-Lão Ngô, ông còn không mau cầu cứu đại ca, nếu thật sự phải lên tòa án quân nghe nói là sẽ bị xử tử đấy, như vậy thì biết làm sao chứ?
Hồ Ngọc Hoa bật khóc. Thực ra, Hồ Ngọc Hoa văn hóa không cao, cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học mà thôi. Chỉ ăn mặc trang điểm hợp thời hơn so với phụ nữ nông thôn một chút. Cho nên vừa nghe nói phải lên tòa án quân sự là sợ rồi, tưởng rằng con trai mình sẽ bị bắn chết nên mới kêu khóc thương tâm như thế.
-Tư Lệnh, anh xem....
Phó tư lệnh Ngô cũng có chút phiền lòng vì bà vợ không biết gì này, xử tử đương nhiên là chuyện không thể rồi. Tuy nhiên, nếu quân đoàn trưởng Hầu nửa đêm đã sai người bắt con trai mình đi như thế thì chứng tỏ ông ta đã thay đổi chủ ý. Vậy thì những dự tính cho tiền đồ của con trai trong quân đội cũng coi như xong. Ngô Huy Cần khổ tâm lắm, đôi mắt có chút đáng thương nhìn chằm chằm Hồ tư lệnh, nói không nên lời.
- Không cần phải lo lắng, chắc hẳn Hầu Bình không dám làm gì Ngô Diễn đâu. Nếu sau này không lăn lộn ở Quân đoàn hai được nữa thì lại chuyển về Quân khu tỉnh. Lẽ nào ngoài Sư đoàn A, Ngô Diễn không còn tiền đồ gì nữa sao? Lão Ngô à, anh yên tâm đi, bên này chẳng phải còn có tôi sao? Bảo đảm con trai anh sẽ không sao cả.
Nét mặt của Hồ tư lệnh ảm đạm giống như là trời sắp đổ mưa vậy. Từ đó càng kích động sự kiêu ngạo và lòng quyết tâm của Hồ tư lệnh, quyết định cùng với Diệp Phàm đấu tay đôi.
-Cảm ơn anh Hồ, cảm ơn! Ngô Huy Cần tôi xin ghi nhớ cả đời...Tôi...chúng tôi về trước đây.
Ngô Huy Cần phải nài ép để lôi bà xã về.
-Ông nó này, thế còn Ngô Diễn thì phải làm sao?
Bên ngoài, Hồ Ngọc Hoa vẫn còn làu bàu.
-Sợ cái gì? Để xem Hầu Bình có thể làm gì con trai chúng ta nào? Nếu muốn chọc giận tôi, thì tôi cũng liều mạng với hắn. Quân đoàn trưởng thì uy rồi, nhưng ông đây tốt xấu thế nào cũng là một tư lệnh. Huống hồ anh Hồ đã nói chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề, bà nó lẽ nào không tin tưởng vào năng lực của anh Hồ sao?
Ngô Huy Cần trấn an vợ, nhưng thực ra trong lòng cũng thấy thiếu tự tin. Ông ta hiểu rõ nếu Hầu Bình quyết tâm trị Ngô Diễn thì Hồ tư lệnh cũng chẳng thể làm gì được.
Đột nhiên chuông điện thoại reo, là Hồ Trung Minh gọi tới, nói:
-Lão Ngô anh yên tâm, con trai anh sẽ đâu phải sợi lông nhỏ, tuy Diệp Phàm hắn có uy thật, nhưng chẳng phải cũng chỉ là một cán bộ của tỉnh Nam Phúc này sao. Hồ Trung Minh tôi bất luận thế nào cũng là ủy viên ban thường vụ Tỉnh mà.
Nghe Hồ tư lệnh nói như vậy, Ngô Huy Cần trong lòng cũng thấy an tâm hơn. Trong lúc cấp bách đã quên mất một thân phận khác của Hồ Trung Minh, đến lúc mang cái chức danh ủy viên thường vụ này đi đe thì cũng có thể ngăn chặn được Diệp Phàm.
-Cảm ơn anh Hồ. Tôi không lo lắng gì cả, Diệp Phàm muốn phá nhà khách của quânkhu tỉnh chúng ta, dù có phải liều mạng tôi cũng không để cho hắn yên đâu. Đến lúc đó, thằng cha ấy có dập đầu trước tôi thì cũng chẳng có ích gì.
