-Ừ, nếu liệt kê các nước như Mỹ, Nga, Anh, Pháp, Nhật, Ấn Độ, Trung Hoa, thì nước ta đứng thứ bảy.
Đương nhiên có nước nói nước ta giấu thực lực. Điều này chúng ta không có cách phỏng đoán được, đây là chuyện của cấp trên.
Tuy nhiên, xét từ phương diện chi phí quân đội đến việc mua chiến thuyền của hải quân, nước ta hiện nay còn khá lạc hậu.
Trong điều kiện hải chiến vẫn chưa hùng mạnh. Để bảo vệ tổ quốc, việc tăng cường uy lực trên đất liền là cốt yếu.
Bố trí một vài đội tên lửa đạn đạo ở vùng duyên hải, tăng cường uy lực của tuyến đầu đối với việc đi lại của tàu bè nước ngoài là cần thiết.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
-Ừ, nếu không nước Mỹ mặt dày ngày nào cũng đem tàu thuyền lấn hàng mẫu eo biển của chúng ta. Khoe khoang cái gì, dù nói hệ thống bảo vệ Aegis combat của Mỹ rất lợi hại, nhưng năng lực tấn công của tên lửa đạn đạo nước ta cũng không kém.
Hệ thống bảo vệ Aegis combat có lợi hại đến đâu, cũng có lúc xảy ra sai sót. Tên lửa đạn đạo trung trình có thể giải quyết vấn đề tấn công mẫu hạm hàng không.
Nếu vùng duyên hải tuyến đầu bố trí nhiều đạn đạo uy lực một chút, tôi nghĩ mẫu hạm hàng không của Mỹ muốn tới cũng phải suy xét một chút năng lực tự vệ của mình.
Đương nhiên, theo cách nhìn của các nước lớn, vốn là không thể đánh nhau với mẫu hạm hàng không. Mọi người làm như vậy, đơn giản chỉ là để khoe khoang cho đối phương xem. Chỉ là so oai thôi.
Kiều Thế Hào cười nói.
-Nếu Tô Chí Cương sau khi xét lại vẫn có thể làm đoàn trưởng đoàn thứ hai vậy chắc cũng có chút thực lực.
Diệp Phàm nói.
-Rất có thể, năng lực của Tô Gia không phải người như tôi và anh có thể phỏng đoán được. Không cần nói trung đoàn trưởng của một trung đoàn tên lửa đạn đạo, mà đến chức quân đoàn trưởng họ cũng có năng lực làm được.
Chính trị thường đi kèm với tiền tài. Lấy ví dụ đơn giản, anh đi cầm quyền ở một địa phương, có tiền tài lót đường, có tập đoàn tài chính như Tô gia ủng hộ.
Người ta đến địa phương mà anh nắm quyền đầu tư mấy tỷ, lập tức có thể kéo kinh tế tăng trưởng.
Đây là cái lợi thấy được trước mắt, thật sự có ích. Còn những cái lợi khác mà tiền tài mang đến, càng không thể kể hết được.
Kiều Thế Hào cười nói.
-Tô gia có uy thế như vậy, sư đoàn trưởng Yến liệu có chịu giúp đỡ không thật không nói trước được.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
-Haha, sư đoàn trưởng Yến chắc chắn giúp, giúp một cách vui vẻ.
Kiều Thế Hào đột nhiên cười bí hiểm, có chút đắc ý.
-Ý gì vậy, có phải sư đoàn trưởng Yến là do người của Kiều gia giúp đỡ lên chức, hẳn là bác Kiều đề cử đúng không?
Diệp Phàm hiểu ra, hỏi.
-Không phải.
Kiều Thế Hào không nghĩ ngợi gì, lắc đầu luôn, liếc nhìn Diệp Phàm cười nói:
-Việc này không có chút quan hệ gì với Kiều gia chúng tôi.
Sư đoàn trưởng Yến có hệ thống của chính ông ấy. Tuy nhiên, hệ thống của sư trưởng Yến hình như không có chung chạ gì với hệ thống của Tô gia.
Lần trước nhắc đến việc cải cách đoàn số hai, sư đoàn trưởng Yến có cách nhìn của riêng mình. Anh ấy không muốn để Tô Chí Cương nhận chức Trung đoàn trưởng trung đoàn số hai sau khi cải cách.
Dù sao trung đoàn số hai sau cải cách xem chừng là tách ra từ sư đoàn bảy, trở thành một đoàn độc lập thuộc nhị pháo.
Như vậy địa vị của trung đoàn số hai được nâng cao rất nhiều. Ai có thể giữ chức Trung đoàn trưởng Trung đoàn số hai thì tiền đồ sẽ rộng mở.
-Một trung đoàn độc lập, vẫn là trung đoàn tinh vệ đạn đạo. Cho nên sư đoàn trưởng Yến muốn để người thân tín của mình lên ngồi ghế đó đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
-Phải, muốn thì muốn, tuy nhiên trung đoàn số hai sau cải cách có liên quan rất nhiều. Không phải một mình sư trưởng Yến có khả năng nắm trong tay. Tuy nhiên ý của sư đoàn trưởng Yến cũng không phải là ý của một người, mà là đại biểu cho ý kiến của tập đoàn của anh ấy. Chỉ cần sư đoàn trưởng Yến đề cử, quyết định của cấp trên còn phải để ý đến người cầm lái trong hệ thống của anh ta.
