Quan Thuật

Chương 2751: Chương 2751: Ổ Rắn




Lẽ nàohay là, bức tượng đá này cũng là một loại ảo giác. Tuy nhiên, cũng rất kỳ lạ. Hơn nữa, vừa rồi khi chúng ta nhảy lên đó chẳng phải đứng trên đầu bức tượng sao?

Nếu nói là không khí thi làm sao có thể chịu được súc nặng của chúng chứ? Chúng ta lại chẳng phải là thần tiên để cỏ thể bay lên được.

Diệp Phàm ấp ủng đi gần lại phía bức tượng, đưa chân đạp vào một cái, quả nhiên là đá vào không khí.

Đế Thiết vừa nhìn thấy liền lao cả người vào.

Mẹ kiếp, thực sự là không có cái gì, vừa rồi đúng là ảo giác. Tuy nhiên, việc này quá kích thích, ảo giác cũng quá thật.

Đế Thiết vui mừng đến chui vào mấy bức tượng ở gần đó, cảm giác dường như gã đã luyện thành công thuật đi xuyên tường vậy.

Chúng ta dựa vào nhưng ngôi sao trên trời làm phương hướng, cứ đi thẳng theo một hướng, lần này không chừng có thể thoát ra được.

Diệp Phàm nói, ba người bàn bạc một chút, xác định hướng của những ngôi sao, Diệp Phàm dẫn đầu, Đế Thiết đi sau cùng, còn thì dán chặt hai mắt vào những ông sao ở trên trời. Diệp Phàm và Đê Thiết dần gã đi để tránh việc lại sai phương hướng.

Lần này có lẽ thực sự đã đúng hướng rồi, ba người thuận lợi vượt qua hàng trăm bức tượng đá, cuối cùng phát hiện trước mặt không còn tượng đá nữa.

Tuy nhiên, xung quanh ba người đều là sương mù. Quay đầu nhìn lại những bức tượng đá thần bí kia bây giờ nhìn giông như quỷ vậy, ba người đột nhiên rùng mình một

cai.

Nơi này thật là kỳ quái, không nên ở lại lâu, chúng ta phải đi nhanh lên.

Diệp Phàm nói.

Đi kiếm cái ăn đã.

Đế Thiết nói.

Mẹ kiếp, mày lại đến rồi, tao và mày sẽ sống chết với nhau.

Đế Thiết hét lên, phát hiện con rắn kia lại quay lại.

Ba người bất chấp tất cả, nhẩt định phải nướng con rắn lên để ăn. Vì thế lại đánh với con rắn.

Bất kể nó có mấy đầu, chúng ta phân công. Nếu phát hiện năm cái đầu, tôi chém cái thứ nhất, thứ hai, Bỉ Ả Lạc Phu chém cái thứ ba, thứ tư, Đế Thiết chém cái thứ năm. Hơn nữa, con rắn này hình như sợ những bức tượng ảo giác kia, chúng ta dụ nó vào trong đó rồi giết. Không chừng cà đám ruồi rẳn kia cũng không dám vào.

Diệp Phàm vừa đánh vừa phân tích.

Lần này ba người liều chết chiến đấu, con rắn lại mọc ra năm cái đầu.

Diệp Phàm không hề lưu tình ném Huyết Trích Tử ra, mấy tiếng gãy răng rắc vang lên, một chiếc đầu rắn rơi xuống, máy tươi phun khắp nơi.

Đồng thời Ô Kim Đao cũng chém đứt cái đầu thứ hai, còn Bỉ Á Lạc Phucũng không chậm ưễ.

Năm tiếng kêu răng rẳc rơi xuống đất, con rắn xanh cuối cùng cũng quằn quại mấy cái rồi bịch một tiếng rơi xuống đất.

Tạm thời không tim được nước, chúng ta hãy uống máy rắn đã, có trúng độc thì kệ. Không thì cũng chết vì khát thôi.

Diệp Phàm nói, hắn đẫ từng uổng máu của hai con mãng xà, nên cũng ngựa quen đường cũ, ba người mỗi người một đoạn thân rắn bẳt đầu uống.

Máu của con rẳn này thực sự nhiều, ba người uổng no căng bụng, lập túc cảm thấy tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.

