Quan Thuật

Chương 1488: Chương 1488: Quân đoàn trưởng Hầu vs Tư lệnh Hồ.




Kỳ thật, Quân đoàn trưởng Hầu cũng uống nhiều rồi. Lúc đầu mình công đã uống hai chai rượu xái. Lúc Trương Cường lại uống thêm bốn chai nhỏ nữa, tổng cộng, cũng hơn cả lít rồi!

Loại rượu xái chính tông Bắc Kinh này độ khá cao. Cũng nóng tương đương với Liêu Đông Thiêu Đao Tử. Là loại rượu tương đối mạnh, sau khi ra lệnh xong Quân đoàn trưởng Hầu nhẹ nhàng thở ra, nằm nghiêng trên ghế vô tình ngủ gật. Lúc này nhân viên công vụ mới dám vào, nhẹ nhàng đắp cho Quân đoàn trưởng Hầu chiếc chăn.

-Diệp soái, em đã ám chỉ với ông ấy rồi, chắc chắn ông ấy biết phải làm gì.

Trương Cường cầm điện thoại gọi cho Diệp Phàm.

-Cũng khó cho ông ấy, chắc là Tư lệnh Hồ bên đó cũng chẳng dễ giải thích đâu. Làm người khó được lòng cả hai bên.

Diệp Phàm thở dài.

-Có gì mà không dễ giải thích, nếu như Ngô Huy Cần không chịu, chúng ta cũng chẳng cần khách khí. Nói một cách nghiêm túc, Hồ Trung Minh cũng là một tên hung ác, cái tên này, toàn dung túng cho người ta làm chuyện ác, em thấy ông ta chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Trương Cường không chút khách khí hừ giọng nói.

-Đúng rồi, chuyện Thưởng Xuân điều tra thế nào rồi?

Diệp Phàm hỏi.

-Có chút manh mối rồi, gần đây Thưởng Xuân có thân thiết với một người tên Chủ tịch Trịnh Cường của Thủy Châu. Hai người này cứ dính lấy nhau như đánh lửa ấy. Năm ngày ba bận, Trịnh Cường đều đến sơn trang Đào Nguyên để hưởng phong lưu khoái hoạt với Thưởng Xuân một đêm, nhưng, rốt cuộc là khoái hoạt thật hay khoái hoạt giả, trước mắt vì cẩn thận, chúng em vẫn chưa ép sát chụp ảnh được.

Trương Cường nói.

-Trịnh Cường có thân phận gì?

Diệp Phàm hỏi.

-Trịnh Cường làm ở Tập đoàn Phượng thị Thủy Châu. Là người phụ trách xuất khẩu vào thị trường Nhật Bản. Tổng kim ngạch buôn bán xuất khẩu của Tập đoàn Phượng thị với Nhật Bản khá lớn. Một năm Tập đoàn Phượng thị nhập khẩu vào Nhật Bản hơn ngàn chiếc ô tô. Cũng có thể nói đây là một trong những cửa ngõ thu nhập chủ yếu của Tập đoàn Phượng thị.

Trương Cường nói.

-Lại có quan hệ với Nhật Bản, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Diệp Phàm có chút nghi hoặc.

-Chắc hẳn bên trong còn có gì đó, tuy nhiên, vẫn chưa chắc chắn, Tập đoàn lớn hợp tác kinh doanh với nước ngoài cũng là chuyện bình thường. Nếu Trịnh Cường có vấn đề cũng không có nghĩa là Tập đoàn Phượng thị Thủy Châu có vấn đề.

Trương Cường nói.

-Mặc kệ có vấn đề nay không, cứ điều tra trước, âm thầm theo sát Tập đoàn Phượng thị Thủy Châu. Phải chú ý giữ bí mật, tuyệt đối không thể để họ cảm giác được gì. Nếu quả thật có người của tổ Thần Đạo Nhật Bản, phương pháp trinh sát của chúng ta chắc họ sớm đã rõ. Năng lực trinh sát ngược của bọn họ thì chẳng cần phải nói rồi, chúng ta phải toàn lực ứng phó. Bằng không, núi Bố Xương rất có khả năng mất trắng. Diệp Phàm hừ nói, ngẫm nghĩ một chút còn nói thêm:

-Tập đoàn Phượng thị hẳn không có vấn đề gì chứ?

