Quan Thuật

Chương 2395: Chương 2395: Ông trời hiển linh rồi




- Nhận một thuộc hạ như Chủ tịch Liễu đây thì tôi không có cái tài ấy. Chủ tịch liễu không những là nhà doanh nghiệp. Hơn nữa còn là ủy viên Ủy ban mặt trận Tổ quốc tỉnh. Tính ra còn là lãnh đạo của Diệp Phàm tôi ấy chứ.

Cái này, thành phố Đồng Lĩnh đâu thể là chỗ dừng chân của vị tôn đại thần như Chủ tịch Liễu được?

Diệp Phàm vẻ mặt lạnh nhạt nói.

Tuy nhiên, sau đó vẻ mặt hắn liền nghiêm túc, nhìn cục trưởng Cục Giám sát thành phố Lan Ngư, nói:

- Thời gian không còn sớm nữa rồi, có thể triển khai công tác kiểm tra an toàn rồi.

Chúng ta còn phải đi kiểm tra mấy nơi nữa, gần sang năm mới rồi, công tác an toàn vô cùng quan trọng.

- Yên tâm đi Bí thư Diệp, hôm qua tôi xuống dưới đã điều chỉnh lại bộ máy quản lý trạm phát điện Hồng Cốc rồi.

Hơn nữa, còn phái cả Phó tổng giám đốc Mâu Hùng Phi xuống dưới để tăng cường sức mạnh cho trạm phát điện Hồng Cốc.

Sáng nay đã tiến hành kiểm tra đối với toàn trạm. Về mặt an toàn, tuy không dám bảo đảm 100%, nhưng chắc chắn cũng phải được 99%.

Đến lúc đó, Bí thư Diệp sau khi kiểm tra xong hy vọng sẽ tạo điều kiện để cho trạm phát điện Hồng Cốc được hoạt động lại.

Doanh nghiệp chúng tôi ấy mà, hàng năm nộp thuế không thiếu một đồng. Chúng tôi là những thương nhân làm việc theo luật pháp, trái pháp luật là không làm. Tính ra chúng tôi cũng là người đóng thuế đó chứ.

Liễu Tây Hà nói, ám chỉ Diệp Phàm vi phạm quy định rồi.

- Ha ha, trạm phát điện Hồng Cốc có tuân thủ lật pháp hay không còn phải đợi kết quả kiểm tra đã. Tuy nhiên, trách nhiệm đối với xã hội thì trạm phát điện Hồng Cốc còn làm chưa được thỏa đáng cho lắm. Nước đây là do ông trời cho, nói ra thì cũng là tài sản quốc gia. Hiện tại các ông lại cho rằng nó chỉ là của riêng các ông vậy. Làm như vậy, e rằng cũng không thuận mắt ông trời đâu.

Diệp Phàm nói.

- Tôi chưa bao giờ tin chuyện ông trời cả, mà chỉ tin mỗi bản thân mình thôi. Ông trời có thả bánh xuống cho mình không? Thế gian này, chuyện gì thì cũng phải do mình tranh đấu mới có được.

Lúc nào cũng nghĩ đến bánh từ trên trời rơi xuống thì còn lâu. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, thương nhân mà không theo đuổi lợi nhuận thì đâu còn là thương nhân nữa?

Vả lại, Liễu Tây Hà này làm việc thiện cũng không ít rồi.

Đối với sự nghiệp dân sinh, tôi cũng rất sẵn sàng. Quan trọng là sẽ quyên tặng bao nhiêu, có giá trị hay không mà thôi. Cách làm của một số đồng chí, khiến tôi một đồng cũng không muốn móc ra. Bụng ta suy ra bụng người mà. Liễu Tây Hà tôi chẳng lẽ phải dùng khuôn mặt nóng của mình để dán vào cái mông lạnh của ai đó hay sao?

Liễu Tây Hà nói vô cùng khí phách.

- Đúng vậy, sếp Liễu đây cũng là người làm từ thiện nổi tiếng trong tỉnh. Việc quyên tiền ủng hộ thì xuxng phải xem thái độ của một số người ở địa phương đó, có đúng không nào?

Một số người muốn làm cái gì vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị rồi. Đâu phải là muốn làm gì là làm được cái đó?

Xã hội tiến bộ, doanh nghiệp là của tư nhân. Đương nhiên cũng phải tôn trọng lợi ích của tư nhân nữa chứ? Anh đâu thể muốn làm gì cũng được?

