Quan Thuật

Chương 1866: Chương 1866: Lần này bên quân đội hành động rất nhanh




Đồng chí Hằng Phong, anh nói đi

Lúc này, nghe được Lỗ Tiến gọi tên, Trần Hằng Phong đứng nghiêm lên, đầu tiên, chào các lãnh đạo chính theo nghi thức quân đội, sau đó giở tài liệu của mình, nói

-Tình hình có thay đổi, sáu tổ trưởng tổ 8 của chúng ta ở Vịnh Lam Nguyệt là tướng quân Trịnh Phươngsắp quân nhằm vào mê cung SaharaSahara liền phái phân đội nhỏ tinh nhuệ nhất của Báo Săn tới mê cung.Sahara

Gần đây tiến hành do thám, chuẩn bị sẵn sàng cho các thành viên tổ đặc nhiệm A chính thức tiến vào . Thứ hai cũng là vì theo dõi đội viên hai nước Hoa Kỳ và Ả rập xê út

Bởi vì chúng ta không có phương hướng, không có mục tiêu địa điểm cụ thể, chỉ có thể chơi theo kiểu theo dõi.

Lúc trước tướng quân Trịnh cắn răng Báo săntập hợp cao thủ tầng cuối tam đẳng với cônglực tinh sâu nhất cùng đi chấp hành nhiệm vụ bí mật này.

Khi ra quyết định này tướng quân Trịnh đã hạ quyết tâm lớn. Các cao thủ tam đẳng này đều là tương lai Tổ đặc nhiệm A. Có thể nói, trong đó có năm người đều là đội viên dự bị Tổ đặc nhiệm A

Chỉ cần một cơ hội là có thể đạt đến tứ đẳng trở thành thành viên chính thức Tổ đặc nhiệm A. Tuy nhiên, vì quốc gia, Trịnh tướng quân không kịp đau lòng.

Phân đội nhỏ mười người của đồng chí Đường Đinh Nhiên thuận lợi tới Sahara. Tuy nhiên vừa tiến vào sa mạc lớn nhất thế giới, dù là huynh đệ tinh nhuệ nhất Báo Săn mọi người cũng mịt mờ không biết gì

Nơi đó, quả là lớn, giống như tiến vào biển cát. Con người bên trong giống như bị lạc giữa biển khơi. Sa mạc lớn, hoàn cảnh rất ác liệt, thiếu nước, đồ ăn, hạt độc, trùng độc, còn có mặt trời, cùng với hoàn cảnh địa lý phức tạp của sa mạc bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng con người.

Chủ yếu là sợ Hải quân nước Mỹ phía trước phát hiện, không thể phái xe theo tiếp sức.

Cho nên, toàn bộ nhóm đội viên đều phải tự thân vận động.

Không thể mang nhiều lương khô trên người. Lại bí mật gao chiến với đội tiền trạm củacác quốc gia khác. 10 đội viên tinh nhuệ nay chỉ còn lại 3 người còn kiên trì được.

Trong đó ba người hi sinh, ba người trọng thương về nước. Một người mất tích, chỉ còn lại ba người có thông tin để liên lạc.

Trần Hằng Phong nói tới đây, khóe miệng có chút co giật, âm thanh có vẻ bi thương

-Trương Cường, Trương Hùng, Tề Thiên mấy người bọn họ không phải cũng đi ngay sau đó? Tình hình bọn họ thế nào, có liên hệ được với ba đồng chí còn lại kia của Báo Săn

Lúc này, Kế Vĩnh Viễn vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.

-Rất ít liên lạc.

Trần Hằng Phong vẻ mặt u buồn đáp lại.

-Vì sao? Làm bừa bãi thế à! Chẳng lẽ mong chờ nhìn ba đồng chí kia một mình chiến đấu hăng hái, cuối cùng bị tiêu diệt?

Tổ phó thường trực Tổ đặc nhiệm A đồng chí Nghiêm Thế Kiệt giọng nặng nề chất vấn.

Bởi vì, anh ta cùng đồng chí Trịnh Phương tổ 8 quan hệ cũng không tệ lắm, đương nhiên, không hy vọng lãnh đạo tổ 8 Trịnh Phương cùng bộ đội Báo Báo săntinh nhuệ đều chết trong tay đội viên biệt chiến của ngoại quốc.