Đồng chí Ngô cũng phát cáu, văng ra một loạt những lời độc địa.
-Ừ. Lão Ngô, đây là vấn đề thể diện, thể diện chính là bộ mặt của mỗi người. Chúng ta cần phải bình tĩnh, để tôi xem hắn có thể chơi trò gì.
Hồ tư lệnh thản nhiên nói trong điện thoại.
Tuy nhiên, sau khi đặt điện thoại xuống, Hồ tư lệnh cứ xoay vòng tròn ở trong phòng, xem chừng có vẻ lo lắng đăm chiêu. Việc đến nước này, Hồ Trung Minh cũng không kịp dự tính trước sau. Nếu biết trước việc này phiền hà đến vậy, thì hẳn ông đã sớm bỏ cuộc rồi. “Nhưng bây giờ thì khác, bất luận thế nào, nếu không nén cái tính kiêu căng của Diệp Phàm xuống thì cái đất Nam Phúc này đâu còn chỗ cho Hồ tư lệnh đứng nữa?”
Hồ tư lệnh đã cảm giác được “quyền lực của mình đã vấp phải một sự khiêu chiến trước đây chưa từng có. Hơn nữa, người khiêu chiến không phải là một trong các vị lãnh đạo cấp trên thuộc ban thường vụ tỉnh mà lại là cấp dưới của mình. Tính ra thì Hồ tư lệnh tôi vẫn là xếp của Diệp Phàm đấy, làm như thế mà được sao?”
Sáng hôm sau.
Những chuyện kỳ lạ lại xảy ra. Hội trưởng thương hội Thủy Châu Đinh Nhất Minh và chủ tịch tập đoàn điện máy Đằng Long, Đài Loan, Lưu Bản Tín, 2 vị sừng sỏ bắt tay phối hợp, mỗi vị dẫn theo 1 đoàn khảo sát đến trụ sở chính quyền huyện Hồng Liên. Đương nhiên chủ tịch huyện Trương Lăng Nguyên vừa bất ngờ vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Những miếng bánh từ trên trời rơi xuống này tuyệt đối không thể rơi trúng đầu mình được. Vậy đây là gì chứ? Phải chăng là trời đất có biến, chả lẽ chuyện vui lại cứ kéo nhau mà đến thế. Tối qua, sau một hồi vất vả thương lượng thì cũng ký kết được hiệp định chính thức với tập đoàn Thiên Mậu. Ừ thì chưa phải là chuyện vui mừng nhưng cũng không đến nỗi tốn công tốn sức. Hôm nay lại được vinh hạnh đón tiếp các vị cấp cao”
Trương Lăng Nguyên khẩn trương vừa làm người tổ chức vừa kiêm luôn công tác chào đón đại biểu. Trưởng ban thư ký Phạm Đông Bằng một lần nữa lại phải chạy tới trường tiểu học gần đó, mượn tụi trẻ con để giơ hoa và hô khẩu hiệu, hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh, khẩu hiệu chào đón các vị khách mời đến huyện Hồng Liên khảo sát, thăm quan, phỏng vấn, đám phán và đầu tư.
-Chủ tịch Trương tới đây, hôm nay tôi đến cùng với chủ tịch Lưu muốn xem xem có thể vì nhân dân huyện Hồng Liên thực hiện một vài chuyện thực tế hay không, hôm qua chúng tôi đều đã được nghe những gì mà bí thư Diệp nói với giám đốc tập đoàn Thiên Mậu ông Phù Chính Hưng rồi. Chúng tôi cũng thấy được huyện Hồng Liên cử bí thư Diệp làm lãnh đạo chủ chốt, thể hiện quyết tâm cao trong việc thu hút vốn đầu tư. Tập đoàn Thiên Mậu đến Hồng Liên còn có thể tạo cơ hội cho nhân dân Hồng Liên, tôi với tư cách là hội trưởng thương hội Thủy Châu lại càng không thể để rớt lại phía sau được.
-Đúng vậy!
Chủ tịch Lưu của tập đoàn Đằng Long sau khi nghe xong chuyện, lập tức cũng tỏ thái độ muốn vì nhân dân quê mình mà góp chút sức lực trong khả năng cho phép. Đinh Nhất Minh nói một cách dõng dạc, hùng hồn, khiến cả chủ tịch Trương nghe xong cũng phải gật gù.
