Quan Thuật

Chương 3461: Chương 3461: Quay lại đảo Thất Bảo




- Thực lực của đệ hiện giờ đạt đến cảnh giới nào rồi?

Dương Đinh Thiên nhìn Diệp Phàm.

- Nói không quá thì có thể thắng được cao thủ tiên thiên đại viên mãn.

Diệp Phàm nói.

- Đệ khiêm tốn rồi, ngày ấy đệ có thể đùa giỡn xoay vòng ta như vậy. Chúng ta đều như vậy rồi, đệ còn nói dối làm gì?

Dương Đinh Thiên có chút bất mãn.

- Lúc đó thật sự là có chút ngẫu nhiên. Lúc đó là có hai người Thiên Hạo Tử và Lô Định Tông giúp đỡ đệ mới có thể thắng được. Nếu thật sự đấu một cách quanh minh chính đại thì đệ tuyệt đối không phải là đối thủ của sư huynh.

Diệp Phàm nói.

- Ta cũng nghĩ vậy, một tiên thiên giả như đệ lại đánh thắng một cao thủ bán niệm khí như ta. Vậy thì cảnh giới này còn đánh giá gì nữa?

Dương Đinh Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng thoải mái không ít.

- Con dơi của cậu bị bắt, vẫn phải nhanh chóng tìm lại. Nếu không, đi lên Đại Tuyết sơn mất đi sự tương trợ của nó thì không hay lắm.

Lệ Vô Nhai nói.

- Việc này tốt nhất chỉ cần tôi và sư huynh đi là được rồi. Hai người đi lại không tiện không cần phải đi.

Diệp Phàm nói.

- Như vậy đi, chúng tôi giúp cậu ở trên thuyền, đợi ở bờ biển, có tình hình nguy hiểm thì cũng có thể rút lui an toàn, được không?

Lệ Vô Nhai nói.

- Vậy được. Nếu sư huynh chịu đi, vậy chiều mai chúng ta sẽ đi. Tôi còn muốn xem xem có thể mua được thứ đồ tốt như Thiên Sơn Tuyết Liên, dùng để điều chế thuốc không. Thứ thuốc này là thứ có thể bổ sung năng lượng tốt nhất khi đánh nhau.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Cũng được.

Dương Đinh Thiên gật gật đầu.

Bốn giờ chiều, bốn người đã đến đảo Thất Bảo. Hai người Dương Đinh Thiên và Diệp Phàm từ từ đi lên trên núi chậm rãi đi lên phía hội sở trên núi.

Vào trong hội sở cảm thấy tất cả mọi thứ đều như trước, có vẻ như chưa hề có chuyệ gì xảy ra. Có lẽ chuyện xảy ra vào ngày hôm đó không có mấy người biết. Đương nhiên, người phụ nữ che mặt kia, Diệp Phàm cảm thấy nàng ta chắc chắn sẽ có cảm giác.

Diệp Phàm và Dương Đinh Thiên vẫn còn đang ngồi ở đại sảnh, sau khi ngồi xuống sẽ tìm ông chủ Liễu Chân Đông tới để yêu cầu Thiên Sơn Tuyết Liên.

Liễu Chân Đôngc ũng niềm nở đem Thiên Sơn Tuyết Liên tới. Diệp Phàm dùng mắt ưng nhìn qua, có thể khẳng định đó là đồ thật, hơn nữa, cũng phải hơn hai mươi năm.

Thật ra, cái gọi là Thiên Sơn Tuyết Liên cũng không khác lắm so với hoa sen bình thường. Chỉ có điều, Thiên Sơn Tuyết Liên có màu trắng như tờ giấy, lại có điểm giống như viên ngọc màu trắng.

- Các người còn có đồ tốt hơn không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có, chỉ cần tiên sinh có thể trả giá.

Liễu Chân Đông cười nói.

- Nói nghe xem?

Diệp Phàm tò mò, dường như hội sở Thất Bảo này là một vườn thuốc vậy. Nếu như thật sự có thì sau đó có thể dùng tiền để giải quyết rồi.

- Thái tuế một trăm năm, cậu muốn không?

Liễu Chân Đông hỏi.

- Đem tới xem thử rồi nói tiếp.

Diệp Phàm giật mình, quả thái tuế mà trước kia phát hiện ra ở trong cổ mộ thời nhà Đường ở đập Thiên Thủy tương đối có hiệu quả. Hỏa Long Tường Thiên đó đến tận bây giờ vẫn còn ảnh hưởng tới mình.