-Cái này, trước mắt thì họ chẳng thể hiện vấn đề gì. Nhưng, ba công ty của Nhật Bản cùng hợp tác với Tập đoàn Phượng thị có vấn đề gì không chúng em đang bí mật điều tra.

Trương Cường giọng điệu ngưng trọng nói.

Quân đoàn trưởng Hầu đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Day day hai mắt, ngáp một cái rõ to, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng, vẫn nghe điện thoại. Đã trễ thế này, người ta gọi đến chắc chắn là có chuyện gấp. Vừa nhấc máy lên đã nghe giọng nói tức giận lạnh lung của Tư lệnh Hồ Trung Minh:

-Hầu tử, anh có ý gì đây?

-Sao nữa đây, “ấm trà nát”?

Quân đoàn trưởng Hầu còn chưa tỉnh ngủ, thuận miệng hỏi lại. Đem ngoại hiệu “Hồ ấm trà” của Tư lệnh Hồ đổi thành “ấm trà nát”.

-Còn sao nữa, chẳng lẽ anh còn chưa hiểu? Đêm hôm khuya khoắt kêu người đến bắt Ngô Diễn, rốt cuộc anh có ý gì? Nghe nói anh còn muốn đưa nó ra tòa án quân sự đúng không? Hầu tử, anh có bị sốt không vậy?

Hồ tư lệnh hừ giọng nói.

-À, là chuyện này. Tôi nói là chuẩn bị cứ có nói là nhất định phải như vậy đâu. Hơn nữa, lần này Ngô Diễn cũng quá đáng, Sư đoàn A quân đoàn 2 chúng tôi tuyệt đối không thể có loại quan nhân như vậy. Không thể tưởng tượng nổi, cố ý tung người ta còn muốn đánh người, thế này mà giống quan quân sao? Tố chất tư tưởng và tác phong đều không được!

Quân đoàn trưởng Hầu hừ lạnh nói, giọng điệu nghiêm khắc, nếu muốn bắt được Ngô Diễn, thì trước tiên cần phải đem tội lỗi của y ra trước làm lý do mới được.

-Đừng có lôi thôi với tôi, Hầu tử, chúng ta có còn là chiến hữu nữa không? Ừ năm đó, chúng ta từng mặc chung cái quần. Lần chấp hành nhiệm vụ đó, suýt nữa hai chúng ta không trở về được. Nghĩ lại xem, lúc đó uống mấy ly rượu, ăn mấy miếng thịt, haizz, tối nay cậu làm tôi không nhận ra nữa. Đây là Hầu tử mà tôi đã quen sao?

Hồ Trung Minh thở dài, giọng điệu tương đối đau lòng, chợt còn nói thêm:

-Hơn nữa, những chuyện nhỏ thế này, căn bản đã đáng là gì chứ? Cậu đừng có giở trò trước mặt tôi, mấy trò vặt đó chúng ta đều chơi đến phát ngấy rồi.

-Ấm trà à, không phải tôi không nể mặt anh, nhưng trong chuyện này phức tạp lắm, rất khó. Có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào. Ngô Diễn đã đánh Phó Bí thư thành phố Thủy Châu, đâu phải anh không biết năng lượng của một cán bộ cấp Giám đốc sở? Huống chi, Diệp Phàm trẻ tuổi như thế đã ngồi lên được vị trí này, anh thử nghĩ xem người này lẽ nào chẳng có chút bản lĩnh rắm gì sao?

Chuyện này, tôi khuyên anh đừng xen vào. Ngô Diễn sai thì phải chịu trừng phạt của quân kỷ. Huống chi, anh nói xem, dưới bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy bảo tôi phải xử lý như thế nào?

