Quan Thuật

Chương 1814: Chương 1814: Sư đoàn trưởng Yến ra tay.




Vẫn chưa, việc này, chúng tôi muốn bắt được rồi mới thẩm tra lại.

Diệp Phàm nói.

-Haha, nếu muốn bắt, cũng phải là người có vai vế mới được. Không truy nã thì định tội thế nào?

Sư đoàn trưởng Yến nói, Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra. Ông ta chỉ là muốn tìm một lý do để bắt người.

Đến lúc đó, cục Công an thành phố Hải Đông coi Cao Tiềm là kẻ tình nghi nếu Tô Chí Cương chứa chấp Cao Tiềm thì có thể định tội anh ta là bao che. Đến lúc dó, sư đoàn trưởng Yến vửa ra tay, phỏng chừng Tô Chí Cương chịu không nổi chắc chắn phải chạy thôi.

Đúng là gừng càng già càng cay. Sư đoàn trưởng Yến vừa liếc mắt đã thấy được điểm yếu. Muốn mượn chuyện này giải quyết chuyện khác, cũng phải tìm đúng điểm bắt đầu, truy nã chính là điểm bắt đầu.

-Chỉ là một kẻ giật giây gây rối thì chưa đủ nghiêm trọng.

Sư đoàn trưởng Yến lại lắc lắc đầu tự nói với mình. Diệp Phàm vừa nghe lại càng hiểu ra. Nhận thấy độ sâu sắc của người này thật không tầm thường, Cao Tiềm tội càng lớn, tội bao che của trung đoàn trưởng Tô cũng theo đó mà nặng hơn.

-Cái này dễ, tôi lập tức bảo cục trưởng cục Công an thành phố Hải Đông phát lệnh.

Diệp Phàm nói, lấy điện thoại gọi An Kỳ, sau một hồi à ừ, An Kỳ lập tức đi làm.

-Sư đoàn trưởng Yến, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Vừa rồi cục trưởng An báo cáo với tôi là Cao Tiềm là Trưởng ban an ninh của tập đoàn Địa Đường Điểu, anh ta phụ trách rất nhiều lĩnh vực. Không chỉ giật giây hạng nhất, theo những chứng cứ đã nắm được, Cao Tiềm còn phạm những tội như tội cưỡng hiếp, tội bắt phụ nữ bán ma túy, tội đe dọa, tôi làm người khác bị thương. Những tội danh này mà đặt cùng với nhau, nếu Cao Tiềm nếu bị bắt, ngồi tù trên mười mấy năm là chắc chắn.

Diệp Phàm nói.

-Vậy tốt rồi.

Sư đoàn trưởng Yến đột nhiên vui vẻ.

Hai ngày sau, sư đoàn trưởng Yến đến Hải Đông, đi thẳng tới đoàn số hai. Ông ta đến nơi không lâu, An Kỳ cũng mang theo một cảnh sát hình sự tới bên ngoài đoàn số hai, đòi gặp đoàn trưởng đoàn số hai, Tô Chí Cương. Tô Chí Cương khoảng ba mươi tuồi, không cao, mặt gầy.

-Cục trưởng An, các anh tìm tôi có chuyện gì? Tôi không có thời gian dài dòng với các anh, có chuyện gì nói thẳng.

Tô Chí Cường có vẻ có chút mất kiên nhẫn.

-Chúng tôi đã tìm khắp Hải Đông mà không tìm được kẻ tình nghi Cao Tiềm của tập đoàn Địa Đường Điểu mà chúng tôi đang truy nã. Chúng tôi nghi ngờ anh ta trốn trong quân doanh. Trung đoàn trưởng Tô có thể hợp tác giúp chúng tôi điều tra, tiến hành tự lục soát được không?

An Kỳ nói.

-Chuyện đùa, đây là đâu, đơn vị quân sự trọng yếu. Là vùng cấm có thể tùy tiện cho người không phận sự vào được sao? Cục trưởng An, anh nói vậy có ý gì?

