- Vâng, Chủ tịch Liễu đi thong thả nhé. Việc bên này tối sẽ bố trí các ngành liên quan giải quyết.
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết, đích thân đưa Liễu Tây Hà tới chiếc Mercedes Benz, còn ân cần mở cửa cho ông ta nữa.
- Phó Chủ tịch thành phố Kiều, chuyện bên đập lớn anh phối hợp với Phó chủ tịch thành phố Ngọc toàn quyền xử lý. Việc kiểm tra hôm nay dừng tại đây. Tình hình thế nào thì phải báo cho tôi và Chủ tịch thành phố Khổng biết nhé.
Diệp Phàm nói với Kiều Hà. Đương nhiên, Kiều Hà đối với thành phố Đồng Lĩnh mà nói thì chỉ là một người mới, dù sao cũng phải để cho ông ta một cơ hội để xuất hiện rồi.
Mà 3 con đập chứa nước dưới Hồng Cốc Trại kia thực ra chỉ là làm ‘giả vờ’ mà thôi. Bởi vì nó được xây bởi xi măng chất lượng thấp, đương nhiên đây chỉ là cớ để Diệp Phàm đòi tiền bồi thường từ trạm phát điện Hồng Cốc mà thôi.
Lúc xây dựng, Tam Thúc công và hiệu trưởng Mã còn tỏ ra lo lắng liệu 2 con đập này có được hay không. Ngọc Xuân Phong giải thích là cuối năm rồi, không kịp nữa, cứ làm như vậy trước đã, ăn tết xong rồi sửa.
Cho nên, chỉ có một con đập là làm bằng vật liệu thật, đây chính là con đập dùng để chứa nước dùng.
Lượng nước con đập này dự trữ được cũng không sợ bị khô hạn nữa rồi.
- Ha ha, sảng khoái quá…
Lúc nghỉ trưa, trong phòng số 1 của Diệp Phàm có Vương Long Đông, Bao Nghị, Vương Triều, Mễ Nguyệt và Lý Cường. Vương Triều nhếch miệng nói, tỏ ra vô cùng sung sướng.
- Các anh không phát hiện sắc mặt của Chủ tịch Liễu à, tôi khó có thể dùng ngôn từ để hình dung được.
Mễ Nguyệt cười nói.
Sau đó, ánh mắt Mễ Nguyệt tỏ ra khâm phục nói:
- Cũng có chút kỳ lạ nhỉ, ba con đập của Bí thư Diệp thiết kế, như tính trước được sức nước sẽ chảy ra vậy.
- Tôi thay thế được Gia Cát Khổng Minh rồi.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Tôi cũng cảm thấy buồn bực, Bí thư Diệp, anh không biết là dân chúng bên ngoài nói anh thế nào đâu.
Bao Nghị cũng có chút nghi ngờ, không giải thích được nói.
- Nói như thế nào?
Diệp Phàm cũng cảm thấy kỳ lạ nói.
- Dân chúng nói, Bí thư Diệp là thần tiên hạ phàm, một lòng vì dân, đến trời đất cũng phải cảm động. Cho nên cử một vị thần xuống để khiến cho cống nước bị hỏng. Dân chúng Hồng Cốc Trại còn giết một con bò nói là thay mặt Bí thư Diệp tế trời nữa đấy.
Bao Nghị vui vẻ nói.
- Tế trời à, cũng thú vị đấy nhỉ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Thần tiên hạ phàm, đúng là có chút giống thật.
Vương Long Đông nhìn Diệp Phàm với vẻ kỳ lạ nói.
- Tôi cũng cảm thấy tôi giống như thần tiên hạ phàm thật. Chỉ chỉ tay một cái là miệng cống mở ra ngay. Cái này không phải giống như vừng ơi mở cửa ra sao. Nếu như vậy thật thì cũng tốt, Diệp Phàm tôi không phải biến thành thần tiên sao?
Diệp Phàm cười nói.
Vương Triều nhìn hắn một cái, dựng ngón tay lên, Diệp Phàm nhìn thấy cũng không giận, biết rằng trong lòng tên này đang ‘khinh bỉ’mình. Bởi vì chuyện này đến cả Bao Nghị và Mễ Nguyệt cũng không biết, đương nhiên có cảm giác mơ hồ.
Diệp Phàm không phải không tin tưởng bọn họ, mà là vì kỹ thuật phi đao quả thật quá mơ hồ. Hai người mà biết thì không coi Diệp Phàm là thần thánh mới là lạ.
Buổi tối, trời cũng thật ‘đẹp’, lại mưa một trận rõ to.
Tuy nhiên, Diệp Phàm, Lý Cường và Vương Triều thì lại kêu trời. Bởi vì mưa to, người ta được nghỉ trong nhà, còn mình thì phải mặc áo mưa đi làm núi lở đất.
