Cuối cùng vấn đề cụ thể là gì?
Diệp Phàm ngồi xuống thản nhiên nói. Dù sao biết trợ lý Lệ gây khó khăn cho nên tâm lý cũng thoải mái.
- Căn bản là không nói rõ chỗ nào, nói ba phải cái nào cũng được, khiến tôi không hiểu ra sao cả. Mấy người đi cùng hỏi tôi, tôi chỉ có thể cười khổ.
Chẳng lẽ bảo tôi đến hỏi trợ lý Lệ của Chủ tịch tỉnh Yến? Hơn nữa, trợ lý Lệ còn thật sự muốn tôi về tự kiểm điểm sâu sắc, suy nghĩ về những vấn đề không đúng trong xây dựng thủy lợi của Hải Đông. Nhanh chóng chỉnh đốn lại.
Ngoài ra, còn nói là sở Thủy lợi tỉnh sẽ cử các nhà chuyên môn xuống kiểm tra khe suối Vượng Phu. Điều tra nghiên cứu những lợi ích của khe suối Vượng Phu.
Trước khi tổ chuyên gia đến, yêu cầu công trình cải tạo khe suối Vượng Phu phải dừng thi công hoàn toàn. Chỉ có sau khi các nhà chuyên môn kiểm tra xong mới có thể tiếp tục. Nếu không, mọi hậu quả tự lãnh đạo Hải Đông phải chịu trách nhiệm.
Ngô Sinh Phát tức giận nói.
- Việc này đã báo cáo Bí thư Phạm chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn chưa, tôi báo cáo anh trước, xem có thể đưa ra giải pháp nào khả thi không.
Ngô Sinh Phát nói.
- Ngay cả phê bình cụ thể cái gì cũng không có, chúng ta phải làm thế nào, chẳng lẽ hướng vào không khí cứu?
Diệp Phàm có chút tức giận, ném bút lên mặt bàn.
Gần đây nghe nói Lệ Chí Đạt được đề bạt làm Phó chủ tịch tỉnh Nam Phúc, tiếng nói ngày càng lớn. Để tạo thế cho mình không ngờ ông ta còn muốn đem chậu phân đổ lên đầu Hải Đông. Lần này đã hiểu rõ y.
- Tôi nói lại khái quát lời của họ một chút…
Ngô Sinh Phát nói xong, suy nghĩ một chút nói:
- Thứ nhất là cố gẳng xây dựng thủy lợi nông thôn. Giải quyết vấn đề nước sinh hoạt của nhân dân. Yêu cầu chúng ta có thể đảm bảo từng thôn đều có nước ăn hợp vệ sinh. Cùng với việc phát triển hệ thống tưới nước tiết kiệm, làm tốt công tác nạo vét các hệ thống thủy nông.
Thứ hai là nhanh chóng xây dựng các khu vực chống lũ trọng điểm.
Thứ ba là nhanh chóng xây dựng quy hoạch những đập chứa nước loại nhỏ.
Thứ tư là bảo vệ môi trường thiên nhiên và môi trường nước. Cố gắng trong năm nay hoàn thành việc thống kê toàn bộ diện tích đất màu bị xói mòn ở Hải Đông.
Anh xem xem có phải là nói không rõ ràng không. Căn bản là không biết mục tiêu cụ thể. Nếu nói việc xây dựng thủy lợi của chúng ta có vấn đề, thì cũng phải chỉ ra đập nước nào không được, tại sao lại không đưa nước tưới đến được. Cần cải tạo môi trường sinh thái như thế nào.
Ngô Sinh Phát tức giận. Diệp Phàm biết, trợ lý Lệ mượn Ngô Sinh Phát để đánh hắn thôi. Mà Ngô Sinh Phát chẳng qua là người chịu tội thay đáng thương.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lập tức có chủ ý. Nhìn Ngô Sinh Phát nói:
- Để tổ chức hội nghị thường vụ Thành ủy, anh đi cùng tôi. Nói nguyên văn lời của chủ tịch tỉnh Yến cho các đồng chí trên hội nghị nghe. Phải chú ý nói rõ điểm thứ bốn.
- Điểm thứ bốn, không phải là việc duy trì xây dựng sinh thái và bảo vệ nguồn nước sinh thái sao. Việc này có lợi gì. Tình hình của thành phố chúng ta, mọi người đều biết rõ.
Ngô Sinh Phát không hiểu nhìn Diệp Phàm nói.
- Bảo anh truyền đạt chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Yến không làm sao? Chúng ta muốn phát động nhân dân toàn thành phố hành động.
Nếu không dựa vào sức lực của tôi và anh, thì liệu có làm được không? Nếu không, lần sau anh đi tỉnh họp lại bị điểm danh phê bình, viết kiểm điểm.