-Việc này là tôi hạ mệnh lệnh

Lúc này, Lỗ Tiến mở miệng, Nghiêm Thế Kiệt sửng sốt nhìn chằm chắm Lỗ Tiến, chờ ông ta giải thích.

-Để giữ bí mật, tất cả mọi người đều hiểu được, vũ khí tin tức của đội viên biệt chiến Mỹ rất hiện đại. Nếu chúng ta mạo muội liên hệ, rất có khả năng sẽ rơi vào tầm ngắm của bọn họ. Vì sự an toàn của nhóm người đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A, chúng ta phải đảm bảo chắc chắn. Mấy người Trương Cường cùng mấy người Đường Đinh Nhiên cũng muốn đến địa điểm cụ thể của mê cung, nhiệm vụ lần này coi như thành công một nửa. Bằng không, biển cát mờ mịt, mười mấy người kia của chúng ta có thể làm nên chuyện gì?

Vẻ mặt Lỗ Tiến không chút thay đổi, nói

Nghe ông ta nói như vậy, Nghiêm Thế Kiệt sau khi căm phẫn đã lấy lại bình tĩnh.

Bởi vì, việc này rõ ràng là biến mười đội viên tinh nhuệ, đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A thành vật hi sinh mà thôi

Việc này, thoạt nhìn có vẻ rất tàn khốc, nhưng, ở trong Tổ đặc nhiệm A, đôi khi là không thể không làm như vậy

Đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A, mới là cái quý giá nhất của Tổ đặc nhiệm A. Đồng chí bên ngoài hi sinh rất nhiều, còn có thể nghĩ cách bù cho đủ. Chỉ có thành viên chính thức là tìm rất khó khăn, muốn bù cũng khó

Đương nhiên, đối với thiếu tướng Trịnh Phương tổ thứ tám mà nói lại không như vậy. Bởi vì tổ 8 là tổ chức Báo săn bên ngoài

Đều là tâm huyết của Trịnh Phương xây dựng lên, giờ nghe nói còn lại ba người, đồng chí Trịnh Phương thiếu chút nữa té xỉu ở văn phòng. Miệng vẫn kêu to

-Lỗ Tiến, ông là cái đồ vô tình

Chính xác, Thủ trưởng Lỗ Tiến này chính là người vô tình. Chỉ có làm người vô tình mới có khả năng làm tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A

Trước kia Trấn Đông Hải tuy vẻ mặt rất thân thiện. Nhưng, lần đó Diệp Phàm cùng nhà họ Đỗ ở Phổ Hải quyết chiến không phải cũng điều động đến đạn đạo cỡ nhỏ đó sao.

Thật sự không diệt được cao thủ Đỗ gia Trương A Cô thì phải diệt toàn bộ. Đây là Tổ đặc nhiệm A, tôn chỉ bọn họ chính là “tất cả vì quốc gia”, bất luận chuyện gì đều phải nhường đường.

Lúc ấy, có tính đến cả diệt luôn đồng chí Diệp Phàm.

-Thì năm đội viên có thể làm gì, sao Trịnh Phương lại không tăng thêm người?

Lý Khiếu Phong hừ giọng nói

-Vừa tăng thêm năm người bậc tam đẳng Khai Nguyên đi hỗ trợ đám người đi trước

Trần Hằng Phong nói tới đây thở dài, tiếp theo lại nói:

-Đây là toàn thể bộ đội Báo săntinh anh của Báo săn. Tướng quân Trịnh có chút đau buồn nói, nếu sáu đội viên này đều hi sinh, Báo săn sẽ không tìm ra cao thủ tam đẳng. Báo Săn còn có thể tồn tại sao?

Trong phòng hội nghị lập tức im lặng thật sự, một quả bom châm ngòi đã rơi xuống đất và mọi người đều nghe thấy. Tuy nói vì quốc gia phải đổ máu, nhưng người dù sao cũng có tình cảm, ai có thể thực sự “vô tình”. Lúc trước nếu Trấn Đông Hải thực sự hạ lệnh phóng tên lửa đạn đạo ra diệt Diệp Phàm phỏng chừng đã tàn cả đời. Bởi vì, Trấn Đông Hải thực sự kỳ vọng rất cao ở Diệp Phàm.