Kiều Thế Hào nói.
-Xem ra số tôi đúng là còn may lắm. Nếu có thể biến chuyện của Cao Tiềm thành cơ hội để chỉnh đốn Tô Chí Cương, vậy vô tình đã giúp được sư đoàn trưởng Yển rất nhiều rồi đúng không?
Diệp Phàm nửa cười nửa không, nhìn Kiểu Thế Hào.
-Cho nên lúc trước anh nhắc tới vấn đề này với tôi, tôi liền nghĩ ngay đến chuyện này. Sư đoàn trưởng Yến và tôi có quan hệ khá thân thiết. Năm đó chúng tôi từng mặc chung một chiếc quần, đánh trận trong rừng. Tôi đã cứu anh ta, anh ta đã cứu tôi. Việc này, chắc chắn được.
Kiều Thế Hào rất tự tin.
-Tình cảm đó tốt lắm
Diệp Phàm gật gật đầu.
-Tuy nhiên cậu em, cái đó còn không?
Kiều Thế Hào đột nhiên quay sang chuyện khác.
-Cái gì?
Diệp Phàm có chút mơ hồ, tuy nhiên hình như cũng đoán được chút gì đó.
-Cậu em, đừng chối quanh với tôi. Chẳng phải anh đã từng đưa cho Trịnh Phương rồi sao.
Kiều Thế Hào bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cứ như Diệp Phàm là một mỹ nữ vậy.
-Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế, tôi có chút buồn nôn.
Diệp Phàm hừ nói, liếc nhìn Kiều Thế Hào, hỏi:
-Xem ra tin tức của anh nhanh thật.
-Không phải tin tức của tôi nhanh, vừa hay đồng chí mà cậu tặng viên thuốc kia lại là bạn tốt của tôi. Lần đó tôi thấy anh ta lợi hại hẳn lên, nên đã hỏi cho đến cùng.
Anh ta chẳng còn cách nào, đành phải nói ra. Tuy nhiên, vẫn bảo tôi không được nói ra ngoài. Cái gì mà cơ mật với không cơ mật chứ, Kiều Thế Hào tôi là ai, tuyệt đối không nói năng linh tinh bao giờ.
Tuy nhiên thuốc này là do anh đưa, đương nhiên có thể hỏi anh.
Kiều Thế Hào nói. Diệp Phàm chớp mắt hiểu ra, sao Kiều Thế Hào lại nhanh nhẹn chạy đến giúp mình vậy, làm gì có bao giờ thấy anh ta chịu khó thế. Hóa ra đã để ý đến viên thuốc.
-Hết rồi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, thấy sắc mắt Kiều Thế Hào hơi đổi, còn nói thêm:
-Lần trước Trịnh Phương còn đòi thêm, nhưng thuốc này là do người khác chế, vị cao nhân đó lại đi xa rồi. Hơn nữa, dược liệu này cũng khó có được. Tuy nhiên, hiện nay công bậc của anh cũng không cao, có thể chế ra một viên bậc thấp hơn. Tuy nhiên cũng phải đợi vị cao nhân kia về mới làm được.
-Vậy được, tôi sẽ chờ, tuy nhiên, cậu đồng ý cho tôi một viên rồi, đến lúc đó, đừng quên đấy. Bằng không, tôi bám theo cậu đến cùng.
Kiều Thế Hùng đường đường đấng nam nhi không ngờ cũng giở trò xấu thế. Diệp Phàm nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
-Tuy nhiên anh phải giúp tôi bắt được Cao Tiềm về quy án, nếu không viên thuốc đó, anh không cần nghĩ tới nữa đâu.
-Đương nhiên, làm không xong việc dù Kiều Thế Hào tôi là anh, nhưng cũng không mặt dạn mày dày đến đòi thuốc. Tôi đây, một là một, hai là hai. Tôi làm cũng vì lợi ích thôi. Bây giờ hình như
thành thói quen rồi.
Kiều Thế Hào nói thẳng không hối hận.
-Ôi, thiên hạ náo nhiệt cũng vì có lợi đến, nhốn nháo cũng vì chạy theo cái lợi. Quan vua còn vậy huống chi dân thường.
Tình bạn vì tiền tài mà mất, tình cảm cha con vì tiền bạc mà nhạt. Con cháu có phúc riêng của con cháu, không phải lo xa cho chúng.
Trong lịch sử mấy ngàn năm trước, đại sư Tư Mã Thiên đã nghiệm ra chân lý này. Con người ấy à, đều sống trong lợi ích, không có lợi không dậy sớm, không có lợi thì không có động lực.
Anh nói xem, có chuyện gì chúng ta làm mà không vì chữ “lợi”. Đương nhiên, chữ lợi này phân ra rộng hẹp. Ví như tôi muốn bắt Cao Tiềm, xét theo phương diện hẹp, là vì tôi muốn làm tốt công việc, làm tốt công việc là để được đề bạt.
