- Kim Lăng không tốt, tuy nhiên, tôi nghĩ đồng chí Long Đông cứ ở Tấn Lĩnh có lẽ không cam lòng, nghe nói anh ta muốn theo cậu có phải không?
Nếu không thì đến Bắc Kinh để rèn luyện luyện, một cán bộ, muốn đi lên
phải nếm chua ngọt đắng cay từ cơ sở mới có thể trưởng thành.
Dễ dàng cho vị trí lãnh đạo cao hơn sau này. Nếu một khi cậu đã coi
trọng anh ta như vậy chắc chắn muốn bồi dưỡng anh ta thành phụ tá đắc
lực cho mình.
Vậy thì phải cố gắng hết sức bồi dưỡng anh ta, năng lực của anh ta tôi thấy cũng được tuy nhiên thiếu “bối cảnh”.
Cho nên hoàn toàn dựa vào sự bồi dưỡng của cậu. Tin rằng anh ta đối với cậu cũng không tệ.
Trương Vệ Thanh nói.
- Vâng, vì tôi anh ta có thể mất chức, ở Tấn Lĩnh đã chứng minh rồi,
anh ta rất trung thành. Tuy nói chúng tôi là bạn học cũng nhưng chưa bao giờ vượt quyền. Cho đến bây giờ luôn coi mình là cấp dưới. Tôi rất hài
lòng với người này. Đối với bạn bè thật lòng, tôn trọng lãnh đạo.
Diệp Phàm nói.
- Gần đây có một ghế trống tốt, Lão Đàm Phó vụ trưởng vụ Hành chính Văn phòng chính phủ về hưu.
Trương Vệ Thanh nói.
- Vụ hành chính của văn phòng chính phủ đang làm gì?
Diệp Phàm thật không rõ hỏi.
- Chủ yếu là phụ trách việc phục vụ các lãnh đạo và quản lý công tác
hậu cần. Tuy nói là làm phục vụ nhưng cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo cũng
không ít. Vị trí này khá quan trọng, so với những ngành khác mạnh hơn
nhiều có phải không? Nếu được lãnh đạo nhắm trúng cơ hội của anh ta đã
đến.
Trương Vệ Thanh nói.
- Vị trí này có lẽ khá quan trọng, là chỗ tốt để đi.
Diệp Phàm nói, nếu như để Vương Long Đông đến đây thì những thông tin
của cấp trên bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho hắn biết. Đương nhiên
không phải liên quan đến những bí mật.
- Ừ, rất quan trọng, người bên cạnh lãnh đạo, nhìn như chỉ là phục vụ nhưng thật ra là người được lãnh đạo rất chú ý.
Tuy nhiên, khó khăn khá lớn. vị trí này bình thường đều được trong trong văn phòng chính phủ.
Bởi vì đã làm ở đây lãnh đạo cũng đã biết về vị đồng chí này.
Một là đã làm việc quen, hai là cũng yên tâm. Yên tâm mới là quan trọng nhất đấy, bởi vì công việc này đối mặt với những cán bộ cao cấp của
Đảng, liên quan đến cán bộ cấp Bộ trưởng trở lên.
Không nên
coi thường một Phó vụ trưởng, thâm tra chính trị đặc biệt nghiêm khắc,
hơn nữa, phải nắm bắt được suy nghĩ của lãnh đạo.
Bằng không, lãnh đạo cũng không hài lòng một người cả ngày bên cạnh mình mà không hiểu mình.
Mà đồng chí Long Đông không có kinh nghiệm về vấn đề này. Trong những
lĩnh vực khác anh ta là tài năng, nhưng trong vấn đề này anh ta chỉ là
gà mờ.
Quan trọng hơn chính là muốn có vị trí này có không ít các đồng chí. Bởi vì vị trí này làm được mấy năm, làm cho lãnh đạo
thoải mái, hài lòng.
Một khi trao quyền cho cấp dưới một Phó
vụ trưởng không phải là đảm nhiệm đến vị trí Giám đốc sở sao. Hơn nữa,
hơn một chút có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng như Bí thư Thành ủy.
Cho nên, mới có nhiều người muốn như vậy.
Trương Vệ Thanh nói.
- Đó là đương nhiên, tuy nhiên, tuy nói đồng chí Long Đông lại chưa
từng làm việc này, cũng không có nghĩa là anh ta làm không tốt. Ngoài
ra, trong việc đối nhân xử lý đồng chí Long Đông xử lý thật sự khéo. Tôi nghĩ đến lúc đó anh Trương phải có hành động, lấy công việc là chính
anh ta mới có thể đảm nhiệm công việc như thế này.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, hình như cậu còn gây sức ép với Điền Lâm?