-Báo săn không có khả năng bị diệt, tin rằng bọn họ sẽ gặp may.

Giọng Nghiêm Thế Kiệt có chút khàn khàn, nói.

-Toàn thể đứng lên, mặc niệm ba phút

Lỗ Tiến đột nhiên hô một tiếng lạnh tanh. Một tiếng hô nữa, các tướng quân này động tác vô cùng nhanh nhẹn, tất cả thân thể thẳng tắp như một cây gậy. Vẻ mặt nghiêm trang

-Ngồi xuống, tiếp tục nói

Giọng Lỗ Tiến lại truyền đến

-Đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A chúng ta lần thứ hai tiến vào Sahara. Đội viên lần này bao gồm tổ Phá Thiên hành động, tổ trưởng thiếu tướng Đới Thành thất đẳng

Phó tổ trưởng đại tá Đỗ Phong thất đẳng, phó tổ trưởng đại tá Trương Cường lục đẳng, đại tá Trương Hùng lục đẳng, đại tá Tề Thiên ngũ đẳng, thượng tá Đằng Cách Lý ngũ đẳng, trung tá Khâu Đỉnh tứ đẳng.

Còn hai đội viên tạm thời không rõ danh tính, tổng cộng chín đội viên chính trong lần hành động Phá Thiên này, là đội viên chủ lực.

Mà xung quanh hành động Phá Thiên lần này, quân ủy cục Tình báo cùng với tổ tình báo bộ An ninh Quốc gia cũng phái hơn mười đồng chí ở xung quanh Sahara chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Nhiệm vụ chính của bọn họ chủ yếu là sưu tập các tin tình báo để mở một mạng lưới tin tức cho Tổ đặc nhiệm A. Để tiếp sức đội viên Tổ đặc nhiệm A, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng bất cứ tình huống bất lợi nào phát sinh.

Quân ủy đã phái ra một tàu khu trục thế hệ đạn đạo mới nhất mang số hiệu Hoành Giang và Phổ Hải. Hai thuyền quân hạm dẫn đầu, được tiếp tế bởi tàu tiếp viện và thêm bốn thuyền quân hạm nhằm hướng Đại Tây Dương theo hành trình huấn luyện dã ngoại.

Trần Hằng Phong vừa nói đến đây, tổ trưởng tổ tình báo Triệu Thanh Ngọc không nhịn được phát ra một tiếng “A”

-Tổ trưởng Triệu muốn nói điều gì à?

Trần Hằng Phong khách khí nói

-Số 203, tên hiệu Hoành Giang là khu trục hạm đạn đạo loại 0362A, ngày 20 tháng 1 năm 2003 ở xưởng đóng tàu Giang Nam hạ thủy, là thiết bị đời thứ nhất của hải quân nước ta có trang bị Radar, là khu trục hạm phóng đạn đạo ra vuông góc với hệ thống phòng không, được gọi là “Thần thuẫn Trung Hoa”. Xem ra, lúc này lãnh đạo quân ủy cũng hiểu được nhiệm vụ gian khổ này. Vì bảo vệ đội viên chúng ta, bọn họ cũng dốc sức mạnh mẽ.

Triệu Thanh Ngọc nói

-Nếu bọn họ không hành động, còn là quân đội Hoa Hạ(TQ) sao?

Lý Khiếu Phong lạnh lùng hừ nói

Chủ nhiệm phòng liên lạc quân đội Tổ đặc nhiệm A thiếu tướng Tương Đại Hải có vẻ không vui, và Lý Khiếu Phong chính là châm chọc quân đội không hết sức, dường như là đứng nhìn thành viên Tổ đặc nhiệm A vào chỗ chết.

Vì thế nói:

-Ông Lý, không thể nói như vậy. Điều động quân đội dù sao cũng là việc lớn, phải nghĩ đến việc ảnh hưởng tới quốc tế. Mỗi một thuyền chiến chúng ta ra khơi, các nước lớn trên thế giới, nước nào không thấy được ngay. Nếu làm không tốt lại bịa đặt sinh sự, uy hiếp người Hoa Hạ(TQ). Không có cách gì đâu, phía quân đội, nhiều vấn đề lắm.