Pháp luật còn có điều khoản bảo vệ tài sản của cá nhân, không cho xâm phạm đó thôi. Tài sản của chúng tôi mà anh đến sắp xếp lung tung, như thế sẽ thành cái gì?

Lúc này, Chủ tịch tập đoàn Thu Thủy Thái Bình Sinh cũng châm chọc nói. Người này nói “người nào đó” ở đây, đương nhiên là chỉ Diệp Phàm rồi.

- Là phi chính nghĩa đều có công lý, một chút yêu cầu của dân chúng mà cũng không làm được thì doanh nghiệp còn nói công lý với làm từ thiện làm cái gì nữa? Các người không tin ông trời, nhưng Diệp Phàm tôi tin ông trời có mắt đấy.

Diệp Phàm nói đến đây, liền chỉ vào một trong miệng cống nói:

- Dân chúng cần nước , tôi tin rằng ông trời sẽ cho họ được có nước.

Không ngờ, Diệp Phàm vừa nói dứt lời, một âm thanh chói tai truyền đến, làm cho mọi người một phen hết hồn.

- Không được rồi, chẳng lẽ ông trời nổi giận, miệng cống tự vỡ ra không?

Vương Long Đông kêu lên.

- Mọi người khẩn trương lùi lại phía sau, chú ý an toàn.

Bao Nghị vội kêu lớn.

- Nực cười thật, miệng cống của công ty Liễu Tây Hà này lại biết sợ ông trời.

Liễu Tây Hà càn rỡ chỉ vào miệng cống nói.

- Cái đó thì cũng không biết được đâu Chủ tịch Liễu à. Mắt ông trời nhìn thấy nên nổi giận rồi, ha ha.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, chỉ vào miệng cống nói.

Răng rắc…

Lần này âm thanh vô cùng rõ ràng. Theo tiếng vang, dây xích kéo miệng cống dường như bị chặt đứt. Miệng cống nặng hai ba chục tấn nghiêng sang một bên. Còn nước thì thi nhau ập ra.

- Thấy không, có phải ông trời hiển linh rồi không?

Diệp Phàm lại chỉ vào bên cạnh nói:

- Bên này cũng như thế, chẳng lẽ là ông trời hiểu được lòng tôi, hiểu được lòng của nhân dân Đồng Lĩnh sao?

Lại một tiếng rắc nữa vang lên.

Tiếp theo là một tiếng nổ lớn, lập tức hai dây xích to kéo miệng cống đều bị cắt đứt. Dòng nước bị kìm nén được đà tuôn xuống.

Nửa miệng cống bị vỡ ra, trôi xuống.

Nhìn tiếng nước chảy ầm ầm, vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh cười. Còn mặt của đám người Liễu Tây Hà thì đen xì chẳng khác nào miếng gan lợn cả.

- Ai mở miệng cống?

Liễu Tây Hà kêu lớn lên.

- Báo cáo Chủ tịch Liễu, không ai động vào miệng cống cả. Nó tự vỡ, à không, hình như làm dây xích bị chặt đứt. Cửa này làm sao mà bị chặt thành hai khúc được, nhất định là vấn đề chất lượng rồi.

Người trung niên giữ đập mặt đều tái nhợt vì sợ, mãi mới nói xong một câu.

Răng rắc một tiếng, nửa miệng cống còn lại cũng không chịu nổi sức nặng nữa nên cũng bị cuốn theo dòng nước. Cái này đương nhiên là có bàn tay Diệp Phàm rồi. Đêm qua hắn dẫn Lý Cường và Vương Triều lén đi vào đập. Hắn dùng phi đao cắt sợi xích đến một mức độ nào đó.

Sáng nay Diệp Phàm chỉ chỉ một chút, nội khí bức ra, mắt thường đương nhiên là không thể nhìn thấy được rồi. Sợi xích đã bị cắt nửa chừng kia sao chịu được nội khí của Diệp Phàm, đương nhiên là bị đứt rồi.

Còn ở giữa cửa cống, Diệp Phàm cũng dùng phi đao để cắt ra một lỗ hổng mà mắt thường khó có thể quan sát được. Lực độ cũng được tính chính xác, sau khi bị nước ập xuống, đương nhiên sẽ bị gãy làm đôi rồi. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng tin rằng thủ pháp của mình thì nhà máy sản xuất cống cũng không thể điều tra ra được cái gì.

- Ông trời nổi giận thật rồi.

Diệp Phàm lại giơ tay chỉ vào miệng cống khác nói.