Không lâu sau, Liễu Chân Đông đi ra, bên cạnh là một lão già. Lão già khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, nhưng khuôn mặt trông còn rất trẻ. Toàn thân lão mặc chiếc áo màu xanh, trên tay cầm một chiếc hộp dài.

Sau khi mở ra, Diệp Phàm vừa nhìn là có thể thấy rõ, thật sự là thái tuế, tình trạng không khác mấy so với gốc cây tìm được ở đập Thiên Thủy..

Chỉ có điều, chất lượng lại không tốt bằng gốc cây đó. Nhưng, nếu dùng nó để chế với thuốc vẫn có thể được.

- Thứ này giá cả như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Một chục triệu. Không có giá thứ hai.

Liễu Chân Đông thật đúng là biết nói thách.

- Như vậy là quá đắt rồi, mới một trăm năm đúng không?

Dương Đinh Thiên nói.

- Quá đắt? Nói đùa rồi. Ông đến chợ tìm xem, xem một chục triệu có thể mua được thái tuế một trăm năm không. Loại dược liệu này ở cũng hội sở chúng tôi cũng là hàng cực phẩm rồi, chúng tôi cũng không muốn bán. Nếu dùng để ngâm rượu chúng tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn. Chủ yếu là chúng tôi cảm thấy các vị thành tâm, lần trước chúng ta cũng đã gặp rồi đúng không?

Liễu Chân Đông cười lạnh nói.

- Chưởng quầy Liễu, hoạt động tế bái đó của các ông diễn ra một năm một lần sao?

Diệp Phàm chuyển chủ đề, tùy ý hỏi.

- Đúng vậy, hôm đó tiên sinh có thể may mắn nhìn thấy đó chính là vinh hạnh của ngài. Nhưng hôm đó tiên sinh đi mà không từ biệt, ngay cả tiền rượu nước cũng chưa trả, đây là lần đầu tiên của hội sở chúng tôi, theo quy định của hội sở chúng tôi, chúng tôi sẽ phái nhân viên an ninh truy bắt.

Vẻ mặt Liễu Chân Đông nghiêm túc.

- Truy đuổi, ha ha, các người còn kiêm cả làm cảnh sát sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Tiên sinh muốn nói như vậy cũng được, chúng tôi có cách của chúng tôi. Nếu mọi người đều giống như tiên sinh hôm đó thì chúng tôi làm sao còn có thể tiếp tục sinh tồn được.

Phải biết rằng, có thể xây dựng ở đây một hội sở để tất cả những người yêu thích luyện công cùng nhau tập luyện và giao lưu thật sự không đơn giản.

Hơn nữa, hội sở của chúng tôi thực hiện chính là chế độ thẻ hội viên. Nếu không có thẻ hội viên, tiên sinh dù có tiền cũng không thể tới đây.

Không ngờ tới lại có thể xảy ra chuyện này. Nói là truy đuổi là đã coi như là khách khí rồi. Theo quy định của chúng tôi, sau khi bắt được phải đánh cho tàn phế, đó là hình phạt nhẹ nhất rồi.

Liễu Chân Đông hừ lạnh nói.

- Hỗn xược!

Dương Đinh Thiên đột nhiên đập bàn.

- Các hạ muốn làm gì? Giải quyết ân oán cá nhân ở trong hội sở của chúng tôi, chúng tôi không quan tâm. Nhưng nếu các hạ muốn gây rối ở hội sở thì đã tìm nhầm chỗ rồi.

Liễu Chân Đông trừng mắt nhìn Dương Đinh Thiên.

- Cho dù là thiếu tiền của các người thì cũng có pháp luật, các người dựa vào cái gì mà nói đánh người ta tàn phế là hình phạt nhẹ nhất, nơi này của các người còn có vương pháp không?

Dương Đinh Thiên chính là muốn gây rối.

- Ở đây chúng tôi chính là vương pháp.

Liễn Chân Đông vô cùng kiêu ngạo.

Một tiếng “rầm” giòn vang, Liễu Chân Đông bị một tát của Dương Đinh Thiên đánh ngã lên một bàn khác.

Lão già này tỏ ra hoảng sợ, bở vì, công lực của Liễu Chân Đông không hề yếu, mà lại không thể tránh được cái tát của Dương Đinh Thiên.

