Quan Thuật

Chương 2787: Chương 2787: Lão Lang cũng muốn đi nhậm chức




- Chạy đâu đại ca, tôi còn chưa nói chuyện anh đi đâu?

Lang Phá Thiên vừa thấy quát.

- Có chuyện gì cứ nói, cậu quát to như vậy làm tôi rách lỗ tai đấy.

Diệp Phàm nhún vai, đành ngồi lại xuống.

- Là tôi trước báo tin dữ sau báo tin vui đấy.

Lang Phá Thiên không ngờ cười, vẻ mặt cười tủm tim hai chân bắt chéo ra vẻ bí mật.

- Chuyện vui, tôi đoán nhé.

Diệp Phàm nghĩ một chút đột nhiên trợn mắt nói:

- Chuyện của cậu đã được quyết định? Thăng chức đến đâu? Lão Lang ơi lão Lang, không tệ,không tệ.

- Ha ha ha, anh hiểu tôi lão Diệp, không trách là hai ta giống nhau.

Lang Phá Thiên đột nhiên đứng lên, đặt tay lên vai Diệp Phàm, ánh mắt nhìn Diệp Phàm thiếu chút nữa làm Diệp Phàm nôn hết ra.

- Biết đã biết rồi, nặng như vậy may mắn là tôi có chút thân thủ, nếu không thì bị cậu chụp tan xác.

Diệp Phàm tức giận hừ nói nghiêm mặt:

- Quy củ một chút.

- Vâng! Thủ trưởng!

Lang Phá Thiên không ngờ nghiêm mặt, thật đúng là chuyện này, sau đó nói:

- Đại ca, từ nay về sau tôi sẽ phải thoát ly tổ chức ra bên ngoài tự do tự tại rồi. Từ nay về sau, lão Lang tôi có thể không phải là cấp dưới của anh rồi. Mây đen tan hết, ha ha ha trời cao chim bay…

Diệp Phàm tất nhiên hiểu được người này được ra khỏi Tổ đặc nhiệm A đó là coi không phải cấp dưới của hắn rồi.

- Ha ha, chúc mừng, tuy nhiên, cấp trên phân cậu đi đâu?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng hỏi.

- Đến quân khu Thiên Vân đảm nhiện Tư lệnh viên. Đồng thời còn bảo tôi kiêm chức tổng huấn luyện viên quân khu Thiên Phủ.

Ôi, tôi cũng đã nói với thủ trưởng rồi, có thể lấy lại chức tư lệnh quân khu tỉnh Thiên Vân, cứ để tôi có chức tổng huấn luyện viên là được rồi.

Đến lúc đó mấy chục vang quân của quân khu Thiên Phủ đều là quân của tôi, tôi giơ roi lên muốn hành hạ ai liền đánh người đó, rất uy phong.

Việc này so sánh với trước kia, người đã hơn mấy trăm lần rồi. Hơn nữa, tôi là tổng huấn luyện viên, phong cách lắm.

Lang Phá Thiên nói chuyện, Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối. Người này Tư lệnh quân khu tỉnh không ngờ không muốn lại muốn làm Tổng huấn luyện viên.

Hắn vội vàng nói:

- Không thể như vậy được, tổng huấn luyện viên quân khu tuy nói uy phong nhưng chỉ là vị trí vô bổ.

Cũng không có thực quyền gì, muốn quyền nhân sự không có quyền, mà các binh sĩ, sĩ quan mà cậu huấn luyện đều là cấp dưới của người ta.

Khi huấn luyện cậu có thể sai khiến nhưng ra khỏi trại huấn luyện của cậu người ta chưa chắc đã nghe lời cậu.

Tư lệnh quân khu tỉnh vẫn là chức tốt. Bình thường tư lệnh quân khu tỉnh hoặc chính ủy đều kiêm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.

Thiên Vân là tỉnh lớn, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khá phong cách đấy. Nghĩ lại, Thiên Vân gần 100 triệu nhân khẩu.

Đến lúc đó cậu là ủy viên thường vụ đến đó nhàn rồi, thì cán bộ chính quyền, cán bộ quân đội cấp dưới đều không phải vây quanh sao.

- Hình như … cũng có lý.

Lang Phá Thiên vuốt cằm nói

- Cấp trên có ý gì vậy, không phải cậu đề nghị đã quyết định ngay chứ?

Diệp Phàm có chút lo lắng.

Đến lúc đó, mất đi một ủy viên thường vụ ủng hộ mình, tổng huấn luyện viên có ích gì, không giúp gì được hắn.

Tuy nói tư lệnh viên Quân khu tỉnh không can thiệp vào công việc địa phương nhưng dù sao vẫn là có vị trí Ủy viên thường vụ, nói một câu vẫn dùng được nhiều.