Tô Chí Cương hùng hùng hổ hổ chất vấn An Kỳ.

-Chúng tôi đến chỉ là mong các anh tự lục soát một chút, cũng không phải là nhân viên của chúng tôi vào trong. Nếu không có, chúng tôi sẽ đi.

An Kỳ nói.

-Biến.

Tô Chí Cương rút cục nổi sung, chỉ vào An Kỳ rống lên.

-Trung đoàn trưởng Tô, thái độ này của anh là gì thế?

An Kỳ cũng phát hỏa, lớn tiếng chất vấn. Bởi vì anh ta biết sư đoàn trưởng Yến đang ở trong ký túc xá, quát to như thế, đương nhiên là để gây chuyện.

-Tiễn khách.

Tô Chí Cương liếc mắt nhìn An Kỳ nói:

-Tôi mong cục trưởng An đừng có không có việc gì lại gây chuyện, quát tháo lung tung ở vùng cấm quân sự. Tin là tôi có thể gọi người bắt anh ngay lập tức không? Cao Tiềm, sao Cao Tiềm có thể chạy đến chỗ chúng tôi được. Đây là các anh muốn thăm rò thông tin quân sự cơ mật.

-Trung đoàn trưởng Tô, lời này của anh có phần hơi quá. Chúng tôi chỉ mong các anh hỗ trợ điều tra, chúng tôi thành đặc vụ khi nào thế. Trung đoàn trưởng Tô, anh nói như vậy là mắc tội vu cáo hãm hại chúng tôi.

An Kỳ có ý lớn tiếng phản bác.

-Không đi phải không, còn không đi thì bắt cả lại, ném ra ngoài cho tôi.

Tô Chí Cương dọa dẫm.

-Tôi xem ai dám bắt người vô cớ?

An Kỳ diễn rất hay, quát lớn.

-Bắt ném ra ngoài.

Tô Chí Cương cảm thấy rất mất mặt, quát với mấy anh lính bên ngoài.

Mấy anh lính hung hăng tiến đến, lao thẳng về phía An Kỳ. Chỉ một lát sau đã bắt được cánh tay An Kỳ.

Hai bên vật lộn một hồi, An Kỳ chỉ có bốn người, sao địch được với tám anh lính, hai tay bị giữ sau lưng. Tuy nhiên trong lúc bị đưa ra ngoài, An Kỳ luôn miệng chửi mắng to tiếng.

-Ai chửi bới linh tinh trong quân doanh thế, còn ra thể thống gì nữa?

Lúc này giọng sư đoàn trưởng Yến sang sảng vang lên.

-Báo cáo đoàn sư trưởng, hình như là mấy cảnh sát.

Một thiếu tá vội nói.

-Sao lại thế, gọi đến tôi nói chuyện. Làm phản hay sao mà mấy cảnh sát quèn dám đến chỗ chúng ta gây rối. Thật sự định làm loạn đấy à? Thịch một tiếng, sư đoàn trưởng Yến đập bàn, hừ nói.

Không lâu sau, bốn người bọn An Kỳ bị đưa tới trước mặt sư đoàn trưởng Yến.

-Thủ trưởng, tôi là Cục trưởng cục Công an thành phố Hải Đông, đến đây là để…

An Kỳ vừa nói tới đây đã bị Tô Chí Cương đá cho một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

-Thủ trưởng, ở đây có thể để cho người ta nói năng lung tung sao? Thành thật một chút cho tôi, đây là nơi thường trú của trung đoàn 2, không phải cái xó Cục công an thành phố Hải Đông của các anh.

Tô Chí Cương rất kiêu ngạo nói.

Tô Chí Cương là người nhà Tô gia, từ trước đến này đều rất được chiều chuộng. Cho nên anh ta cảm thấy khá hài lòng, luôn nghĩ mình giỏi giang hơn người.

