Vừa nghe nói đến chuyện xác ướp cũng rất hứng thú. Người ta cũng đã tới rồi. Còn chuyện đồng chí Nhâm Phi của Cục Phát thanh truyền hình là cố ý kéo dài.
Tin tức lớn như vậy không ngờ không được đưa ra. Mặc dù không phải vì phát triển gỗ đào của huyện Đào Mộc. Thì chuyện xác ướp đối với nghiên cứu khoa học và khảo cổ có giá trị không thể tính được.
Cả nước có mấy địa phương phát hiện xác ướp. Xác ướp có thể dùng để nghiên cứu cuộc sống của những người này trước đây.
Tôi hi vọng Bí thư Phạm sẽ không nghe một số đồng chí nói. Vả lại nói về cái nhìn, tôi tin rằng Bí thư Phạm có ánh mắt xa hơn, điểm này không thể hoài nghi. Không cần nghe một số đồng chí nói. Còn cái nhìn của tôi, ha ha, tôi tin rằng cũng không đến nỗi là thiển cận và hạn hẹp. Gỗ đào của huyện Đào Mộc, tôi tin rằng đồng chí Vương Long Đông xử lý đúng. Chúng ta không chỉ nhìn đến đầu tư kinh tế ngắn hạn, phải có cái nhìn lâu dài mới được.
Mới không bao lâu, ai nói là không có nhà đầu tư đến đầu tư? Các nhà đầu tư đến tìm hiểu cũng không ít. Ngày hôm qua, còn có nhà đầu tư ở thành phố Phổ Hải đến.
Hơn nữa, người ta đã đặt cọc năm mươi triệu, nếu có thể bàn bạc xong thì đối với sự phát triển gỗ đào của huyện Đào Mộc thực sự là một sự trợ lực lớn.
Diệp Phàm trực tiếp phản ứng lại.
- Đúng, tầm nhìn của đồng chí Vương Long Đông tôi thấy không có thiển cận. Vả lại, hiện quả và lợi ích cũng không chậm. Mới tuyên truyền đã làm ra được như thế, các đồng chí ngồi ở đây ai dám nói là khoa trương?
Có một số việc. Đặc biệt chuyện thu hút đầu tư. Kết quả đều phải nửa năm, thậm chí là vài năm mới có thể biết được. Chúng ta yêu cầu anh ta như vậy có phải là có chút nóng vội không?
Còn chuyện mê tín, căn bản là không có lời nói không đúng nào. Đại sư Trương Đạo Lâm là núi thái sơn trong giới phong thủy. Ngay cả bộ Tài chính cũng mời ông ấy đến xem phong thủy cho cửa chính.
Việc này, tôi tin rằng đồng chí Trương Nhất Đống từ bộ Tài chính xuống đây hẳn có nghe nói?
Thuật phong thủy cũng là một trong những truyền thống quý báu của Trung Quốc chúng ta. So với mê tín, bản chất hoàn toàn khác nhau.
Lúc này Bí thư Đảng-quần chúng Lưu Chân Mai ‘nổ súng’, lôi cả Trương Nhất Đống ra.
- Ha ha, Trương Đạo Lâm thật sự đã xem phong thủy cho cửa chính của bộ Tài chính. Tuy nhiên, trước khác nay khác. Theo tôi biết Trương Đại Lâm cũng thường xuyên tham gia một số hoạt động mê tín.
Ví dụ như việc một số người giàu có, dùng nhiều tiền mời Trương Đại Lâm đại sư đến nhà cũ trừ tà, xem mộ… ông ấy cũng đi.
Chỉ có điều Trương Đại Lâm đại sư giữ thân phận, không có phân lượng nhất định không mời được thôi.
Trương Nhất Đống thản nhiên cười nói. Thoạt nghe có vẻ khen ngợi Trương Đại Lâm nhưng thực ra là nói Trương Đại Lâm chỉ là một đại thần côn thôi.
- Nếu nói lễ tế gốc đào tổ là hoạt động mê tín thì hàng năm Trung Quốc chúng ta đều tổ chức tế tổ, tế trời, đó không phải là giống nhau sau?
Việc này thật sự là buồn cười, những hoạt động lớn này đều do các bộ ngành trung ương tổ chức. Hơn nữa, so với hoạt động tế gốc đào tổ còn lớn hơn nhiều, tiền dùng vào cũng gấp hàng vạn lần.
Tôi không hiểu, mặc dù là để phát triển gỗ đào, dùng một số tiền tổ chức hoạt động như vậy là việc hoàn toàn chính đáng. Làm sao lại biến thành tiêu tiền lung tung, tổ chức hoạt động mê tín được??