Còn Diệp Phàm lại lặng lẽ dấu đi hai quả trứng nhung chỉ to bằng hạt đậu tương ở trong bụng con rắn.

LÚC đó hành động của Diệp Phàm nhanh, còn Đế Thiết và Bi Á Lạc Phu thì đang chú ỷ uổng máu rắn giải khát, không hề để ỷ đến hành động khác lạ này cùa Diệp Phàm.

Đương nhiên cũng là do Diệp Phàm khéo che dấu.

Bời vì nghe Phí Đống nói, trong truyền thuyết có một số loài rắn to có thể sống hàng trăm năm. Còn rắn to sống quá lâu cỏ thể đạt tới năm trăm năm và hơn nữa.

Bọn chúng vi sổng quá lâu nên dần biết cách tự động tích tụ lại những thú tươi mới hấp thu được sau khi tiêu hoá ở ừong bụng.

Trải qua sự trường thọ này độ tinh khiết của những thứ qua tiêu hoá đặc biệt cao, mấy trăm năm sau sẽ tụ lại ở dưới bụng, cuổi cùng ngưng tụ thành thứ như quả trứng gà.

Tuy nhiên bình thường rất nhò, có thể to bằng hạt đậu tương là không tồi rồi.

Khi đó Diệp Phàm rất hiếu kỳ, cứ truy hỏi Phí Đống thủ đó như thế nào.

Phỉ Đống cũng không thể nói được bởi vì gã cũng là nghe các sư phụ của phái Lao Son kể mà thôi.

Hơn nữa, dường như việc này cũng chỉ là truyền thuyết. Nói là sau khi ăn thử này vào năng lượng có thể bằng với hàng chục cây nhân sâm trăm năm tuổi.

Diệp Phàm khi đó nghĩ cái này chẳng nhẽ là Kim đan hoặc thứ gì đó mà người tu đạo trong thần thoại nói.

Tuy nhiên, cái này cũng không có gi để chúng minh nên Diệp Phàm cũng không suy

đoán lung tung. Hơn nừa, cài gì mà Kim Đan Đại Đạo cũng chỉ là mánh lới của các thuật sỹ thời cổ đại mà thôi. Trên đời này làm gì có thần tiên tu đạo.

Tất cả nhũng đạo sỷ lùa bịp để kiếm tiền hoặc tạo ra nhũng thứ gì đó để lừa bịp mà

thôi.

Đương nhiên, theo phân tích của Phí Đổng thi độ tin cậy cũng tương đối cao.

Đời vi, từ khoa học hiện đại có thể miễn cưỡng giải thích được hiện tượng này, ví dụ nói trâu cũng có bảo vật gi đó của trâu, không phải là nghe trong truyền thuyết nói.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không lỗ mãng mà nuốt xuống. Không chừng thứ này lại lấy mạng mình cũng không chừng.

Tuy nhiên, nếu có thể tìm thấy thứ này, chứng tỏ con rắn này cũng khá là trường thọ rồi.

Sau khi ba người hợp lực đánh chết con rắn thi Diệp Phàm hiểu được, bình thường ở trong nước những con rắn nhỏ hơn thế này một chút Diệp Phàm cũng đã từng gặp qua. Khi đó thân thủ chưa đến thất, bát đẳng cũng có thể giết được nó rồi.

Còn con rắn này thì phải ba cao thủ liều mạng mới có thể tiêu diệt được, điều này khẳng định có thứ bí mật ở trong người nó.

Mẹ kiếp con rắn này còn có tác dụng nâng cao tinh thần, khổng chừng còn là một thứ đại bổ.

Đê Thiết nói, ba người phát hiện, những con ruồi rắn kia quà nhiên đang bay vo vo bên người những bức tượng đá khổng dám vào.

Bọn ruồi rốt cuộc không dám vào, chúng thục sự cho rằng tượng đá là thật.

Đế Thiết cười ha hà.

Đọn ruồi không dám vào, chúng thục sự cho rằng tượng đá là thật. Ha ha ha Đột nhiên một giọng nói kỳ quái truyền đến, dường như đang lặp lại câu nói của Đế Thiết, khiến cho ba người sợ hãi nhìn xung quanh.

