thần chính nghĩa. Tuy nói đối phương chỉ là một nữ tu sỹ, nhưng nữ tu sỹ cũng là công dân nước cộng hòa. Họ cũng là phụ nữ, bị ức hiếp, chúng ta càng phải bảo vệ họ.
Lý Xương Hải quang minh chính đại nói, tuy nhiên Diệp Phàm trong lòng cũng khinh thường mà thôi.
Có anh đứng ra chủ trì chính nghĩa rồi làm sao lại có thể bỏ qua như thế chứng tỏ là không muốn đắc tội với Câu Trấn Nam.
- Bí thư Lý nói rất đúng, thực ra Diệp Phàm tôi cũng không vĩ đại như vậy đâu.
Vừa nhìn Tần đại thiếu gia là biết được có vài người đứng sau hắn rồi.
Nói chuyện kiêu ngạo như thế, làm việc bậy bạ như thế, ngay cả chứng nhận quyền sở hữu đất cũng có thể làm giả được, người này khả năng rất cao.
Tuy nhiên, tại vì sao tôi phải theo dõi. Ôi, không theo dõi cũng không được.
Diệp Phàm đang tiếp tục dẫn dụ Lý Xương Hải mở lời.
Lần này có mục đích. Bất kể chuyện gì, chỉ cần có thể mang lại một chút lợi ích thì đương nhiên lãnh đạo đều có thể làm.
Một tên không phải nói là trúng 3 đích, trúng 10 đích thì càng tốt. Lãnh đạo thường sẽ đem một việc chia ra để đổi lại nhiều ân tình, đây kỳ thực cũng là nhằm mở rộng mối quan hệ. Bởi vì lãnh đạo bán ân tình về sau đều mong muốn được báo đáp.