-Không biết bí thư Diệp có ở đây không nhỉ? Chúng tôi rất muốn được nghe ý kiến của anh ấy đối với việc quy hoạch tổng thể huyện Hồng Liên. Với tư cách là chủ tịch tập đoàn Đằng Long, tôi cũng biết rõ, quy hoạch tổng thể cả một khu rất có thể sẽ liên quan đến xu thế phát triển trong tương lai sau khi nơi này đã được công ty chúng tôi chọn. Quy hoạch tổng thể chính là nền móng, nền móng vững rồi thì sẽ có không gian để phát triển, còn có thể tận dụng việc Đằng Long đang định cư trên đất Hồng Liên mà tạo dựng một vũ đài lớn.
Chủ tịch Lưu Bản Tín nói . dễ nghe.
Có điều, chủ tịch Trương vừa nghe xong, lại thấy trong lòng vị chua của chuyện cổ phần kia ứa ra cả bát, nhưng cũng đành phải gật đầu mà nói:
-Bí thư Diệp nói tôi dẫn hai vị đi khảo sát thực địa một lượt trước, nếu như có dự án hay địa điểm nào vừa ý, bí thư Diệp sẽ trực tiếp nói rõ hơn cho hai vị về triển vọng của Hồng Liên.
-Cứ thế đi.
Đinh Nhất Minh cùng Lưu Bản Tín cũng đi dạo một vòng đến chiều, cuối cùng thì cũng phát hiện ra địa điểm khá vừa ý.
Thực ra, với cương vị là hội trưởng thương hội Thủy Châu, Đinh Nhất Minh cũng đã hiểu rõ địa điểm này từ lâu rồi. Hôm nay đi thăm quan 1 vòng chỉ là để che đi mặt tốt, mặt xấu mà thôi.
Sau đó, Diệp Phàm mời hai vị mới đến cùng ăn tối, mấy vị lãnh đạo cấp cao ngồi với nhau nói chuyện rôm rả về triển vọng mới của Hồng Liên. Vừa uống được mấy chén thì cô phóng viên xinh đẹp Lan Điền t Trúc của báo tỉnh tới, được Diệp Phàm giới thiệu, Lan Điền Trúc đã chớp thời cơ để tiến hành phỏng vấn hội trưởng Đinh Nhất Minh và chủ tịch tập đoàn Đằng Long Lưu Bản Tín.
-Tôi xin được hỏi chủ tịch Lưu, điều gì đã khiến cho ông từ nơi xa xôi ngàn dặm đó đến Hồng Liên để đầu tư vậy?
Lan Điền Trúc vừa mỉm cười vừa hỏi, hôm nay chẳng những được phỏng vấn Đinh Nhất Minh mà còn có thu hoạch được hơn cả ý muốn, đó chính là gặp được người cầm lái của tập đoàn Đằng Long. Bình thường, Lan Điền Trúc có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này, nếu không được Diệp Phàm tạo cơ hội thì gặp hai vị sừng sỏ này đâu phải dễ, đặc biệt là chủ tịch Lưu Bản Tín.
-Haha, có rất nhiều đặc điểm như môi trường đầu tư ưu việt, cảnh quan thiên nhiên, chính sách ưu đãi, cùng với sự nhiệt tình của nhân dân Hồng Liên, còn có cả sự kế thừa lịch sử phát triển văn hóa từ rất lâu đời...v..v...Nhưng quan trọng nhất vẫn là thành ý của bí thư Diệp đây. Đối với người làm kinh doanh coi trọng nhất chính là chữ tín, nếu không tin tưởng thì không thể hợp tác được. Sự chân thành của bí thư Diệp khiến cho tôi đây rất hài lòng. Đây mới là nguyên nhân chính tôi muốn quay trở lại đây.
Lưu Bản Tín mỉm cười, nói với vẻ mặt thân thiện.