Một âm thanh răng rắc truyền đến, Liễu Tây Hà thật sự sợ tái mặt rồi, lão liền kêu lên:

- Sao lại thế này? Sao lại thế này? Bên trong xảy ra chuyện gì vậy.

- Không xong rồi Chủ tịch Liễu. Cánh cửa này có phải cũng không chịu nổi sức nặng nữa mà sắp nứt ra rồi không?

Mây Hùng Phi cũng xanh mặt nói.

- Khẩn trương mở nốt một miệng cống ra, xả hết nước đi, xả hết.

Liễu Tây Hà lớn tiếng hô, công nhân liền vội vàng đi làm.

Lại một tiếng răng rắc vang lên, một bên xích sắt khác cũng bị chặt đứt. Miệng cống bị nghiêng kia cũng không thể chịu được nữa mà cũng bị cuốn theo dòng nước.

- Mọi người khẩn trương lui ra đi, tôi e rằng đập lớn này sẽ sụp mất. Mau chạy đi.

Bao Nghị chỉ huy công an sắp xếp mọi người nhanh chóng lui sang một bên núi cạnh đập lớn.

Còn mấy camera của đài truyền hình thì được dịp mà quay rồi.

- Thấy chưa, nói quá về độ an toàn rồi. Chủ tịch Liễu, hôm qua ông còn nói đã tiến hành kiểm tra toàn bộ rồi, còn yêu cầu UBND thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi đứng ra một bên để trạm điện vận hành.

Với tình hình này, đừng nói đến việc vận hành nữa. Phải niêm phong toàn bộ lại để kiểm tra, tết nhất đến rồi, nếu xảy ra vấn đề an toàn gì thì e rằng ông không thoát khỏi liên quan đâu.

Đồng chí Liễu Tây Hà, tôi thận trọng yêu cầu trạm phát điện Hồng Cốc của các ông phải lập tức niêm phong. Để UBND thành phố tiến hành kiểm tra.

Khi chưa có thông báo gì thì không được làm bất cứ việc gì. Nếu không trách nhiệm toàn bộ sẽ do ông chịu.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Mày…

Liễu Tây Hà tức giận đến nỗi miệng run lên, cả người ngồi sụp xuống, Mâu Hùng Phi vội đỡ lấy ông ta.

- Bí thư Diệp, không xong rồi.

Mấy phút sau, Mễ Nguyệt đứng bên cạnh cúp điện thoại xong nói.

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Phàm mày đều bị dựng lên

- Vừa nhận được điện thoại của Chủ tịch thành phố Ngọc, nói là hai trong ba đập ngăn nước ở Hồng Cốc Trại đều bị lũ lụt làm hỏng rồi. Còn lại một cái thì cũng không chịu được sức phá. Cái này là để giữ nước cho nhân dân qua tết đấy.

Mễ Nguyệt nói.

- Tổn thất nhiều không?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

- Có tổn thất về người và tài sản khác không? Quan trọng là dân chúng ở Hồng Cốc Trại, có ai bị lũ cuốn đi hoặc bị thương gì không?

- Nhân viên thì không rõ tình hình, nếu như có người bị lũ cuốn đi thì cũng chưa thể điều tra ra được. Cái này, chỉ còn cách đợi Chủ tịch thành phố Ngọc điều tra mới rõ được.

Tuy nhiên tổn thất về tài sản thì cũng tương đối lớn. Ba con đập của chúng ta cũng mất đến cả chục triệu đấy.

Cái này còn chưa tính đến công sức của dân chúng nữa.

Cụ thể phải đợi bên phía Chủ tịch thành phố Ngọc thống kê.

Mễ Nguyệt nói.

- Bảo Chủ tịch thành phố Ngọc điều tra rõ ràng rồi báo lại cho tôi.

Diệp Phàm khẽ hừ nói, sau đó trầm măch liếc nghìn Liễu Tây Hà một cái.

- Các người cứ thống kê đi, toàn bộ tổn thất công ty chúng tôi sẽ bồi thường.

Liễu Tây Hà vẻ mặt khó chịu nói, sau đó quay sang Mâu Hùng Phi nói:

- Lập tức điều tra tình hình an toàn của đập lớn, gọi người của nhà máy cống đến xử lý. Yêu cầu bọn họ bồi thường mọi tổn thất của chúng ta. Thật là, miệng cống lại kém chất lượng như vậy.

Sau đó, Liễu Tây Hà nói với Diệp Phàm:

- Tôi hơi mệt, công ty lại bận nữa. Việc ben này tôi để cho Trạm trưởng Mâu toàn quyền xử lý. Tôi đi trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.