Chương 2749: Sợ tè ra cả quần.
Tuy nhiên, thứ này rất nhỏ, có lẽ là dài khoảng lcm chứ không hề dài bằng con châu chấu. Hơn nữa cũng nhỏ, chỉ bằng một sợi len.
Mẹ mày, gần đây ta đã chảy mất nhiều máu như thế rồi mà mày còn đến hút nữa, định giết taO hả.
Đế Thiết tức giận định lấy tay hất nó đi.
Chờ chút, để tôi xem xem.
Bỉ Á Lạc Phu cúi người xuống ngăn Đế Thiết lại, xem xét thật kỹ, đột nhiên hít một hơi khí lạnh, cau mày nói:
Đây bình như là ruồi rắn.
Tôi chi nghe qua ruồi trâu chứ chưa từng nghe qua có ruồi rắn. Cái thứ này rất
nguy hiểm phải không?
Đê Thiết hỏi.
Nếu thực sự là ruồi rắn thì cũng có chút phiền phức rồi, bởi vì đừng nhìn cơ thể nhỏ bé cùa loại côn trùng này, khi nó hút lấy thì không chịu nhà ra đâu.
Hơn nữa, nó thích nhất là máu tươi. Ngoài máu trên người rắn ra thì nó hút hết. Muốn loại bỏ nó thì không thể trực tiếp vút nó xuống, phải dùng thép crôm nung đò một chút thì nó mới ra. Bằng không nếu khi anh nhổ nó ra thì người nó sẽ bị đứt, mà đầu cùa nó lại vẫn dính ở trong da cùa anh và tiếp tục hút máu.
Cho đến khi nó hút vào đến nội phù của anh mói thôi. Một con thì cũng không chết, nhưng nếu nhiều hơn thì phiền phức đấy.
Anh nghĩ xem, tim đã bị nó hút hết máu thì còn sống nổi sao?
Lời này cùa Bỉ Á Lạc Phu vừa nói ra đã khiến cho Diệp Phàm hơi chút sợ hãi nhìn cái thú đó.
Diệp Phàm không nói gì liền rút cây ô Kim Đao ra bật chiếc bật lửa lấy được ở trên thuyền lên, chờ cho nóng rồi hướng vào đùi cùa Đế Thiết, thực sự là có hiệu quả. Con ruồi rắn dường như sợ nóng, thu người lại rồi rơi xuống dưới đất.
Đê Thiết tức giận đạp chân lên, dẫm cho nó nát ra rồi vẫn còn nhổ một bãi nước bọt, miệng thì hùng hổ chửi lảm nhảm: mày hút máu của ông thì ổng lấy mạng cùa mày.
Không phải chứ người anh em, con ruồi rắn này nếu gọi là ruồi rắn, vậy sao lại không hút máu cùa rắn?
Diệp Phàm có chút không hiểu, hỏi.
Đây đúng là một chuyện lạ, nó và rắn là quan hệ ký sinh. Khi gặp mục tiêu rắn sẽ tấn công trước.
Đợi khi đối phương không cử động được nữa thì đám ruồi rắn mới xuất hiện phối hợp chù ký là rắn để hút máu, mà sau khi con mồi ngã xuống sẽ bị rắn nuốt chửng.
Còn ruồi rắn cũng sẽ bị rắn nuốt vào trong bụng. Kỳ lạ là ruồi rắn lại đẻ trứng ở trong bụng con rắn, mà những quả trứng đó ký sinh trong bụng của con rắn một thời gian.
Sau đó sẽ tự nhiên theo đường phân của rắn thài ra ngoài. Và khi vừa ra ngoài những trúng đó gặp phải khổng khí lạnh sẽ vỡ ra và sinh ra mọt con ruồi rắn mới.
Vòng tuần hoàn đó cứ thế tiếp tục.
Bỉ Á Lạc Phu nói.
Khổng hay rồi, nếu đã xuất hiện ruồi rắn thể chẳng phải là nói chù nhân cùa nó cũng đang ờ gần đây sao?