-Rốt cuộc sao lại thế này? Cục trưởng An, nếu không thể giải thích rõ ràng, Yến Trường Thủy tôi sẽ cho anh biết hậu quả của việc gây rối ở căn cứ quân sự là như thế nào.

Yến Trường Thủy vẻ mặt nghiêm túc quát hỏi.

-Sư đoàn trưởng, anh ta căn bản là muốn nhân cơ hội này gây rối, chẳng có gì để hỏi đâu, cứ đá thẳng anh ta ra ngoài là được.

Tô Chí Cương khẩn trương nói. Anh ta vốn không muốn sư trưởng Yến phải để ý đến việc nhỏ nhặt này.

-Anh là sư đoàn trưởng hay tôi là sư đoàn trưởng?

Không ngờ Yến Trường Thủy đột nhiên nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn Tô Chí Cương liếc một cái, đương nhiên là có ý bảo anh ta thật là chẳng ra làm sao. Tô Chí Cương đỏ mặt không nói được gì.

-Lui sang một bên.

Sư đoàn trưởng Yến hừ lạnh một tiếng nói:

-Đỡ anh ta dậy, tôi phải hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì?

An Kỳ vừa đứng lên vừa nói chuyện truy nã Cao Tiềm nói ra.

-Nói với vẩn, chỉ là nói điêu. Tô Chí Cương sao lại có thể để loại tội phạm truy nã như Cao Tiềm lọt vào đoàn số hai. Hơn nữa, Cao Tiềm là ai tôi cũng không biết, nói gì đến việc trốn ở trung đoàn 2.

Tô Chí Cương hung hăng quát.

-Hét cái gì, có gì nói đấy, đừng nói linh tinh.

Yến Trường Thủy liếc mắt nhìn Tô Chí Cương, hừ một tiếng.

-Là thật, người của chúng tôi thấy Cao Tiềm đi vào đoàn số hai.

Thái độ của An Kỷ rất chắc chắn.

-Á, vậy nếu tôi không tự kiểm tra thì anh sẽ gán cho sư đoàn 7 chúng tôi tội bao che đúng không?

Sư đoàn trưởng Yến lạnh lùng xem xét An Kỳ, liếc mắt một cái.

-Đương nhiên, bây giờ tôi chưa dám khẳng định. Mấy hôm trước thì chắc chắn thấy anh ta đi vào. Không tin thì đây là ảnh chúng tôi chụp lúc Cao Tiềm vào. Bởi vì lúc ấy anh ta ngồi trong xe quân, cho nên hai đồng chí trông coi của chúng tôi không dám đến bắt người.

An Kỳ nói xong, lấy ra túi tài liệu trong cặp da đưa tới.

Sư đoàn trưởng Yến cẩm lấy nhìn qua, tuy ảnh chụp rất mờ, tuy nhiên quân đội cũng có cách phân biệt. Sư trưởng Yến đưa cho một thiết ta mang đi xử lý.

Không lâu sau thì quay lại, anh ta liếc nhìn sư trưởng Yến, đứng nghiêm, báo cáo:

-Sau khi đối chiếu, ảnh chụp người ngồi trong xe quân kia đúng là trong tương tự nhân vật đang bị truy nã Cao Tiềm. Tuy nhiên cũng không khẳng định được là Cao Tiềm.

-Xem ra đùng là phải tự kiểm tra một phen. Tuy chúng tôi là quân đội nhưng cơ quan công an đưa ra nhiều chứng cứ như vậy, chúng tôi không tự kiểm tra một chút có lẽ sẽ bị đuối lý.

Chúng tôi là ai nào, là quân nhân, là người đàn ông với ý chí sắt đá bảo vệ tổ quốc, là có khả năng chịu đựng tất cả mọi cuộc khảo nghiệm.