Nhưng xét theo phương diện rộng hơn, tôi làm tốt công tác cũng vì tạo phúc cho dân, làm việc vì quốc gia, được lợi cũng là đất nước của đồng bao ta đây.
Cho nên nói về chữ lợi cũng không hẳn là thấp hèn. Tôi chưa bao giờ lảng tránh vẫn đề này đúng không? Đương nhiên con người ta sống một đời, cũng không thể chỉ biết đến chữ lợi, có lúc cũng phải xen vào những tình cảm khác đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
-Nhận xét hay quá, hay quá.
Kiều Thế Hào đột nhiên vỗ tay.
Sư đoàn trưởng sư đoàn bảy thuộc căn cứ vịnh Lam Nguyệt tên là Yến Trường Thủy, tạng người lưng hùm vai gấu. Cặp mắt sáng ngời có thần, dường như có thể nhìn thấu tim gan người khác. Vừa thấy một người như vậy, Diệp Phàm trong lòng gật đầu, cảm thấy Yến Trường Thủy là một nhân vật không bình thường.
-Kiều đại sư trưởng có thời gian đến cái xó này của tôi chơi cơ à, khách quý khách quý.
Vừa thấy Kiều Thế Hào, sư trưởng Yến cười ha hả, với bàn tay to sải bước đến.
-Haha, tôi nói này anh Yến, anh gọi đây là xó thì chỗ tôi chẳng phải thành bãi hoang hay sao? Thương Hải ấy à, so với Thủy Châu còn là một thành phố náo nhiệt hơn.
Kiều Thế Hào cười nói, niềm nở ôm sư trưởng Yến, không giả dối gì, xem ra tình cảm thật sự rất sâu sắc.
-Đến đây, Trường Thủy, tôi giới thiệu với anh một chút. Em rể Diệp Phàm của tôi.
Chỉ vào Diệp Phàm, Kiều Thế Hào nhiệt tình giới thiệu.
-Nếu là em rể anh, chắc chắn tôi lớn tuổi hơn, là cậu em của tôi rồi.
Yến Trường Thủy cười sang sảng, đưa tay ra bắt tay.
Tuy nhiên vẫn có thể thấy được một tia kinh ngạc lóe ra từ khóe mắt Yến Trường Thủy. Nghe nói Kiều gia có hai anh em trai, em rể của Kiều Thế Hào chẳng phải là con rể của Kiều Viễn Sơn, Uỷ viên bộ Chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương sao.
-Xin chào sư trưởng Yến.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đưa tay ra bắt tay Yến Trường Thủy. Kiều Thế Hào biết, Diệp Phàm rất kiêu ngạo, không muốn tùy tiện xưng huynh gọi đệ với người khác. Cho nên gọi thẳng tên chứ không gọi anh em gì cả, sau khi Yến Trường Thủy hơi ngạc nhiên thì cũng bình thường trở lại.
-Ông anh, người em rể này của tôi anh đừng tưởng nhìn trẻ vậy, năm nay chưa đến 30 cậu ấy đã Bí thư thành ủy thành phố Hải Đông rồi đấy.
Kiều Thế Hào không ngờ lại có vẻ tự đắc, cười nói.
-Thật đáng nể, thất sự rất giỏi. Xem ra Diệp Phàm hẳn là đại quan trẻ tuổi nhất nước ta rồi.
Yến Trường Thủy cười nói, trong lòng cũng có phần khiếp sợ. Sau đó có phần nhiệt tình hơn, giao tiếp với người trẻ tuổi như vậy, chắc chắn không thiệt thòi.
Mấy người vào quân doanh, bên ngoài phòng làm việc của Yến Trường Thủy cũng có một phòng tiếp khách nhỏ, mấy người liền ngồi xuống đó.
-Pha bình trà ngon nhất cho tôi.
Sư đoàn trưởng Yến trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói.
Sau khi ba người hàn huyên một hồi, Kiều Thế Hào nói vào chủ đề chính:
-Ông anh, lần này đến có một việc nhỏ muốn nhờ anh.
-Khách sáo làm gì, giữa chúng ta mà còn phải khách sáo vậy sao?
Sư đoàn trưởng Yến nói, có chút không hài lòng.
-Là như này, Hải Đông gần đây…
Kiều Thế Hào lẩm bẩm kể chuyện của Cao Tiềm.
-Tô gia, thực lực hùng hậu lắm đấy người anh em ạ.
Sư trưởng Yến nhíu mày nói.
-Biết là hùng hậu, cho nên mới tìm người anh em nhờ giúp đỡ.
Kiều Thế Hào nói.
-Tin tức chuẩn xác không?
Sư đoàn trưởng Yến nói, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Tuyệt đối chuẩn xác, người của tôi đảm bảo Cao Tiềm ở trong doanh trại đoàn số hai.
Diệp Phàm nói.
-Các anh có truy nã Cao Tiềm không?
Sư đoàn trưởng Yến hỏi.