- Không có, nói là quân nhân phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức không được càu nhàu. Việc này cứ thế quyết định.

Lang Phá Thiên có chút buồn bực nói.

- Vậy là tốt rồi.

Diệp Phàm vỗ đùi, tất nhiên là vui sướng trong lòng rồi.

- Tốt gì?

Lang Phá Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Phàm một cách kỳ lạ:

- Quái, sao trực giác bảo tôi đã trúng mưu của ai đó nhỉ.

- Lão Lang, cậu nói những lời này không phải rồi, anh em cũng là vì cậu có phải không?

Diệp Phàm cười nói

- Cậu xem, trước kia chức vụ của cậu tuy to nhưng cũng không thể lấy ra khoe khoang có phải không?

Nhưng bây giờ là có thể công khai rồi. Cấp bậc cũng có thể công bố rồi.

- Đúng rồi, lần này cậu lập công lớn, rời khỏi tổ có khi… được thăng lên một bậc đến trung tướng không?

- Thăng gì, căn bản tôi cũng không dám thăng. Nếu không lại cho bọn chúng nhận không hay rồi.

Trung ướng, không có bốn mươi tuổi trở lên thì khỏi phải nghĩ đến rồi. Tôi còn kém vài năm nữa.

Lang Phá Thiên tức giận hừ nói:

- Tuy nhiên, công lần này của đại ca đúng là lớn, nghe nói các chuyên gia đã giải mã xong bí mật núi Xương Bối? Đối với việc này, anh có thể kể công đấy.

- Nâng bậc thì thế nào đây?

- Thôi vậy, lấy ra cũng không dùng được gì, không thể để lộ ra ngoài. Hơn nữa, cũng không thể, tôi chưa đến ba mươi tuổi. ủy viên ủy ban quân giới không nhổ một ngụm nước làm tôi chết đuối sao.

Diệp Phàm nói.

- Cũng thế, anh là thiếu tướng cũng quá giới hạn rồi. Tin đồn có đấy, tuy nhiên sau lại không có, đoán chừng gặp anh cũng không có mảnh đất nào khoe khoang, cầm cũng chỉ là bày biện.

Lang Phá Thiên gật đầu, trên mặt không ngờ hiện lên chút vui mừng.

Cậu cứ đắc chí đi, sau này lại khóc. Diệp Phàm thầm mắng một câu.

Không lâu, Vương Nhân Bàng bước vào Diệp Phàm đương nhiên Diệp Phàm vội vàng đi ngay, không đi có lẽ sẽ điếc tai.

Bởi vì vẻ mặt Vương Nhân Bàng không được tốt, giống như giận dữ, Diệp Phàm cười thầm trong lòng.

Tuy nhiên, vậy cũng rất đả kích đồng chí Vương Nhân Bàng.

Vào văn phòng Trương Vệ Thanh, văn phòng của Trương Vệ Thanh sắp xếp cũng khá đơn giản, gian ngoài là phòng khách, bàn ghế đều là giả cổ.

- Anh Trương, năm mới trông anh rất tốt.

Diệp Phàm cười nói.

- Cậu cũng vậy.

Trương Vệ Thanh cười mời Diệp Phàm ngồi xuống.

- Tết thấy cậu tất bật, cậu có gì vội vậy?

Trương Vệ Thanh hỏi.

- Có cách gì, em gái đã lớn bảo tôi tư vấn một chút về bạn trai, sau đó lại về Đức Bình, năm nào cũng như vậy. Thật sự là đáng tiếc.

Diệp Phàm nói.

- Có phải là chuẩn bị kết hôn?

Trương Vệ Thanh quan tâm.

- Chưa, lần đầu gặp mặt hai bên. Tuy nhiên, tháng bốn năm nay có thể sẽ đính hôn.

Diệp Phàm nói.

- Vậy thì tốt, đến lúc đó cùng cậu về uống rượu.

Trương Vệ Thanh cười nói.

- Rất vui, có anh Trương đến có lẽ đều phải kinh động đến Tỉnh ủy Nam Phúc.

Diệp Phàm trêu.

- Chúng ta lặng lẽ làm việc, khiêm tốn mà.

Trương Vệ Thanh dùng tay ra hiệu, hai người cười đùa vui vẻ.

- Đúng rồi, nghe nói hiện nay cậu còn có chức trợ lý Chủ tịch tỉnh Tấn Linh? Năm nay có tính toán gì không?

Trương Vệ Thanh hỏi.

- Không giấu gì anh Trương, có lẽ phải chuyển nơi khác rồi.