Sư đoàn trưởng Yến nói mấy lời hoa lá rồi vung tay lên hừ nói:

-Tôi ra lệnh toàn bộ đoàn tiến hành điều tra một chút, đây là hình thức tự tra. Để biểu hiện thành ý của chúng ta, phân ra bốn tổ tiến hành, mỗi tổ phối hợp với một cảnh sát. Đương nhiên những nói thuộc loại bí mật quân sự thì cảnh sát không thể vào, do các đồng chí phòng Quân vụ phụ trách.

-Sư đoàn trưởng Yến, ý của ông là gì? Chẳng lẽ ông không tin Tô Chí Cương tôi sao? Đây căn bản là do các đồng chí cảnh sát cục Công an thành phố Hải Đông không tìm thấy người mà gây rắc rối. Nếu cứ làm theo ý bọn họ như vậy, quân doanh của chúng ta còn ra thể thống gì? Hơn nữa, muốn điều tra quân doanh, ít nhất phải có giấy tờ có chữ ký viết tay của tư lệnh Lâm của căn cứ vịnh Lam Nguyệt mới được. Bằng không, Tô Chí Cương tôi tuyệt đối không cho phép.

Tô Chí Cương hừ lạnh nói.

-Hừ, trung đoàn 2 không phải cơ quan bộ đội thuộc sư đoàn 7 nữa sao? Chúng ta đây không phải là tham gia điều tra, chỉ là tự chỉnh đốn. Tự chỉnh đốn là như thế nào? Tô Chí Cương, anh từng học điều lệ quân vụ chưa.

Đứng sang một bên, gọi người tới đây, tiến hành điều tra từ các đồng chí sư phòng Quân vụ.

Hành động này của sư trưởng Yến chẳng để lại tí thể diện nào cho Tô Chí Cương.

-Sư đoàn trưởng Yến, ông làm thế này là vì sao? Chẳng lẽ có gì không vừa lòng với Tô Chí Cương tôi sao?

Tô Chí Cương cũng nổi giận, liếc mắt một cái, hét lớn:

-Các đồng chí đoàn số hai nghe đây, ai dám điều tra lung tung, bắt hết lại cho tôi.

-Tô Chí Cương, không ngờ anh dám không chấp hành mệnh lệnh của sư trưởng. Thế này là chống lại quân lệnh có biết không?

Lúc này một thượng tá lớn tiếng mắng mỏ trung đoàn trưởng.

-Quân lệnh, tôi còn rõ hơn anh.

Tô Chí Cương hừ lạnh nói.

-Vớ vẩn, muốn làm phản phải không? Anh tới bắt đồng chí Tô Chí Cương lại, nhốt anh ta một ngày một đêm rồi tính sau.

Sư đoàn trưởng Yến giận bừng bừng, hai thiếu tá tiến đến, không chút khách sáo bắt Tô Chí Cương.

-Các người…

Tôi sẽ báo cáo với cấp trên kiện các người.

Giọng Tô Chí Cường từ xa vọng lại.

Không lâu sau, tìm được Cao Tiềm trong một tầng hầm. Sư đoàn trưởng Yến còn tự mình áp giải Cao Tiềm tới. Lúc vừa nhìn thấy Cao Tiềm, sắc mặt Tô Chí Cương lập tức tái nhợt như tờ giấy. Tuy nhiên, Tô Chí Cương lập tức quát lớn:

-Anh là ai, ai cho anh vào đây?

-Tôi tự vào, liên quan gì đến anh? Cái quân doanh nát này có gì mà hay, tôi đang chuẩn bị truồn đây.

Cao Tiềm cũng rất cứng rắn, hừ nói.

-Đừng đóng kịch nữa đồng chí Cao Tiềm.

Yến Trường Thủy hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói:

-Cục trưởng An, người thì chúng tôi tạm thời chưa thể giao được. Nếu việc này liên quan đến một số quan chức trong quân đội, bộ phận Quân vụ chúng tôi trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng sự tình mới có thể giao người cho các anh. Tuy nhiên, anh cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ xử lý công bằng chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.