Cũng may mà sức khỏe của ba người tốt, chỉ thoáng một cái đã làm cho tảng đá bảy tám tấn lăn xuống giữa đường.
Lập tức, đường liền bị lở một mảng lớn.
Ba người cùng làm một hồi, đến khi chia cắt được con đường quốc lộ nhỏ đi đến trạm phát điện Hồng Cốc rồi mới trở về.
- Vừa nãy tảng đá kia lớn quá, con đường cũng bị hỏng nặng rồi. Nếu không có mấy tháng thì bọn họ đừng có mơ là làm xong.
Ngồi vào trong xe thay quần áo, Vương Triều cười tủm tỉm nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tôi có cảm giác mình sắp biến thành ‘nhà’ âm mưu rồi.
- Vì dân vì nước, âm mưu một chút thì có làm sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đáng tiếc không thể dùng thuốc nổ, bằng không đỡ công hơn nhiều. Vả lại sức phá còn lớn hơn thế này.
Vương Triều còn cảm thấy tiếc nuối, lắc đầu nói.
- Đủ rồi, chúng ta làm như vậy, mục địch chỉ là ngăn cản bọn họ tạm thời cắt nước, chứ không phải cố ý phá hoại trạm phát điện Hồng Cốc như vậy. Đây không phải là ý của Diệp Phàm tôi, chỉ cần cho tôi mấy tháng, một khi chuyện ở trạm phát điện Hồng Cốc được làm sáng tỏ, thì không cần phải thế này nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không sao, có anh em chúng ta thì có chuyện gì mà không làm được cơ chứ.
Vương Triều hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Anh Diệp, việc ăn tết xong đi Lào giải quyết Tam Độc giáo đã thu xếp xong chưa?
- Nhân lực thì cũng tương đối rồi, tôi, cậu, Thiên Thông và Vương Nhân Bàng cũng đi. Tồn Quân nói là cũng muốn đi, còn Bao Nghị thì còn đang lưỡng lự, còn có cả Lý Cường nữa.
Đây hợp lại cũng kha khá rồi, lại còn thêm Tổ A cử người phối hợp nữa. Một Tam Độc giáo mà chúng ta không giải quyết được nữa thì cũng quá là vô dụng rồi. Tuy nhiên, mọi người cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Dù sao, Tam Độc giáo kia cũng rất lợi hại. Tính mạng của các anh em mới là quan trọng nhất, hoàn thành nhiệm vụ chỉ là thứ hai mà thôi.
Diệp phàm nói.
- Đáng tiếc là Thiên Thông không đột phá lên được thập đẳng, nếu không thì sức mạnh của chúng ta càng tăng thêm một chút. Người này nghe nói cửu đẳng cũng đã nhiều năm rồi, mà sao không đột phá lên được thập đẳng nhỉ.
Vương Triều nói.
- Cậu thử nghĩ chút đi. Nếu như thập đẳng mà dễ dàng đột phá như vậy thì tất cả đều đạt được thập đẳng tôi. Trên đời này, có thể đột phá lên được thập thẳng thì tuyệt đối có thể được gọi là thiên tài trong giời Quốc thuật.
Lý Cường lái xe, nhưng cũng nói xen vào một câu.
- Cũng phải, tôi liều chết mà đến giờ còn chưa được thất đẳng, đúng là khó khăn thật.
Vương Triều thở dài nói.
- Đừng lo lắng, cảnh giới nhất định sẽ tăng thôi.
Diệp Phàm động viên Vương Triều nói.
Sáng ngày hôm sau.
Người giữ đập Cốc Khê báo cáo chuyện con đường quốc lộ bị hỏng báo cáo lên Trạm trưởng trạm phát điện Hồng Cốc Mâu Hùng Phi, người này thiếu chút nữa thì đập bàn đập ghế rồi.
Nhà dột lại còn gặp mưa dầm, chẳng lẽ ông trời nổi giận thật sao? Sao lại có chuyện này chứ.
Trạm trưởng Mâu nhìn ra bên ngoài, phát hiện trời hửng nắng, không khỏi có chút uể oải nói.
- Có khả năng là do con người làm không?
Trạm trưởng Mâu quay sang hỏi Phó trạm trưởng Tống Tiền.
- Tôi đích thân đi xem rồi, không có khả năng là do người làm. Người chứ đâu phải thần thánh mà tảng đá to như thế cũng làm rơi xuống được. Không có khả năng đó đâu.
Tống Tiền nói.
- Xem ra không phải là đối thủ của chúng ta làm rồi.
Trạm trưởng Mâu gật đầu nói.
- Trạm trưởng, làm thế nào bây giờ? Đường không thông, lại sắp tết rồi, làm sao tìm được người để sửa chứ? Đến lúc đó, cho dù miệng cống thép làm xong rồi nhưng cũng không vận hành được.