Trương Vệ Thanh hỏi.
- Không phải là chuyện tỉnh Giang Đô sao, hơn nữa nếu không phải là
Điền Lâm, anh Trương cũng biết quan hệ của Điền Lâm và ủy viên Trương
Hướng Đông không tệ mà con trai của Trương Hướng Đông lại đối mặt với
tôi, cho nên liền kéo theo một đống mâu thuẫn lớn. Ủy viên Trương không
sao nhưng đứa con trai thì thật sự chán ghét.
Diệp Phàm nói.
- Ủy viên Trương thì hiện tại cậu có thể yên tâm.
Trương Vệ Thanh nói.
- Yên tâm, yên tâm thế nào? Hình như ông ta chủ trì công tác của văn
phòng quốc hội. Cũng chính là ủy viên quốc hội thêm chức Trưởng ban thư
ký Chính phủ. Nếu ông ta biết Long Đông là bạn của tôi còn tìm được niềm vui.
Diệp Phàm có chút buồn bực, không thể tưởng tượng được đổi tới tổi lui lại về dưới trướng lão già Trương Hướng Đông.
- Ha ha, không việc gì.
Trương Vệ Thanh đột nhiên cười.
- Sao thế?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Trương Vệ Thanh không hiểu.
- Trong thời gian qua ông ta bệnh nặng, hơn nữa, tuổi cũng đã cao, cho nên hiện giờ đến bên Mặt trận tổ quốc “Nghỉ ngơi”.
Trương Vệ Thanh cười nói.
- Đi đúng thời điểm nhỉ.
Diệp Phàm tất nhiên là cười thoải mái.
- Tuy nhiên, hiện giờ là ai lên, hơn nữa năm nay tôi cũng không ở đây, đối với việc này đúng là không rõ lắm.
- Bây giờ là đồng chí Hậu Chí Quang.
Trương Vệ Thanh nói.
- Tuy nhiên, Điền Lâm vẫn ở đây.
- Mặc kệ anh ta, nếu anh ta thật muốn lôi chuyện cũ ra thì Diệp Phàm tôi cũng không phải là người ăn chay.
Diệp phàm hừ một tiếng.
- Cũng được, phòng phải phòng, nhưng cũng không cần phải sợ đến mức đi không dám đi. Văn phòng còn nhiều lãnh đạo nữa.
Ngoài trưởng ban thư ký còn có mười phó trưởng ban, những người này đều là cán bộ cấp phó bộ.
Mà lãnh đạo cấp Cục vụ còn hơn mười bốn người, đồng chí Long Đông có
thể đến đó nhiều nhất cũng chỉ là Phó vụ trưởng, chức vụ thấp cũng không làm cho đồng chí Điền Lâm quan tâm đâu.
Trương Vệ Thanh thản nhiên cười, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Tuy nhiên, đồng chí Long Đông vì là cấp phó Vụ cho nên, bổ nhiệm anh ta cũng không thuộc phạm vi của văn phòng.
Việc này còn phải Ban Tổ chức cán bộ trung ương thông qua mới được. Hơn nữa, ý kiến của văn phòng cũng khá quan trọng.
Cho nên, đầu tư nhiều mới có thể được. Ban Tổ chức cán bộ trung ương có lẽ cậu không có nhiều vấn đề lắm, quan trọng vẫn là lãnh đạo phụ trách
văn phòng.
- Anh Trương làm việc ở văn phòng trung ương lâu rồi, bên văn phòng chính phủ hẳn không ít người quen.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Người quen có, tuy nhiên, vì vị trí này có tính đặc thù, cho nên ý kiến của Trưởng ban thư ký là quan trọng nhất rồi.
Đối với ông ta tôi không có cách nào. Đến giờ, tôi chỉ gặp ông ta hai lần, ngay cả nói cũng chưa nói qua mấy câu.
Đến lão Vu cậu chắc chắn càng không có thể biết ông ta, thật ra là chuyện phiền toái.
Trương Vệ Thanh nhíu mày.
- Tìm chủ nhiệm Điền có lẽ cũng không thỏa đáng, đây chỉ là việc nhỏ,
đại pháo đánh muỗi rồi. Tuy nhiên, bí thư Hậu trước kia làm gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước kia ông ta vẫn đi theo thủ tướng Khang, chuyển không ít chỗ,
Chủ nhiệm, trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh cũng đã từng
làm, cũng đã từng làm Phó trưởng ban. Tuy nhiên, đối với ông ta tôi
không thân quen.
Trương Vệ Thanh lắc đầu nói.
Diệp Phàm hiểu, việc chọn Trưởng ban thư ký văn phòng chính phủ phải được Thủ tướng Khang vừa ý mới được.