Diệp Phàm vội vàng thi triển mắt chim ưng nhìn ra xung quanh.
Việc nay thiếu chút nữa thì quên mất, chúng ta khẩn trương đến nơi cao hơn, nhất định rắn đang ở cách đây khổng Xã.
Hơn nữa, bình thường loài ruồi rắn này chúng chủ yếu ký sinh trên những loài rắn độc nhất, lợi hại nhất trong rừng sâu.
Ví dụ như rắn hổ mang vằn, loài mãng xà kịch độc.
Sắc mặt Bỉ Á Lạc Phu cũng chợt có chút tái đi, nhắm một gốc cây trèo lên.
Còn Diệp Phàm và Đê Thiết cũng không chậm trễ, người này ngay cả ống quần cũng
không kịp cởi hẳn ra đã liền theo Diệp Phàm trèo lên cây đại thụ.
Mẹ kiếp, nếu như có những trang bị trước thì tốt rồi, đâu phải sợ mấy con ruồi rắn nhò bé này chú.
Đê Thiết lải nhải chửi một câu.
Diệp Phàm nhìn một lúc, chỉ ngón tay về phía trước nói:
Nó đang ở trước khoảng 300 mét.
Hai người Đê Thiết cũng chăm chú nhìn theo, hai người lắc đầu tỏ ý chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhìn kỹ một chút, cành cây đại thụ màu xanh kia có phải là có vấn đề sao?
Diệp Phàm chỉ ngón tay.
Đê Thiết vừa nhìn chợt sợ tới mức cằm run lập cập. Nói nhò:
Cái đầu to quá, chắc là phải bằng thùng nước.
Mẹ nó, cái thứ này thực sự nó che dấu thật giỏi, ngoại hình này, quà thực rất giống với với vò cây. Hơn nữa, hình như trên đầu còn đội ít lá cây nữa.
Quỷ cũng khó mà phát hiện ra. Anh xem, bây giờ nó dường như cũng đang trừng mắt nhìn chúng ta.
Con rắn to như vậy có lẽ tuổi thọ cũng khổng ít, mấy chục năm thậm chí đến cả trăm năm. Chúng ta chi là đối phó với một con trăn lớn thì không cần phải lo lắng gì. Tuy nhiên, chi sợ loại ruồi rắn tấn công thì phiền phức. Thứ này nhò, nhưng số lượng nhiều.
Diệp Phàm cau mày.
ừm, nếu nó thực sụ là chù ký sinh, một con rắn to như thế thì ruồi rắn ký sinh trên người nó có lẽ không dưới mười nghìn con. Khi nó tấn công thì cũng như ong vậy, che trời phù đất lao tới. Chúng ta thực sự đã hiểu được thế nào rồi.
Bỉ Á Lạc Phu cũng tỏ ra lo lẳng.
Hơn mười nghìn con, nếu tất cả chúng bò lên người thì trong nháy mắt tôi đã bị những thú khén kiếp này hút khô máu rồi.
Đê Thiết vẻ mặt buồn rầu nói.
Cũng gần như vậy, gần như vậy, như cơ thể của chúng tã, nếu khổng hấp dẫn được con rắn to kia thì nó sẽ nhường lại cho đám ruồi rắn hưởng thụ.
Đến khi đó, có lẽ không cần đến hai phút thì anh sẽ thành một cái xác khồ rồi. Treo lên biển hiệu có thể đến báo cáo bảo tang rồi.
Bỉ Á Lạc Phu lại trêu ghẹo Đê Thiết Túc giận gã nghiến răng hừ nói:
Cái thân này cùa anh to hơn, vậy thì hãy mời ông em rắn kia qua đêm đi. Chúng ta thì thôi vậy.
Đúng lúc này Diệp Phàm nói:
Cẩn thận, con rắn kia không nhịn được nữa rồi, nó đã tói.
