Khi hai người hét lên, Diệp Phàm cũng vừa chạy vừa dùng mắt chim ưng nhìn về phía trước.
Đột nhiên ừong lòng vui khôn xiết, bởi vi phát hiện phía trước đúng là có thứ gì đó được xây dụng giống như một ngôi nhà. Hơn nừa còn như là một khu kiến trúc chứ không phải chỉ là một ngôi nhà.
Nếu đẫ có nhà thì chắc sẽ có người ở, chứ chưa từng nghe thấy có loài động vật nào lại biết xây nhà cả, mà nó chỉ biết làm tổ mà thôi.
Con rắn đuổi rất sát ở phía sau, còn đám ruồi rắn cũng vù vù đuổi theo càng sát hơn. Ba người như được cổ vũ bởi toà nhà phía trước, bất chấp tất cả hễ phát hiện có đường là liền chạy vào.
Đế Thiết đều nói không được rồi, không thể chạy tiếp được nữa. Nếu chạy tiếp không bị rắn nhuốt thì cũng mệt mà chết. Diệp Phàm liếc nhìn phía sau một lượt, phát hiện không nhìn thấy bóng con rắn đâu nừa.
Có thể dừng lại rồi, không thấy con rắn đó đâu nữa.
Diệp Phàm nói rồi từ từ dừng lại, dựa vào sự nhạy cảm của thị giác dù có vật gây cản trở thi cũng có thể nhìn ra xa được hai, ba dặm.
Đa người dừng lại nhìn về phía trước, chợt cả ba giật mình.
Đây là cái thứ gi thế, vừa rồi chẳng phải là giống căn nhà sao, bây giờ sao lại toàn là tượng thế kia?
Đế Thiết ngơ ngác nói.
Toàn bộ đều là tượng đá, hơn nữa từng bức đều tương đổi to. Bức cao có lẽ phải cao bằng toà nhà cao hai mươi mấy tầng, thấp cũng phải bảy, tám tầng.
Tuy nhiên, những bức tượng này được làm cũng không dám khen nhiều. Bên ngoài thì giống một một tượng đá, đến gần xem thì dường như đều nhìn ra đây không phải là tượng đá.
Đó giống như là những cây cột đá được dựng thẳng đứng lên ở đây.
Bi Á Lạc Phu vừa thở hổn hển vừa quan sát nói.
ở đây có chút kỳ quái, các anh có cảm thấy thế không?
Diệp Phàm nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.
Bởi vì hắn phát hiện mẳt chim ưng như không linh ở đây. Dường như cảm thấy mắt
chim ưng lập tức biến thành đôi mẳt bình thường, không còn sự nhạy cảm và sắc bén như ở bên ngoài.
Kỳ lạ cái gì, chẳng phài những thứ này giống tượng đá sao? Tuy nhiên, con rắn đỏ hình như sợ những thứ này, sao lại không dám lại gần?
Đế Thiết nói.
Chẳng lẽ những bức tượng này lại là chủ nhân của con rắn sao?
Bỉ Á Lạc Phu suy đoán.
Nghỉ ngơi trước đã rồi nghĩ cách ra khỏi đây. Bên trong những tượng đá này ngoài đá và bùn đất dường như cái gì cũng có. Chúng ta chẳng mang theo đồ ăn gì vào đó thì chết đói mất.
Diệp Phàm lắc đầu đành nằm xuống.
Tôi canh gác trước, hai người nghỉ ngơi trước, chúng tat hay nhau canh gác.
Bỉ Á Lạc Phu nói.
Những tượng đá này thì chẳng cỏ gì, chi là sự tấn công của con rắn kia rất kỳ lạ. Đầu của nó sao đột nhiên lại biến thành năm cải. Hơn nữa, xem ra thì không phải là ảo giác, rất thật.
Đế Thiết vừa nghỉ ngơi vừa hỏi.
ừm, binh thường nếu lằ ảo giác, ví dụ như nếu chiêu thức của cao thủ quá nhanh thi sẽ ảo hoá thành rất nhiều ảnh quyền. Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định năm cái đầu của con rắn kia không phải là ảnh quyền. Việc này tôi cẩm thấy hoàn toàn khổng giống.
Bi Á Lạc Phu gật đầu nói.
Con rắn này rất kỳ dị, ba người chúng ta cũng không giải quyết được một con
rắn, các anh nghĩ xem nếu là địa bàn ở nước chúng ta thi con rắn này sớm đã bị chúng ta biến thành món rắn nướng để ăn rồi.
Diệp Phàm cũng đồng cảm nói bời vì mẳt chim ưng cũng đã nhìn thấy năm cái đầu rắn.
Ba người trầm ngâm, nhìn nhau, vẻ mặt đều tỏ ra không thể tin nổi. Còn Đế Thiết vội vàng xé một mành vải rách buộc bên vai lúc nẫy bị rắn cắn lại.
Ba người nghỉ ngơi xong Diệp Phàm đề nghị đi ra tìm đồ ăn trước, bởi vì dạ dày bắt đầu đề nghị rồi.