Quân đoàn trưởng Hầu cũng kiên nhẫn giải thích. Dù sao, ông ta với Hồ Trung Minh cũng là chiến hữu có thâm tình với nhau.

-Cái thằng đó, muốn bắt bí à? Đồ tiểu nhân, hừ!

Hồ Trung Minh lạnh giọng hừ nói, giọng điệu vô cùng khinh thường.

-Dọa dẫm, anh ta bắt bí các anh cái gì? Đòi tiền Ngô Huy Cần à? Không thể nào.

Quân đoàn trưởng Hầu vẻ mặt không tin. Nói đùa, đại soái tổ thứ tám Tổ đặc nhiệm A bắt bí đòi tiền một Phó tư lệnh quân khu tỉnh sao? Đúng là chuyện nực cười trong thiên hạ mà.

-Hắn muốn quân khu tỉnh chúng tôi trả lại miếng đất nhà khách ven sông cho khu Hồng Liên, gần đây bọn họ đang mở rộng sông Hồng Liên mà.

Nghĩ cũng hay thật, đó là nhà khách của chúng tôi, cậu xem xem, hủy đi thì sau này mấy tướng quân xuống còn chỗ đâu mà giải trí chứ, đó không phải là phá hủy xương cốt của chúng tôi rồi à?

Huống chi, quân khu tỉnh vô dụng đến mức đó từ khi nào vậy, phải cúi đầu trước đơn vị địa phương cấp huyện hà, đúng là chuyện cười, chuyện cười mà, chuyện này tuyệt đối không thể nào.

Có phải là hắn đã nhờ người nói chuyện với cậu không? Xem ra, thằng nhãi này cũng có chút năng lượng đó. Không ngờ có thể làm công tác tư tưởng với cậu, Hồ Trung Minh tôi cuối cùng cũng được nếm thử mạng lưới quan hệ là gì rồi.

Hầu tử, cậu nói thử đi, là ai tìm cậu nói hộ, không ngờ ngay cả tình chiến hữu mấy chục năm của chúng ta cũng chẳng để ý đến. Hồ Trung Minh tôi thực sự muốn biết đây là thần thánh phương nào mà lại không biết lễ nghĩa như vậy.

Tư lệnh Hồ cười lạnh.

“Biết cái rắm, hắn không phải đại thần, hắn là sát thần.” Hầu Bình trong lòng bực tức, cũng hiểu rõ căn nguyên chuyện này, nói:

-Xem ra, chắc hẳn các anh vi phạm quy định chiếm đường sông của người ta đúng không? Người ta yêu cầu cũng hợp lý mà.

Anh xem xem ấm trà, anh lại bắt đầu đùa rồi. Quân khu tỉnh có thể cưỡi lên đầu khu Hồng Liên người ta à? Quốc gia không cho anh quyền lớn vậy đâu. Các anh chẳng phải chỉ có mấy cây súng quèn thôi sao?

Nghe nói Tư lệnh Ngô còn dẫn người đến Cục công an thành phố niêm phong cửa. Tôi thấy như vậy cũng kiêu ngạo quá. Ấm trà, đó không phải là địa bàn của họ sao, các anh nhường bước cho họ đi.

Như vậy, còn có được tiếng tốt. Vì dân chúng khu Hồng Liên, quân khu tỉnh các anh đã cao thượng như thế nào, đúng không? Làm khó người ta làm gì? Dù sao thì cuối cùng cũng phải giải quyết mà, đúng không nào? Anh cũng suy xét cho họ chút đi. Cái này, anh thử thay vào vị trí đó xem, ấm trà, lẽ nào anh lại không hiểu lý lẽ?

Hầu Bình khuyên Hồ Trung Minh.