Hai người vừa ngẳng đầu lên nhìn, uỵch, con rắn đến với khí thế thực sự rất mãnh liệt. Không chi thân mình nó to như thùng nước mà chiều dài cũng rất đáng sợ, cũng khoảng 20 mét.
Nó vừa cong người lên, chiếc đuôi bắn ra với tốc độ chắc chắn khổng thể chậm như
cái thùng nước bay trên không được.
Tấn công.
Diệp Phàm hét lên, Liễu Diệp Phi Đao liền đâm tới.
Còn hai viên đạn sắt cùa Bi Á Lạc Phu cũng hướng vào đầu con rắn mà ném tới. về phần Đê Thiết tay đưa về giữa hông vung lên, một chiếc vòng giống như một con rắn hướng quấn lấy người con rắn to.
-Uỵch
Ba người kinh ngạc phát hiện, trong nháy mẳt con rắn đã không thấy đâu nữa.
Biến đâu mất rồi, mẹ nó, giống nhu một cao thủ võ lâm vậy.
Đê Thiết thiếu chút nữa thi kêu lên.
Chú ý, đây là khúc dạo đầu nó phải tấn cổng thật nhanh và mạnh. Thường vào lúc này nó nấp ở một chỗ nào đó cong người chuẩn bị, khi tấn cổng là trúng. Hơn nữa, khi tấn công nhanh như chợp.
Bỉ Á Lạc Phu nói vừa đứt lời, chú ỷ Diệp Phàm đã sớm bắn người lên không trung.
Đầu dưới chân trên, ô Kim Đao của hắn đâm xuống chiếc đầu hình tam giác có màu xanh cùa con mãng xà.
Tuy có thể cách khổng như thế, nhưng Diệp Phàm là muốn tiết kiệm sức lục. Dùng nội cổng khống chế thi khổng thuận lợi được như đùng tay đâm trực tiếp.
Mắt nhìn thấy Ô Kim Đao sắp bay đến phần đầu của con rắn, đột nhiên trên phần mào
cùa nó phun ra một luồng khí màu đỏ.
Không hay rồi, có độc.
Diệp Phàm vội vàng hét lên, rồi như một con diều hâu lật người sang bên trái tránh đòn tấn công cùa con rắn.
Tuy là Diệp Phàm không sợ loại độc bình thường, nhung trời mới biết được con rắn phun là độc gì, đề phòng thi vẫn tốt hơn.
Tuy nhiên, rõ ràng là đã muộn rồi.
Bi Á Lạc Phu và Đế Thiết đã sớm lao vào trước mặt con rắn, đã bị độc màu đỏ phun trúng.
Căn rắn há miệng, nhanh như chợp một bên vai cùa Đê Thiết đã bị nó cắn. Con rắn liền cúi đầu xuống và vụt trốn lên cây.
Nhưng cái đuổi xấu xí cùa nó lại khổng yên, không ngờ nó quét qua khiến cho Bi Á Lạc Phu đang choáng váng rơi xuống đất cách đó mấy chục mét.
Diệp Phàm nhìn thấy mắt đỏ lên, ô Kim Đao rời khỏi tay bay đi. Ẳm một tiếng, cổ cùa con rắn lập tức có một lỗ bằng đầu ngón tay máu phun ra như suối.
Con rắn đau đớn, miệng há ra, Đế Thiết thùa cơ thoát khỏi miệng con rắn rồi lui nhanh về phía sau đến ngoài 30 mét, vai của gã đầy là máu, vẻ mặt sợ hãi nhìn con rắn.
Ư, ư
Đột nhiên con rắn phát ra tiếng kêu nghe rất chói tai.
Không xong rồi, có lẽ nó vẫn còn đồng bọn, nhanh chóng tiêu diệt nó. Nêu không đồng bọn cùa nó đến thì chúng tã càng rắc rối.
Bỉ Á Lạc Phu lại hét lên ba viên đạn sẳt cũng đồng thời bay ra.