Huống chi, sau khi anh truyền đạt xong, mặc dù lần sau họ phê bình, anh cũng có thể nói là đã báo cáo hội nghị thường vụ Thành ủy.
Việc này, cũng đã làm hết trách nhiệm có phải không? Cứ như vậy, chúng ta có thể giải quyết vấn đề trách nhiệm không cần thiết.
Anh có hiểu ý của tôi không?
Diệp Phàm nhìn Ngô Sinh Phát nói.
- Việc này, nói như vậy bí thư Phạm có đồng ý không?
Ngô Sinh Phát vẫn khá sợ Phạm Viễn.
- Nếu không nói thì trách nhiệm của anh còn nặng hơn nữa. Đến lúc đó Bí thư Phạm nói việc này ông ấy không biết. Anh nói xem, trợ lý Lệ sẽ bắt anh thế nào?
Diệp Phàm lạnh lùng nói, giọng nặng trịch.
Mặt Ngô Sinh Phát trầm lặng, suy nghĩ một lúc cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Tôi sẽ cùng Chủ tịch thành phố đi nói một chút. Tuy nhiên, việc này chỉ là nói thôi, tôi cũng không có ý khác.
- Được, chỉ thế thôi. Bằng không lần trước chuyện anh quên, tôi nên nhắc lại. Huống chi có một số việc, là không kiểm tra. Nếu lúc kiểm tra ra ví dụ như, người nào đó nói dối… tôi nghĩ, cơn giận của Bí thư Phí, không mấy người có thể chịu đựng được…
Diệp Phàm vừa đấm vừa xoa. Cố ý nói lại mấy chuyện xấu lần trước của Ngô Sinh Phát.
- Tôi, tôi nhất định nói về điểm thứ tư một cách kỹ càng. Nói rõ từng câu.
Ngô Sinh Phát vẻ mặt khó coi gật gật đầu nói. Tuy nhiên, y vẫn rất sợ hãi. Chỉ có điều, Diệp Phàm làm cho y không nói sợ hắn tính sổ.
Trong chuyện này trong lòng Ngô Sinh Phát có quỷ. Diệp Phàm đã đoán được trước. Cho nên, sau hôm ở hội nghị thường vụ tỉnh tranh cãi với trợ lý Lệ đã gõ Ngô Sinh Phát một chút.
Hội nghị thường vụ Thành ủy Hải Đông.
Phạm Viễn nghiêm túc ngồi trên ghế đại diện cho quyền lực lớn nhất Hải Đông. Ông ta nhìn mọi người nói:
- Gần đây, ở thành phố có nhiều việc lớn. Tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực không cần thiết. Hơn nữa, tốn không ít sức lực và tiền bạc nhưng không có kết quả, cũng không có thu hoạch gì. Tôi hi vọng các đồng chí có thể tổng kết một chút cùng trao đổi. Hải Đông chúng ta không giàu có, không chịu nổi sức ép.
- Bí thư Phạm, tôi chợt nhớ đến một sự kiện. Lần trước huyện Đào Mộc có khai quật một xác ướp đàn ông từng gây ra náo động.
Mà cũng tạo ra danh tiếng lớn cho huyện Đào Mộc. Nghe phó phòng Tài chính huyện Đào Mộc Chu Giảng nói. Để tuyên truyền chuyện xác ướp ra ngoài, chỉ để phục vụ việc khai quật, chủ tịch huyện Vương Long Đông đã chi 1 triệu.
Hơn nữa, sau đó còn chưa đủ, lại mời phóng viên báo đài của tỉnh cùng với đại sư phong thủy nổi tiếng Trung Quốc Trương Đại Lâm đến. Việc đó, chung quy cũng tăng thêm kinh phí.
Một lần hoạt động gần 2 triệu. Sau đó một thời gian, Vương Long Đông nói là phải tăng quảng bá cho huyện Đào Mộc, tạo danh tiếng.
Hơn nữa, trước đó còn lấy ra một khoản tiền san lấp đất ở xã Bảo Kiếm, muốn xây dựng phòng thí nghiệm về gỗ đào. Cứ như vậy, không ngờ đã hơn 4 triệu.
Hiện tại vẫn chưa có khách nào đến đầu tư.
Nói đến đây, Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa nhìn mọi người một cái nói:
- Các đồng chí, tất cả mọi người đều biết, huyện Đào Mộc là huyện nghèo của Hải Đông chúng ta. Nếu tính ra thì các chỉ tiêu chỉ ở mức trung bình hoặc thấp hơn.
Huyện không có khai thác mỏ, không có sản xuất gì đặc biệt. Cho nên vẫn phải dựa vào chu cấp của tỉnh, ở thành phố để sinh hoạt.