Người này nhất định là người thân thiết của thủ tướng Khang. Giống như
đồng chí Điền Giang ở văn phòng Trung ương đều là thân thiết của Chủ
tịch Đường, Chính phủ cũng là thủ tướng Khang chủ trì.
Đương nhiên, không phải nói chuyện kết bè kết phái, chỉ là dùng người của mình thôi.
Giống như các tỉnh thành phố, trưởng ban thư ký Thành ủy đều là cấp
dưới thân thiết của lãnh đạo. Nếu không, làm việc không thể nào thuận
lợi, nhân vật số một sẽ trăm phương nghìn kế đối người này.
Muốn qua được Bí thư Hậu phải làm rõ quan hệ của ông ta, nắm được chỗ mấu chốt mới có thể thành công.
Còn cha vợ, Diệp Phàm không dám đến phiền ông lần nữa rồi. Bởi vì,
chính hắn không cần lại nhờ cho người khác không phải tìm mắng sao?
Tuy nhiên, cán bộ như Bí thư Hậu căn bản không Diệp Phàm có thể tiếp xúc.
Diệp Phàm đến chủ tịch Đường cũng chỉ gặp vài lần, Thủ tướng chưa từng
gặp riêng. Có lẽ Thủ tướng Khang cũng không có ấn tượng nào đối với hắn.
Hắn đau đầu.
- Ôi…
- Ha ha, từ từ sẽ đến. Trước hết để đồng chí Long Đông ở Tấn Lĩnh tiếp. Chúng ta từ từ nghĩ cách, việc này cũng không vội được.
Trương Vệ Thanh an ủi.
- Chỉ sợ đến lúc đó chuyện này đã nguội lạnh.
Diệp phàm hơi ủ rũ.
- Đúng thế.
Trương Vệ Thanh nhíu mày.
Ăn bữa cơm đơn giản với Trương Vệ Thanh ở bên ngoài xong, Diệp Phàm có chút buồn bã trở về Hồng Diệp Bảo.
- Anh Diệp sao hôm nay tâm trạng có vẻ không vui vậy?
Đường Thanh cười, khom người mở cửa xe cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm lập tức sửng sốt, ngồi im quên xuống xe.
Đúng rồi, có thần tài trước mắt mà không nghĩ tới, Đường Thành là cháu
họ của Đường Hạo Đông, Đường Hạo Đông là anh của Đường Trạch Hỉ.
Nghe nsoi Đường Hạo Đông rất tôn trọng anh trai của mình, bởi vì Đường
Trạch Hỉ đã cứu Đường Hạo Đông. Tuy Đường Thành khiêm tốn, nhưng khiêm
tốn cũng không thể thay đổi thân phận của anh ta.
Không chừng thằng nhóc này còn có cách.
Đường Thành nhìn hắn có chút sợ hãi, nụ cười cứng ngắc, tuy nhiên cũng không dám nghiêm mặt.
- Đường Thành, cậu nói xem, một Thái tử đảng Bắc Kinh như cậu suốt ngày trông cửa cho tôi có uất ức không?
Diệp Phàm vẻ mặt đầy suy tư hỏi.
- Báo cáo anh Diệp, không uất ức, Đường Thành rất vinh hạnh, có cơ hội trông cửa cho anh Diệp.
Không thể tưởng tượng được Đường Thanh đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội.
- Gần đây tôi đề nghị thủ trưởng Cung rút lui hơn nửa người, hiện giờ chỉ còn lại tổng cộng sáu người.
Hơn nữa, mấy người Lý Tùng bận, suốt ngày để các cậu làm việc cũng mệt.
Diệp Phàm đột nhiên khách khí.
Làm Đường Thành tưởng Diệp Phàm có gì không hài lòng về mình muốn đá mình ra khỏi nhà, anh ta lập tức nói:
- Không phiền, thật sự anh Diệp Đường Thành tình nguyên trông cửa cho
anh, rất vinh hạnh đấy. Tôi nói sai chút nào thì sét đánh chết.
Đường Thành không ngờ thề độc, xem ra thật sự coi trọng chức bảo vệ cửa này.
- Ừ, vậy là tốt rồi, gần đây có cùng Phí Đống nsoi chuyện không?
Diệp Phàm bước ra khỏi xe cười nói.
- Tôi nào dám thân cận vị thái gia kia, đây chẳng phải là tự tìm phiền
phức sao. Lão thái gia thích nhất cánh rừng kia, thường xuyên ngồi ngẩn
người trong rừng. Ngoài ra, lão thái gia hình như không thích nói
chuyện, ông ta thích ngồi một mình.
Đường Thành cẩn thận đáp.