Tuy nhiên, điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi đó chính là ba người đã đi rất lâu, cảm thấy tương đối mệt rồi, Đế Thiết đột nhiệt kêu lên:
Chuyện gì thế này, nhìn xem, đó là cái gi?
Hình như là đã về chỗ cũng rồi, anh xem, vừa rồi miếng vải mà Đế Thiết xé ra lau máu vẫn còn ở đây.
Bỉ Á Lạc Phu co đồng tử lại, chạy đến nhặt miếng vải rách lên ngửi.
Không phải ngửi, chẳng lẽ là của người khác, là tôi lau sau vứt đi mà. Nếu không, anh xem, miếng vải xé từ chỗ này ra anh bịt lên vẫn có thể bịt vừa.
Đế Thiết đành đưa tay chi chỗ vải thiếu ở phần hổng của mình nói.
Chẳng lẽ gặp ma?
Trong lòng Diệp Phàm lo lắng nói.
Gặp ma, là cái gì chứ?
Đế Thiết không hứng thú hỏi.
Trung Quốc chúng tôi có truyền thuyết, nói là có những lúc anh đi đường khi cứ đi lòng vòng không ra được thì đó chính là bị ma dân đường.
Thực ra, trên đời này làm gì có ma. Tuy nhiên, chúng ta hãy thử đi lại một lượt. Lần này chúng ta cứ năm mươi mét thì nhặt ba hòn đá xếp lại với nhau để đánh dấu thủ xem. Diệp Phàm nói, hai người Đế Thiết cũng không có ỷ kiến khác.
Lần này đi chậm hơn so với lần trước, tuy nhiên, trở về lại nhanh hon một chút. Ba người mặt tái đi nhìn nhau.
Không sai rồi, tôi nhớ rất rõ, chắc chắn là đi thẳng, chẳng rẽ ờ đâu, sao lại quay
lại đây?
Đê Thiết thở hổn hển chỉ tay về phía xa.
Lên chỗ cao xem xem, nếu những bức tượng cao thế này có bí mật. Mỗi chúng ta đều có khả năng trượt nhày trên không trung. Chúng ta sẽ nhảy trên đầu nhũng bức tượng
để đi.
Diệp Phàm nói.
Tôi nói với anh tử thần, cự ly gần còn được, anh xem, có bức tượng cách xa nhau đến hai, ba trăm mét, hai người chúng tôi có lẽ không thể trượt xa được như vậy.
Đế Thiết nói.
Các anh có thể trượt được bao xa?
Diệp Phàm hỏi.
Khoảng bổn, năm mươi mét.
Bỉ Á Lạc Phu nói.
Thế này nhé, nếu các anh trượt khổng qua thì tôi sẽ chờ các anh ở phía trước. Để không bị lạc đường, tôi kéo một sợi dây thừng ném lại, các anh men theo dây thừng đi qua. Diệp Phàm nói, ba người cứ thế làm theo.
Khoảng cách giữa nhừng bức tượng này đa sổ là hai, ba trăm mét, ngắn thi cũng phài mấy chục mét. Chỗ dài nhất không đến bốn trăm mét. Diệp Phàm nhảy lên một bức tượng.
Công phu hổ ưng của Phí gia vừa thi triển thi đã có thể nhày lên ba, bổn trâm mét rồi, thực sự không làm khó được Diệp Phàm.
Tuy nhiên, khi nhảy lên đầu pho tượng, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Tượng đá ở đây thực sự không ít, nhiều đến mức đếm không hết.
Lúc này cũng không phải lúc để suy đoán những thứ kỳ quái này, Diệp Phàm nhắm
đầu một tượng đá bay tới.
Hai người Đế Thiết theo sát, tuy nhiên bọn họ cũng thầm khâm phục tử thần quả là danh bất hư truyền.
Chỉ là khả năng bay trên khổng hai người không thể làm được. Bọn họ thầm vui mừng vì trước kia không đụng phải hắn, nếu không có lẽ đã xong đời lâu rồi.
Bay nhảy một hồi, ba người đã mệt muốn chết rồi.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn kết thúc bàng tiếng kêu thâm của Đế Thiết.
Vì khi ba người mệt gần chết thì Đê Thiết lơ đãng nhìn xuống dưới rồi kêu lên một tiếng.
Hai người Diệp Phàm còn cho rằng có phải dưới đất có việc gi đó đáng sợ hay không, bởi vì Đế Thiết kêu lên rất thảm, nhìn xuống dưới sắc mặt hai người chợt tối đen lại mấy phút so với than còn đen hơn.
Bởi vì, ba người lại quay lại chỗ có miếng vải rách nhuộm máu của Đế Thiết. Ba người xuống dưới đất, không gian vô cùng nạng nề. Sáu con mẳt tròn xoe nhìn nhau không hiểu tiếp theo sẽ phài làm thế nào.
Hòng rồi, thật đủng là ma đưa đường rồi.