-Cái rắm! Chuyện này tuyệt đối không thể. Hầu tử, cậu muốn bắt người thì bắt đi, cậu muốn chấm dứt tình chiến hữu mấy chục năm thì cứ bắt Ngô Diễn đi, còn chuyện phá nhà khách, chuyện này không cần thương lượng. Chỉ cần Hồ Trung Minh tôi còn chủ trì quân khu tỉnh một ngày, thì đừng hòng động vào nhà khách của chúng tôi. Cái gì chứ, muốn cướp nhà à? Hứ!

Hồ Trung Minh tức giận, cảm thấy quá mất mặt. Vừa mới nói với mọi người là Ngô Diễn không sao, không ngờ trong nháy mắt người ta lại đến bắt người.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là trưởng phòng Lý gọi về. Hầu Bình nhấc máy lên nghe, lập tức nổi trận lôi đình, hóa ra, trưởng phòng Lý đến đòi người bị Phó tư lệnh Ngô cản trở, hai bên đang giằng co ở quân khu tỉnh.

Tư thế ẩu đả lớn, Hầu Bình hét lên trong điện thoại:

-Ấm trà nát, anh muốn làm quá đúng không? Xử lý Ngô Diễn thế nào là chuyện của quân đoàn hai chúng tôi. Nếu tối nay Tư lệnh Ngô còn dám cản trở Trưởng phòng Lý bắ người, tôi sẽ kéo một sư xuống san bằng quân khu tỉnh các anh đấy, hừ!

-Được, được! Khá lắm Hầu tử, cậu tới đi. Ngay cả tôi cậu cũng bắt luôn à? Cái gì chứ? Kéo một sư đoàn à? Cậu cho rằng cậu là Chủ tịch quân ủy à?

Hồ Trung Minh tức giận gác máy, tuy nhiên, Hồ Trung Minh chỉ tức giận chứ không hồ đồ. Vội gọi điện cho Ngô Huy Cần, bảo gã đừng ngăn đám người của Lý Duy Nhất đến đòi người.

Y biết tính của Hầu Bình, chọc giận người này, nói không chừng là gã dám kéo cả một sư đoàn đến san bằng quân khu tỉnh thật đấy. Đến lúc đó, thì sẽ thành chuyện lớn.

Vì một mình Ngô Diễn, không đáng. Hơn nữa, Hồ Trung Minh tin, dù thế nào, Hầu Bình cũng sẽ không tuyệt tình như thế. Không thể nào không nể mặt mũi già nua của ông đây, đem Ngô Diễn lên tòa án quân sự được.

Không lâu sau, bên ngoài có hai người thình thịch chạy đến, Hồ Trung Minh biết, chắc chắn vợ chồng Ngô Huy Cần chạy đến cầu cứu. Mà mình với vợ của Huy Cần lại có quan hệ đồng hương cùng thôn. Vẻ mặt Hồ tư lệnh sắp biến thành quả cà mất rồi. Chuyện này, đúng là làm mất mặt Hồ tư lệnh mà.

-Đại ca, đại ca, anh cứu Diễn nhi đi, anh cứu nó đi.

Bước vào nhà, vợ của Ngô Huy Cần, Hồ Ngọc Hla liền mềm nhũn người quỳ xuống ôm lấy đầu gối của Tư lệnh Hồ Trung Minh, bộ dạng tương đối đáng thương.

Bình thường Hồ Ngọc Hla luôn gọi tư lệnh Hồ là đại ca. Lúc này tiếng đại ca làm lòng tư lệnh Hồ đau ê ẩm. Nhìn Ngô Huy Cần, giờ thằng nhãi này giống như con gà trống bại trận, vò đầu bứt tai, bộ dạng thực sự thất bại.

-Mẹ nó, em thực sự muốn rút súng ra bắn cái thằng trưởng phòng Lý kia. Dựa vào cái gì mà làm bộ kéo em sang một bên khuyên lơn, nhỏ giọng nhắc em khẩn trương giao người, nếu không có khả năng Ngô Diễn sẽ bị đưa lên tòa án quân sự cái rắm gì đó? Cái thứ gì vậy chứ?

Ngô Huy Cần mở miệng mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.