Nghe nói tháng trước tiền lương của giáo viên đã kéo dài hơn một tháng. Khiến cho toàn bộ giáo viên của huyện bất mãn. Phòng thông tin đối ngoại của thành phố đã nhận được mấy trăm đơn tố cáo.
Nói là từ sau khi đồng chí Vương Long Đông nhậm chức, làm lung tung. Chi loạn tiền tổ chức mấy hoạt động, khiến cho nhân dân toàn huyện oán hận.
Kinh tế không phát triển, ngược lại bị đẩy lui. Đến hiện giờ, phòng Tài chính huyện đã bị vét sạch, tiền lương không có để phát. Các hoạt động khác càng không có cách nào để triển khai. Các đồng chí, không thể tiếp tục làm như vậy được. Nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ vét sạch huyện Đào Mộc.
- Đúng, gần đây nghe nói cấp trên có phê bình hoạt động của huyện Đào Mộc chúng ta. Nói là tổ chức các hoạt động mê tín cũng không thể khua chiêng gõ chống như vậy. Có phải lãnh đạo Hải Đông không có đầu óc không. Hơn nữa, huyện Đào Mộc làm như vậy, tiền của huyện làm sao có thể chống đỡ được? Nếu không ngăn lại chỉ sợ lỗ hổng ngày càng lớn. Cuối cùng, sẽ kéo theo cả Hải Đông chúng ta.
Lúc này Bí thư khu Nguyệt Hồ Dương Bản Thủy lên tiếng, nói. Những lời ông ta nói đặc biệt nghiêm trọng.
- Đúng, hôm qua đồng chí Khương Sơ Lâm của huyện Đào Mộc cũng đã báo cáo với tôi việc này. Còn nói, y đã trao đổi qua với Vương Long Đông.
Tuy nhiên, đồng chí Long Đông nói là … Còn nói huyện Đào Mộc không có sản nghiệp khác để phát triển. Muốn lấy xác ướp là cơ hội để phát triển sản xuất gỗ đào.
Hơn nữa, còn khoa trương nói là muốn quảng bá ra cả tỉnh, cả nước và ra nước ngoài. Làm cho gỗ Đào của Hải Đông chúng ta nổi tiếng thế giới.
Quả thực là hoang đường, giả thần giả thánh có thể làm cho gỗ đào nổi tiếng trong và ngoài nước thì điêu khắc đã Thọ Sơn, ngọc tình Hòa Điền thì sao?
Phó bí thư Thái Quý Quyền châm chọc nói.
- Vấn đề quan trọng là nỗ lực không có thành công. Việc này tạo ra sự lãnh phí về kinh tế. Ngoài ra là một đòn tấn công mạnh mẽ vào huyện Đào Mộc.
Các anh nói xem, một xác ướp chỉ cần để nhà nước nghiên cứu văn hóa lịch sử là được, lại làm nhiều thứ như vậy cho ai?
Cuối cùng không ai đến, cuối cùng là ngậm quả đắng, còn phải tự mình nuốt. Hơn nữa, đài truyền hình tỉnh dễ mời như vậy sao? Người ta đi đâu cũng đòi tiền, một phút quảng cáo phải mấy nghìn thậm chí mấy chục nghìn tệ.
Lúc ấy đài truyền hình thành phố cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ. Hơn nữa nhiệm vụ theo dõi tin ở nơi khác quan trọng hơn, cho nên không kịp đến hiện trường.
Không thể tưởng tượng được một số đồng chí lại có ý kiến. Nhất định yêu cầu xử lý đồng chí Nhâm Phi cục Phát thanh truyền hình thành phố.
Đương nhiên, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Không báo cáo bí thư Phạm đúng lúc.
Tuy nhiên, sau tôi đã báo cáo với Bí thư Phạm việc này. Sau khi nghiên cứu, Bí thư Phạm khôi phục công tác cho Nhâm Phi.
Việc này, cái nhìn lâu dài cũng rất quan trọng.
Chúng ta là lãnh đạo, ánh mắt không đúng, tổn thất có thể cấp cho mấy nghìn dân sống đủ vài năm.
Trưởng ban tuyên giáo Tô Thơm có vẻ như nói về Vương Long Đông nhưng thực ra là công kích Diệp Phàm. Mọi người ngồi ở đây đều nghe ra cả.
- Phóng viên đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh đều là do tôi mời đến. Ngày phát hiện xác ướp, tôi cho rằng, đó là một cơ hội để phát triển gỗ đào của huyện Đào Mộc, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Người quản lý đài truyền hình tỉnh Tống Trinh Dao có quen tôi từ trước. Cho nên, tôi gọi điện thoại cho cô. Không ngờ bọn họ đang phỏng vấn ở đập chứa nước Hổ Tử.
Nói đến đây Diệp Phàm cố ý tạm ngừng, nhìn các vị ủy viên thường vụ một chút.