Đế Thiết lại thở dài, làm dấu cây thánh giá trước ngực và cầu nguyện:
Thượng đế, người có thấy không. Rốt cuộc chuyện ở đây là thế nào, người hẫy thương mà cứu khổ cho chúng con.
Xin thượng đế thì có tác dụng mẹ gì, cầu người không bằng cầu mình.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, ngã người chỏng vó nằm xuống đất.
Lúc này trời dần dần tối, bầu trời ở đây rất sáng, sao treo đầy trời.
Hai người Đế Thiết cũng rất mệt rồi, Diệp Phàm cũng vậy, lúc này ba người chẳng còn một chút sự cảnh giác nào nữa.
Sáu con mắt nhìn xa xăm lên bầu ười đầy sao, ưăng thi lại bị bóng tối che phủ chỉ còn lại một chút bóng, nếu không chú ỷ thì căn bàn không nhìn ra.
Chẳng lẽ lại bị chết ở đây, ưong lòng Diệp Phàm dâng lên cảm giác bi thương.
Bổn ngày ưôi qua, ba người mặc dù là cao thủ siêu cấp của giới quốc thuật đương đại, nhưng khổng phải là tiên để có thể nhịn ăn, vì thế tất cả đều đói qua cả mắt.
Tối ngày thứ năm, cảnh giới của Đế Thiết đã thấp lắm rồi. Gã là người đầu tiên phàn ứng, nửa đêm đột nhiên nhảy dựng lên đánh mãnh liệt vào những bức tượng đá kia, miệng hét:
ông đây không sống nữa, chết cũng phải thoải mái mới được.
Kiên trì, kiên trì nào lẫo Đế.
Bỉ Ả Lạc Phu và Diệp Phàm vội vàng nhảy lên cố gắng giữ gã lại, lúc này hai người đều đồng lòng.
Lúc này một người chết trước sẽ như yếu đi một nửa. Ờ nơi ma quỷ sống chết chưa biết thế này cũng giống như mất đi một trụ cột.
Trước kia ba người là địch thủ, là đổi thủ, bây giờ trải qua một thời gian sống cùng nhau, ít nhất ưong tinh hình này ba người lại thành ra bạn bè.
Tuy nhiên, lúc này Đế Thiết lại thất vọng muốn tìm đến cái chết. Diệp Phàm định đánh cho gã ngất xiu đi. Đột nhiên tay của Diệp Phàm dừng lại ưên không, hắn ngơ ngẩn cả người.
Còn Bỉ Á Lạc Phu cũng đang cố gắng ngăn Đê Thiết lại, thấy Diệp Phàm ngơ ngác. Vội vàng hét lên:
Tử thần, nhanh một chút chế ngự anh ta. Anh ta sắp xong đời rồi.
Từ đã, Bỉ Á Lạc Phu, anh nhìn xem, tay của tôi đang làm sao đây?
Tay Diệp Phàm không cử động, hỏi.
Tay, tay sao thế?
Đế Thiết lúc này đã tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm. Bì Á Lạc Phu nhìn, chợt kinh sợ nói:
Làm sao thế, không thể nào.
Đế Thiết, anh nhìn kỹ cho tôi một chút, có phải là ảo giác?
Diệp Phàm hét to một tiếng, Đế Thiết đã hoàn toàn tỉnh lại, nhìn bàn tay của Diệp Phàm, đột nhiên kinh ngạc há héc miệng, kêu.
Sao lại có thể?
Tay của anh sao lại có thể xuyên vào ưong người bức tượng đá thế kia. Không thể nào, nếu đã xuyên qua thi phải không nhìn thấy bàn tay mới đúng chứ.
Nhưng chúng tôi lại nhìn thấy, Bi Ả Lạc Phu anh có nhìn thấy bàn tay của tử thần không?
Có nhìn thấy, có nhìn thấy. Lẽ nào tượng đá này là ưong suốt, cũng không thể,
ưong suốt thi làm sao chúng ta có thể thấy nhìn thấy được tượng đá?
Bỉ Á Lạc Phu ngơ ngác nói.
Diệp Phàm lại cử động bàn tay, dưới mắt chim ưng thực sự cả kinh thiếu chút nữa thì không ngậm được miệng nừa. Tay của mình rỡ ràng là đút vào bên ưong tượng đá, nếu như bàn tay của mình ở bên ngoài tượng đá thì tượng đá chạy đi đâu mất rồi.
Diệp Phàm thu tay về, ba người chạy ra phía xa nhìn tượng đá này, phát hiện tượng đá này vẫn đang đứng ờ chỗ cũ.
Danh sách ▼ u Thê loại ▼ 9 Đánh dầu ▼ Xem toán mán hĩnh ?
ĩhnkiẻm...
BI X Đàng —
Đảng ký
Diệp Phàm ra lệnh nóỉ, Đê Thiết củng khổng nói gì, tay nhẹ nhàng đưa ra, kỳ tích đẫ xảy ra. Tay của Đế Thiết cũng đã đưa vào bên ữong.
Cảm giác của tôi là dường như tượng đá này là không khí. Đế Thiết nói.