Phó trạm Tống cau mày nói.
- Đúng là khó thật, Chủ tịch Liễu trước khi đi có dặn, trong 10 ngày phải lắp đặt lại miệng cống.
Chúng ta không thể để cho Diệp Phàm giễu cợt được. Muốn nước của trạm phát điện Hồng Cốc chúng ta ư, phải để cho Diệp Phàm đến dập đầu xuống mới được.
Trạm trưởng Mâu thiếu chút nữa cắn răng nói.
- Đáng tiếc là trời không phù hộ, đừng nói là 10 ngày mà cả tháng cũng không thể làm được. Gần sang năm mới rồi, kiếm ai mà làm chứ.
Trạm phó Tống thở dài nói.
- Tôi vừa xin chỉ thị của Chủ tịch Liễu rồi. Ông ấy nói rằng, nhiều nhất trong một tháng, nhất định phải lắp đặt xong miệng cống để ngăn nước lại. Nói là nếu gấp thì có tăng gấp bốn gấp năm lần tiền công. Sếp Liễu lần này là quyết đấu với Diệp Phàm đây.
Trạm trưởng Mâu nói.
- Tôi đi liên lạc một chút, thời buổi này, có tiền thì sai khiến quỷ cũng được.
Tống tiền nói.
Tuyết rơi nhiều, thoáng cái là đã cuối năm rồi. Đồng chí Tiểu Thiên tuy không kiếm được cái cửa hiệu mặt tiền, nhưng cũng được Tổ A cho 50 vạn tiền thưởng tết, trong lòng gã vẫn rất mừng rỡ.
Chỉ có điều, gần sang năm mới rồi, Diệp Phàm còn phải dẫn cán bộ đi khắp nơi chúc tết những người khó khăn, đội ngũ bảo vệ…thể hiện tinh thần của nhà nước.
Buổi lễ tất niên cũng bắt đầu rồi, nhưng Diệp Phàm không có phúc hưởng thụ, hắn đang phát tiền lì xì. Thuận đường đi đến thăm cảnh sát giao thông và công nhân nhà máy điện đang làm nhiệm vụ.
Sáng mùng 1, Diệp Phàm mới vội vàng về quê. Đương nhiên, đi cùng Diệp Phàm còn có bà xã là Kiều đại tiểu thư. Buổi chiều, Diệp Phàm cùng với Kiều Viên Viên cũng lái xe đi đến đập Thiên Thủy.
Tuy nhiên, khi đi đến Cung cũ, Diệp Phàm có chút ngẩn người.
Bởi vì, hắn phát hiện mãi đất trống trước Cung cũ có rất nhiều người.
Đang muốn hỏi có chuyện gì thì Kiều Viên Viên hỏi:
- Diệp Phàm, anh xem hôm nay liệu có phải có hoạt động gì không Nghe nói năm mới các thôn dân sẽ tổ chức lễ mời Mã Tổ nương nương trở về, Có thể còn tổ chức ở Cung cũ ba ngày liền.
- Anh cũng không rõ lắm, chắc là thế thật, nếu không sao lại nhiều người như vậy chứ?
Diệp Phàm cười nói, sau đó lái xe đến gần.
Vừa mới dừng xe xuống, không ngờ phát hiện Lý Tuyên Thạch đang cười tủm nhìn mình. Đang muốn chào hỏi một chút thì bỗng nhiên, rầm rầm…
Tiếng pháo vang lên rầm rầm…
- Chủ tịch thị trấn Diệp của chúng ta đã trở lại.( Diệp Phàm trước kia làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, dân chúng ở đây nên dân chúng ở đây vẫn gọi Diệp Phàm như vậy – DG)
Không biết một người nào trong đó hô lớn một câu.
Sau đó ai nấy đều vây chặt lấy Diệp Phàm và Kiều Viên Viên. Thấy những người dân thật thà chất phác vây lấy mình như vậy, khiến cho Kiều Viên Viên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, vị này chắc là phu nhân có đúng không
Lý Tuyên Thạch nhìn Kiều đại tiểu thư cười nói.
- Ha ha, cứ xem là như thế đi.
Diệp Phàm cười nói. Dù sao có một người vợ xinh đẹp đứng bên cạnh như vậy thì đương nhiên cũng cảm thấy mát mặt rồi.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, ‘xem như’ ở đây là có ý gì thế? Chẳng lẽ chưa phải sao?
Không ngờ Lý Ngưu lỗ mãng xen vào một câu.
- Thằng nhóc này nói cái gì đấy, ‘xem như’ ở đây có ý ‘chính là’ đó…chính là…
Lý Tuyên Thạch thốt ra. Tuy nhiên không giải thích được rõ ràng, khiến cho mọi người được một trận cười vang.