Sao lại thế, hình như không có thứ gì o a?

Đế Thiết hòi. Tuy nhiên, giọng nói của y lại bị lặp lại một lần nữa.

Trừ phi là phản âm?

Diệp Phàm nói, tuy nhiên, câu nói này của Diệp Phàm người ta cũng lặp lại.

Không giống như phàn âm, vừa rồi chúng ta ở bên trong đám tượng đá này cũng

năm, sáu ngày nói ra cũng mẩy vạn câu, sao không hề có phàn âm?

Bỉ Á Lạc Phu có chút sợ hãi nhìn xung quanh, miệng nói, thật không may là lời nói của ba người lại tiếp tục bị lặp lại vang lên.

Nơi này thật là quỷ quái, tốt nhất là chúng ta nhanh chóng rời đi.

Đế Thiết rụt rụt cổ.

Đi cái rắm, anh xem bên ngoài vẫn còn một đám ruồi rắn kìa.

Diệp Phàm hừ nói, nhìn rồi nói:

Quay trở lại hướng cũ xem sao.

Lại phải quay vào đám tượng đá sao?

Đế Thiết có chút sợ hãi, nhìn về phía nhũng bức tượng đá mà không bước nổi, có

chút lo lắng nói:

Lúc trước không có phàn âm, bây giờ liệu có phải nhừng bức tượng đá đã biến hóa rồi không?

Chỉ sợ chúng ta vào mà ra không được nữa. Đến khi đó nhừng bức tượng đá này biến thành thật thì chúng ta nhất định không thể ra được.

Như thế tiến vào bên ữong những bức tượng đá thần bí khó lường đó không bằng hãy liều chết với đám ruồi rắn đó một phen.

Lão Đế, e là không phải dễ dàng như anh tưởng tượng đâu. Anh nhìn phía sau đám ruồi rắn đó rồi hãy quyết định.

Diệp Phàm đưa tay vỗ nhẹ vào vai của Đế Thiết rồi chỉ.

Đê Thiết vừa nhìn, lập túc rùng mình chửi:

Nhiều thế, có lẽ không chỉ hai con, ở đâu ra mà nhiều và to như thế?

Bời vì bên ngoài đột nhiên xuất hiện mười mấy con rắn to. Còn rắn nhỏ thì nhiều không đếm hết, con nào cũng ngóc đầu lên dữ tợn nhìn mấy người Diệp Phàm.

Có lẽ chủng ta đã chọc phải một ở nhà rẳn rồi, chỉ một con mà chúng ta đã hao tổn sức lực như vậy. Nếu là mấy con, mỗi người đổi phó một con thi có lẽ khó.

Bỉ Á Lạc Phu cũng nhăn mày.

Thôi đi, tôi nghe lời tử thần.

Đế Thiết cuối cùng đã chịu phục.

Đem số thịt rắn còn lại theo, khi thực sự không ổn thi chúng ta còn có cái ân để cẩm cự vài ngày.

Diệp Phàm nói.

Mỗi người mang theo một khúc thịt rắn máu vẫn đang chảy đầm đìa dùng dây thừng buộc ở sau lưng, quần áo của ba người đều đã tơi tà, trên người có rất nhiều vết máu, nếu để người ta nhìn thấy thi có lẽ không cần động thủ cũng có thể dọa chết người ta rồi.

Đi vào tương đổi là thuận lợi.

Đế Thiết còn sờ sờ những bức tượng ảo giác này, thở ra nhẹ nhõm nói:

Xem ra chỉ là phản âm, những bức tượng này không hề có thay đổi gi.

Diệp Phàm cũng thở nhẹ nhõm, lần này cứ đi theo đường thẳng muốn vượt qua đám tượng đá này để ra ngoài.

Thậm chí phía trước có những con rắn đáng sợ kia, hướng ngược nhau không chừng sẽ yên binh hơn chút. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn mơ hồ cảm giác được sự bất an.

Bởi vì những bức tượng này quá thần bỉ, trước mặt có rắn phía sau có lẽ cũng chẳng có gì mà sảng khoái cho ngươi cả. Tuy nhiên, trước mắt mà nói cũng chỉ có còn đường này có thể đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.