Tay nắm lấy một cành cây to nhảy lên bay cao đến năm mét đến chỗ con rắn, liều mạng dùng hết sức đánh xuống đầu con rắn.
Đê Thiết cũng cắn răng chịu đựng, sợi dây sắt bay ra quấn lấy người con rắn. Diệp Phàm tình táo lại, ô Kim Đao lại một lần nữa bay ra, lúc này cũng không còn để ý đến tiết kiệm thể lực nữa.
Đúng lúc này, khi ô Kim Đao gần đâm đến cổ cùa con rắn. Diệp Phàm đột nhiên kinh
ngạc phát hiện đầu cùa con rắn lập túc biến thành năm cái.
Mẹ nó, chẳng lề mình hoa mắt.
Trong lòng Diệp Phàm sửng sốt, ánh mẳt chim ưng quét qua Đế Thiết và Bi Á Lạc Phu hình như bọn họ cũng đã nhìn thấy.
Động tác trong tay cùa hai người đều rất chậm, dường như là không chắc chắn phải đánh vào cái đầu nào cùa con rắn.
Chặt rồi hãy nói.
Diệp Phàm dùng hóa âm mê thuật kêu to. Hãi người giật mình tình lại cùng tấn công. Dường như tất cà đều đã đánh vào khoảng không.
Dưới con mắt chim ưng của Diệp Phàm bây giờ khổng nhìn thấy thân cùa con rắn đâu nữa, mà chỉ còn lại năm cái đầu rắn cứ như là hoang tưởng vậy.
Không hay rồi các anh em, hình như con rắn này biết biến hóa, chạy nhanh đi. Diệp Phàm hét lên, nhấc chân trượt người về phía sau.
Phía sau không chạy được nữa rồi, chạy về phía trước.
Bỉ Á Lạc Phu hét lên, Diệp Phàm mới phát hiện phía sau dường như có tiếng rì rào vang lên.
Dưới con mắt chim ung phát hiện ruồi rắn đầy trời giống như một chiếc máy bay ném bom loại nhỏ, che trời phù đất hướng vào ba người.
Còn con rắn kia lúc này lại đang ở giữa chiếc máy bay ném bom đó, hung hăng há cái
miệng máu to bằng chiếc hộp chân cùa phụ nữ nông thổn khi rửa chân bổ tới.
Đúng rồi, tôi nhìn thấy năm cái đầu, đột nhiên lại không nhìn thấy nữa.
Đế Thiết cũng hét lên cùng Diệp Phàm bỏ chạy.
Còn về Bi Á Lạc Phu cũng không chậm trễ, chạy song song với Đê Thiết, ba người chạy thục mạng nhanh như chóp về phía trước.
Trong nháy mắt ba người đã chạy đứt hơiNếu sau khi về nước kể ra thì mọi cười vỡ bụng.
Trong bã ngươi, Diệp Phàm giai đoạn đỉnh cùa thập nhất đẳng, còn hai người kia cũng gần đến thập nhất đẳng rồi, không ngờ lại bị một con rắn to đuổi cho chạy đến múc chỉ hận lúc trước cha mẹ không sinh thêm cho mình hai cái chân nữa.
Tuy nhiên, dưới con mắt chim ưng Diệp Phàm cảm thấy tốc độ cùa con rắn đo cũng nhanh kỳ lạ. Luôn duy trì khoảng cách với ba người khoảng 300 mét.
Có lẽ nó còn xuất phát chậm hơn một chút, nếu không thì ai chạy nhanh hơn cũng không nói trước được.
Ôi thượng đế, phía trước bình như có phòng ở.
Đế Thiết đột nhiên hét to chi tay về phía trước.
My god, hình như là có phòng ở thật.
Bi Á Lạc Phu cũng vừa chạy vừa hét.
Diệp Phàm vừa rồi vì đang chuyển sự chú ý vào con rắn, nên không phát hiện ra tình hình phía trước.
CÓ phòng ở thì xông vào đó, có lẽ có người ở.
Diệp Phàm hét lên nói.