Diệp Phàm cười nói.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng hơi run, tuy quan hệ với Trương Vệ Thanh không tệ, nhưng Trương Vệ Thanh bây giờ là về phe với nhà họ Kiều, Diệp Phàm không dám đào góc tường nhà bố vợ.

Nếu không, Trương Vệ Thanh gia nhập vòng tròn của hắn không phải là vòng tròn càng thêm hoàn mỹ sao.

Diệp Phàm tính toán trong vòng tròn này mọi người phải phát triển mạnh, ngành gì cũng có, sau này có việc gì thì tiện.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không phải có dã tâm gì, ít nhất, bạn bè thì hơn, khi triển khai công việc cũng thuận lợi hơn.

- Chuyển chỗ khác, vậy chúc mừng cậu.

Trương Vệ Thanh rõ ràng sửng sốt, sau đó lập tức nói.

- Việc này còn chưa quyết định, rất có thể chính là chuyển ngang, chỉ là thay đổi địa phương thôi.

Diệp Phàm đương nhiên phải giấu một chút.

- Tôi cũng nghĩ thế, kinh nghiệm lý lịch của cậu chưa đủ, nhận chức Phó tỉnh hoàn toàn được, bộ máy chúng ta là như vậy.

Tuy nhiên, mặc kệ ở đâu, cậu cũng đều quá trẻ. Ngay cả Hoa Kỳ cũng không có cán bộ cấp thứ trưởng trẻ như vậy có phải không?

Trương Vệ Thanh cười nói, cũng bình thường trở lại.

- Đúng thế,

Diệp Phàm cười cười cũng không nói gì, tiếp đó nói:

- Anh Trương tôi muốn hỏi chuyện này, nhân vật số một số hai của thành phố Kim Lăng anh biết rõ đúng không?

- Thành phố Kim Lăng, chẳng lẽ cậu muốn đến đó?

Trương Vệ Thanh hiểu lầm.

- Không phải, tôi có một người bạn cũ, cũng là anh em thân thiết, cùng ở Đồng Lĩnh, tên là Vương Long Đông…

Diệp Phàm nói rõ mọi chuyện.

- Nói quen thân thì cũng chưa phải, chỉ là đã gặp vài lần. Bí thư Thành ủy Kim Lăng Mâu Hồng Cương đến Kim Lăng không lâu, có lẽ chúng ta muốn nhét người từ bên Tấn Lĩnh sang ông ấy ẽ không nhúng ta hỗ trợ.

Dù sao, vừa mới đến một chỗ liền nhét người, sẽ gây ra một ít phiền toái không cần thiết. Sẽ làm cho cán bộ ở đây nghĩ ông nhét người của mình vào.

Vừa mới đến đã có động tác lớn như vậy, làm cho người ta có cảm giác hống hách. Hơn nữa, đồng chí Long Đông nếu quả thật được thì trán dán chữ Mâu rồi.

Muốn rửa cũng không sạch, bất lợi cho sự phát triển của anh ta. Còn chủ tịch thành phố Chu Thành Đông là cán bộ phát triển ở địa phương, cán bộ đề bạt không ai không có liên quan đến ông ta.

Nếu Long Đông vừa đến, có lẽ trở thành đối tượng đả kích của ông ta. Chu Thành Đông sẽ không làm thế với Mâu Hồng Cơ.

Nhưng đối phó với một người như đồng chí Long Đông ông ta vẫn có thê làm được. Tất nhiên chỉ là rung cây dọa khỉ thôi, cũng có tác dụng đấy.

Đương nhiên, là gió đông thổi bạt gió tây, vậy thì phải xem thực lực của hai bên rồi.

Chỉ có điều, tôi cảm thấy đến lúc tình hình đặc biệt khiến cho đồng chí Long Đông không phải người của ai. Ngay cả Mâu Hồng Cơ nể mặt chúng ta đưa Long Đông đến đó cũng không chắc sẽ tín nhiệm anh ta.

Mà người ngoài lại cho rằng đồng chí Long Đông là do đồng chí Mâu sắp xếp, áp lực quá lớn bất lợi cho sự phát triển của Long Đông.

Trương Vệ Thanh nói rất thật, có lẽ chỉ với bạn bè như Diệp Phàm mới có thể thổ lộ thật lòng.

- Tôi còn không nghĩ nhiều như vậy, nghe anh Trương phân tích, xem ra đồng chí Long Đông thật đúng là gặp bất lợi ở Kim Lăng.

Hơn nữa Kim Lăng là thành phố cấp phó tỉnh, cán bộ cao cấp cũng không ít, Long Đông một mình đến đó là không thích hợp.

Hơn nữa, chúng ta không có ai ở đó, cũng không thể quan tâm.

Diệp Phàm gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.