Về việc này, tôi tin vào quan điểm chính trị của đồng chí Vương Long Đông. Mà Chủ tịch thành phố mời phóng viên báo tỉnh là chuyện tốt. Việc này nhằm tuyên truyền văn hóa lịch sử của Hải Đông chúng ta. Những phóng viên nổi tiếng như Tống Trinh Dao và Lan Điền Trúc, rất nhiều địa phương muốn mời họ đến.
Đừng nói là ít tiền, ngay cả nhiều tiền cũng nên làm. Hơn nữa, tôi nghe nói phóng viên Tống và phóng viên Lan đều đồng ý đến là bởi vì Chủ tịch thành phố đã tốn không ít công sức mời.
Hơn nữa, người ta thu phí hợp lý, so với bình thường còn thấp hơn nhiều. Nếu tính ra thế cũng là ưu đãi rồi.
Nếu không tin, những vị đang ngồi đây, ngoài Chủ tịch thành phố Diệp còn có ai có thể mời phóng viên đài truyền hình và báo tỉnh đến tuyên truyền cho Hải Đông chúng ta?
Tư lệnh viên Nguyễn Tiến nói ngắn gọn, đúng y như tác phong quân nhân.
- Tư lệnh Tế, đó cũng phải là năng lực đúng không? Chúng ta biết, tình trạng kinh tế huyện Đào Mộc không được tốt, đến lương của giáo viên cũng không thể trả đủ, dựa vào cái gì đem tiền đi tiêu xài như vậy?
Đây là trái với trình tự của tổ chức. Là không làm tròn trách nhiệm biết không? Trong ba chính sách có nói, tuyệt đội không được tham ô, nợ tiền lương giáo viên.
Tham ô nợ lương là liên quan đến trách nhiệm của lãnh đạo địa phương. Ở đây, có phải là nên truy cứu trách nhiệm của đồng chí Vương Long Đông không?
Tôi thấy, xử phạt y cũng không đủ, ngoài ra tôi đề nghị hội nghị thường vụ xử phạt nặng đồng chí Vương Long Đông cho y nhớ..
Để làm yên lòng các thầy cô giáo huyện Đào Mộc. Nếu không, các thầy cô đó đều sống dựa vào tiền lương.
Chúng ta lại tham ô giữ lại, cướp mất bát cơm của người ta, vậy lãnh đạo chúng ta nhẫn tâm như thế nào?
Việc này, tôi thấy không thể không xử lý. Bí thư Phạm, không thể để hiện tượng này phát triển lên, nếu không thì sẽ xảy ra việc lớn.
Thái Quyền Quý lạnh lùng nói.
- Thật sự có việc tham ô chiếm giữ tiền lương giáo viên ở huyện Đào Mộc sao? Khoản tiền có phải dùng để tổ chức lễ tế gốc đào tổ không? Nếu là thật thì phải xử lý.
Phạm Viễn thể hiện thái độ.
- Bí thư Phạm, nói đến việc này, tôi còn có một việc cần báo cáo anh một chút.
Lúc này Trương Nhất Đống nhìn Phạm Viễn nói.
- Chuyện gì? Chẳng lẽ cũng có liên quan đến việc này? Có liên quan thì nói, không thì không cần phải nói.
Phạm Viễn tỏ ý không hai lòng, nhìn Trương Nhất Đống khoát tay nói.
Cảm thấy người này cũng quá cao ngạo. Không ngờ nói xen vào lời nói của ông. Tuy người này là người nhà họ Trương ở Bắc Kinh đến. Nhưng đây là đâu, làm tôi tức giận thì cuốn gói về.
- Lần trước Ủy ban nhân dân thành phố không phải là tạm đình chỉ chức vụ của đồng chí Lưu Nhất Tiêu cục trưởng cục Tài chính sao. Sau đó, tôi vừa đến Hải Đông, tiếp nhận vụ án này thấy vụ án có nhiều điểm không khớp.
Trương Nhất Đống bình tĩnh nói cũng không lo lắng gì khi thấy vẻ mặt của Phạm Viễn.
- Không khớp? Có gì không khớp? Lúc đó Ủy ban nhân dân thành phố đã thảo luận tài liệu chứng cứ đầy đủ, còn có cả người làm chứng. Hành vi của đồng chí Lưu Nhất Tiêu đã được Ủy ban nhân dân thành phố quyết định xử lý là thích hợp.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. Biết Trương Nhất Đống muốn gây khó khăn cho mình.
- Có lý, việc này lúc đó tôi đã phản đối. Tôi đã kiên quyết không đồng ý với quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố. Cho nên đã yêu cầu tổ chức điều tra. Nếu Chủ nhiệm Trương đã điều tra xong, vậy mời Chủ nhiệm Trương nói việc này cho mọi người rõ chỗ nào không khớp. Tuyệt đối không để một đồng chí tốt bị oan uổng.