-Cảm ơn chủ tịch Lưu, như vậy xem ra khu Hồng Liên chúng tôi lấy việc trọng chữ tín làm gốc, đây cũng là nguyên tắc làm người của tôi từ xưa đến nay và cũng là phương diên cơ bản nhất, nếu đến cả việc thành tâm, thành tín cũng không làm được, thì sao thành người được, có phải vậy không? Ông Lưu đây là chủ tịch của một tập đoàn lớn về sản xuất điện máy, mà tỉnh Nam Phúc chúng tôi lại đang trong giai đoạn phát triển mạnh, rất cần các loại động cơ điện cỡ số phục vụ cho nhiều mặt như trang phục, trạm điện, ô tô, linh kiện đúc, xí nghiệp giày...Tuy nhiên, nhu cầu về điện máy không phải là con số nhỏ. Nơi đây tương lai sẽ là một nơi tràn đầy sức sống, tôi tin tưởng hợp tác giữa chúng ta nhất định sẽ tốt đẹp, và cũng tin tưởng rằng các vị khách quý đến với Hồng Liên sẽ không phải mang theo nỗi thất vọng khi ra về. “Hồng Liên nở rộ” chính là mục tiêu cao nhất mà chính quyền ủy ban huyện Hồng Liên chúng tôi theo đuổi.
Lời của Diệp Phàm vừa phát ra, lập tức một tràng pháo tay vang lên, kéo dài không ngớt.
Chuyện của nhà họ Phù lại tái diễn, trong 2 ngày, hợp đồng chính thức của 3 nhà đã được ký kết, vậy mà Phù Chính Mậu, Đinh Hạo cùng với Lưu Bình cũng được thả ra. Đương nhiên, 3 người đã góp tiền mua một chiếc Audi cho Diệp Phàm, hắn ta sau một vài hành động đơn giản tỏ ý từ chối thì cũng vui vẻ nhận. Hơn nữa, khoản tiền phạt Lô Vĩ cũng không nể tình. Thằng nhãi này tự dưng lại kiếm được không ít. Lúc gọi điện thoại mà vẫn còn cười bảo là nếu có thể năng đến thêm mấy lần nữa thì tốt, thiếu chút nữa là chọc tức lão Diệp rồi, hắn hừm 1 tiếng khó chịu rồi nói cậu lái thử xem máy móc chiếc xe mới thế nào, Lô nhị ca cũng chỉ dám cười một tiếng chứ không dám hé răng.
Trưởng phòng thủy lợi Hà cũng ra tay rất nhanh,trước khi phó chủ tịch tỉnh Cố về thì đã phê duyệt dự án phòng tránh lũ lụt trên sông Hồng Liên. Báo cáo phê duyệt do con trai của trưởng phòng Hà Nghi Viễn, Hà Bân trực tiếp mang về. Hà Bân gần đây cũng gặp vận may, hôm đó sau khi uống rượu xong, Hà Bân đã được điều đến cục kiến thiết và xây dựng huyện Hồng Liên đảm nhiệm chức phó cục trưởng thường trực kiêm quyền cục trưởng, càng may mắn hơn là sau khi Hà Bân vừa mới mang báo cáo phê duyệt về. Đồng chí Mâu Đại Hưng, cục trưởng cũ cục xây dựng huyện Hồng Liên vì ốm liệt giường mấy năm nay nên không thể đảm nhiệm được công việc thường xuyên, trong thời gian này huyện Hồng Liên lại đang thực hiện nhiều dự án xây dựng lớn, không có một vị lãnh đạo chỉ huy e rằng không được.Cho nên, cục trưởng Mâu với nhân cách cao cả sẽ tự động trình báo, xin từ chức trước. Đương nhiên là Diệp Phàm sau 1 hồi làm bộ níu giữ thì cũng cầm bút phê duyệt, sau đó đã báo lên bộ phận tổ chức Thành ủy rồi. Tuy nhiên, thực tế thì không phải vậy, việc này do Vệ Sơ Tịnh làm dưới sự sai bảo của Diệp Phàm, nếu không thì đồng chí Mâu Đại Hưng dù có nằm liệt trên giường chờ chết thì cũng không muốn về nghỉ. Dẫu sao cũng là ăn tiền của nhà nước, việc gì phải “nghỉ hưu” chứ . Đây cũng chỉ là thao tác ngầm của Diệp Phàm nhằm báo đáp trưởng phòng thủy lợi Hà mà thôi.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng đâu có bạc đãi đồng chí Mâu Đại Hưng, thăng cho con trai ông ta 1 cấp nên đồng chí Mâu Đại Hưng thực ra thì cũng cười tủm tỉm mà về hưu sớm. Bước tiếp theo chính là việc làm thế nào để giúp Hà Bân thăng lên cấp trưởng. Vừa đáp ứng được trưởng phòng Hà, vừa tạo việc làm giúp người ta.