Mà tổ đặc nhiệm A so với mấy trăm vạn quân đội Hoa Hạ(TQ), chỉ có thể xem như bọt nước nơi biển.

Đồng chí Tương Đại Hải vừa nói tới đây, phát hiện vẻ mặt Lỗ Tiến có chút thay đổi, khẩn trương nói

-Đương nhiên, việc này, chỉ có thể theo quy mô số người mà nói. Tổ đặc nhiệm A hiệu quả, năng lực là không thể thay thế. Mỗi người Tổ đặc nhiệm A đều là tinh anh, một đội viên chính thức có thể bằng một tiểu đoàn quân đội

Tương Đại Hải vừa mới nói tới đây, Lý Khiếu Phong lạnh lùng hừ nói:

-Vậy chúng ta thử xem, chúng ta phái ra một cao thủ bát đẳng, các ông phái ra một tiểu đoàn tác chiến trong rừng, xem cuối cùng còn sống là ai?

-Việc này, lão Lý, tôi chỉ là so sánh thôi. Ở phương diện tác chiến trong rừng cây đương nhiên không thể so sánh.

Tương Đại Hải ăn nói ba phải vì nếu để Lý Khiếu Phong tức giận thì xác định là chính y khó mà đứng vững nổi.

Lý Khiếu Phong tuy rằng đã thành một phế nhân, nhưng ông ta ở Tổ đặc nhiệm A nắm quyền uy, phỏng chừng hơn cả tổng thủ trưởng Lỗ Tiến. không có ông ta trấn thủ, Lỗ Tiến cơ bản không thể áp chế được nhiều tinh anh như vậy.

-Trận chiến lần trước ở núi Xương Bối, khiến cho con át chủ bài ẩn núp quan trọng nhất của Tổ đặc nhiệm A chúng ta, cao thủ thất đẳng trẻ tuổi nhất, có hi vọng đột phá tới cao thủ cửu đẳng là đồng chí Diệp Phàm bị trọng thương, không thể không ảm đạm mà rời khỏi Tổ đặc nhiệm A. Đây là tổn thất lớn cỡ nào? Lúc ấy nếu quân đội hành động sớm một chút, làm sao có thể thành tình trạng này. Hơn nữa, vài thành viên chính thức Tổ đặc nhiệm A đi theo cũng hi sinh, vài người rời khỏi đó cũng bị trọng thương. Đến bây giờ, Tổ đặc nhiệm A còn không thể khôi phục lại thời kỳ cường thịnh. Hết thảy các việc này, chẳng lẽ không phải là do quân đội các ông tạo thành?

Lý Khiếu Phong tức giận, cái bàn bị ông ta vỗ mạnh một cái, lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.

-Lão Lý, đều là chuyện đã qua không nên nói nữa. Chuyện lần đó cũng là có nguyên nhân, người Mỹ đang nhìn chăm chú chúng ta, làm sao chúng ta có thể tự nhiên điều động quân đội? Sau đó không phải cũng phái một sư đoàn tới giải quyết vấn đề sao?

Tương Đại Hải nói

-Phải cái rắm! Tất cả đều là nói vuốt đuôi, mọi người chết hết rồi các ông phái người đi nhặt xác à?

Lại một giọng nói truyền tới, mọi người quay đầu vừa thấy, không ngờ là phó tổ trưởng đồng chí Thôi Kim Đồng vừa đập bàn, ông ta liếc mắt nhìn Tương Đại Hải một cái, hừ nói:

-Nếu lúc trước những người đó đều có bảo vệ, Diệp Phàm cũng không rời khỏi, làm sao khiến tổ đặc nhiệm A rơi vào tình thế bị động như vậy, một số gần như không còn binh. Nếu rút lui, đội viên thứ nhất rời khỏi Sahara, người thứ hai nên phái ai. Chẳng lẽ bảo lão Lý và tôi ra quân. Nếu thực không có ai, Thôi Kim Đồng tôi cũng sẽ đi, chẳng lẽ thủ trưởng Lỗ cũng phải vén tay áo ra tiền tuyến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.