Lúc này Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Săm bắt đầu nổi bão.
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng bỏ phiếu trống. Hội nghị hôm đõ có biên bản ghi rõ. Chúng tôi cho rằng, lúc đó xử lý đồng chí Lưu Nhất Tiêu rất vội vàng, cũng không qua điều tra. Rất qua loa.
Đây là không có trách nhiệm với hành vi đối với cán bộ Đảng, đối với hành động của cấp dưới. Mặc dù không biết lúc đó Chủ tịch thành phố Diệp lấy được cái gọi là căn cứ chính xác. Nhưng tôi cho rằng không qua xác minh, việc gì cũng có thể phát sinh.
Đến nhân dân tệ còn có người giả mạo, đô la Mỹ giả cũng đầy. Có khi, người cũng có thể thế, cái gì không thể làm giả.
Khi sự việc chưa được điều tra, tôi có lý do để nghi ngờ một số đồng chí cố ý…
Biệt Đỉnh Phong cũng lên tiếng đúng lúc, ủng hộ Trương Minh Sâm. Hai người bắt đầu công kích Diệp Phàm.
Mà đám người cùng phe với Phạm Viễn vừa nãy đề xuất xử lý Vương Long Đông trong việc sai lầm mới đài truyền hình.
Diệp Phàm hiểu, đây là do Phạm Viễn tính toán trước. Muốn trả thù chuyện em cậu Lý Nhất Nam. Có vẻ là xử lý Vương Long Đông thật ra chính là công kích người đứng sau thao túng Diệp Phàm thôi.
Võ này, Diệp Phàm có nhiều dự cảm không tốt.
- Phó chủ tịch thành phố Trương, Phó Chủ tịch thành phố Biệt. Bất luận là chuyện gì, cũng phải coi trọng chứng cứ có phải không? Nếu các anh nói có chứng cứ, đã có kết quả điều tra, vậy mời Chủ nhiệm Trương đưa ra kết quả.
Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Cổ Dị Hùng nói.
- Lúc đó tập thể Ủy ban nhân dân thành phố có cung cấp cho chúng tôi tài liệu. Vừa có ghi âm vừa có ghi hình nhân chứng vật chứng. Các đồng chí sau khi tiếp nhận cũng tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật.
Phát hiện Lý Trương Minh của phòng tài chính Nguyệt Hồ, Trưởng phòng tài chính huyện Hồng Cố Đức Tiêu, cùng với Trưởng phòng tài chính huyện Đào Mộc Lưu Nhất Chu cùng với trưởng phòng tài chính huyện Ninh Khê đã thừa nhận cùng nhau liên kết làm chứng nhận giả việc đồng chí Lưu Nhất Tiêu của cục Tài chính thành phố phân không đủ các khoản tiền là giả.
Bốn người nói rằng đồng chí Lưu Nhất Tiêu có giao bọn họ nộp lên phòng Tài chính thành phố một khoản tiền. Cứ thế bốn người họ cũng không biết Lưu Nhất Tiêu làm cái gì.
Tuy nhiên, sau đó Lưu Nhất Tiêu lấy lý do là cục Tài Chính thành phố có tiền, trong khoảng thời gian này huyện cần dụng tiền. Nên cục Tài chính thành phố không thu khoản tiền này. Để huyện dùng trước.
Qua điều tra, việc này không khớp. Ba đồng chí Lý Trương Minh, Cố Đức Tiêu và Lưu Nhất Chu đều nói làm giả chứng cứ.
Trương Nhất Đống nói những lời này ra. Mọi người lập tức xì xào, các vị ủy viên thường vụ lập tức bàn tán.
- Làm giả chứng cứ. Vì sao làm già ? Chẳng lẽ có người ép. Là ai ép ? Quả thực coi trời bằng vung. Không ngờ dám làm việc này…
Lúc này Trương Minh Sâm lên tiếng. Bị người ta gây sự Diệp Phàm tất nhiên hiểu, đơn giản là làm thành sự thật thôi.
- Đồng chí Nhất Đống anh phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Giả làm chứng cứ? Vì sao bọn họ lại muốn làm giả. Buồn cười, Lanh lảnh Càn Khôn. Thực sự có người ép họ phải không?
Diệp phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, mỗi câu tôi nói đều có chứng cứ. Hơn nữa, toàn bộ là chứng cứ của Ủy ban kỷ luật chúng tôi. Mà Ủy ban kỷ luật chúng tôi phá án đều là dựa vào chứng cứ. Người xuất gia không nói lung tung, điều tôi muốn nói chính là Ủy ban kỷ luật phá án nếu không có căn cứ chính xác. Tuyệt đối không dám nói ra ở Hội nghị thường vụ.
Trương Nhất Đống vẻ mặt khá kiên cường, giọng nói chắc như núi.