Nhưng chỉ gần mười mấy giây, mười mấy thanh niên cường tráng từ ngoài tiến vào, toàn bộ cầm đủ các loại côn bổng xông vào tấn công Dương Đinh Thiên.

Nhưng bọn họ hôm nay thật xui xẻo, làm sao có thể là đối thủ của Dương Đinh Thiên được. Dương Đinh Thiên ra tay rất thoải mái, một cái tát đã đánh ngã mấy tên, không lâu sau, mười mấy tên nằm thảm hại dưới đất.

Đương nhiên, Dương Đinh Thiên hạ thủ lưu tình. Chỉ đánh để bọn họ không có sức tấn công nữa mà thôi.

Chỉ là, điều khiến cho Diệp lão đại buồn phiền là không phát hiện ra cô gái che mặt xuất hiện ngày hôm đó, có vẻ như hôm nay người ta không ở nhà.

Diệp Phàm nháy nháy mắt, Dương Đinh Thiên tung người lên không, tung chưởng về phía võ đài. “Ầm ầm” vài tiếng, võ đài bằng gỗ tuy đã được xử lý đặc biệt, nhưng vẫn khó có thể chịu được sự tấn công mạnh mẽ của một cao thủ bán niệm khí như Dương Đinh Thiên. Cuối cùng, sau mấy chưởng của Dương Đinh Thiên, võ đài đã sắp bị sập.

Dương Đinh Thiên nhảy lên bên cạnh võ đài, phá hủy toàn bộ võ đài lộ ra sàn nhà…

Mắt ưng của Diệp Phàm nhìn qua, nhưng vô cùng thất vọng. Không hề thấy bóng dáng tượng đá thần bí đã nhìn thấy trước kia, cảm giác ớn lạnh thần bí của không xuất hiện nữa.

- Đây là sự trừng phạt đối với sự kiêu ngạo của hội sở các ngươi. Sau này hãy nhớ kỹ, trên đời này còn có luật pháp, cũng không phải hội sở Thất Bảo của các ngươi có thể che mắt thiên hạ được.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó ném chi phiếu hai trăm vạn rồi cầm Thiên Sơn Tuyết Liên cùng với hà thủ ô trăm năm mà đi.

Đó là do Diệp lão đại cố ý để lại một chút manh mối, hắn muốn dụ cô gái che mặt xuất hiện, nếu không thì sẽ không thể tìm thấy con dơi của mình.

- Diệp Phàm, đệ giải thích như thế nào về việc này?

Sau khi đi ra, Dương Đinh Thiên có chút tức giận, cảm thấy bị Diệp Phàm lừa.

- Đệ cũng không thể hiểu được tại sao lại như vậy, lần trước không xảy ra tình huống này. Tôi nghĩ, việc tế bái của bọ họ là một năm một lần.

Có thể nào là một năm mới có thể xuất hiện một lần. Nguyên nhân thứ hai, tôi nghĩ, có thể nào có liên quan đến đại chưởng quầy hội sở.

Bà ta dùng cách gì để đưa được bức tượng đá đó đến. Nếu không, huynh nghĩ tôi ăn no không có việc gì làm đi gây chuyện với hội sở sao.

Diệp Phàm tỏ vẻ nghiêm túc.

- Việc này thật sự là có chút kỳ lạ. Bên dưới võ đài cũng không có gì. Nếu như nói là từ dưới đất chui lên, thì dường như là không thể. Ta đã quan sát mặt đất, tất cả đều là bê tông rất dày. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng trong đó có những cơ quan bí mật. Nhưng nhãn thần của ta cũng không kém, bình thường đều không thể qua mắt ta.

Dương Đinh Thiên nói trong lúc hai người lên thuyền.

- Đúng vậy, đệ cũng đã cận thận quan sát, có vẻ như không có xây dựng đặc biệt gì, thật là lạ.

Diệp Phàm gật đầu nói.

Hai người nói xong hiên ngang rời khỏi hội sở Thất Bảo, lại phát hiện ra không có ai đứng ra để ngăn cản, điều này có vẻ như không hợp với lẽ thường.

- Không lẽ hội sở Thất Bảo ngoài hội trưởng là lợi hại thì tất cả những người khác đều là đồ bỏ đi sao?

Diệp Phàm lẩm bẩm nói.

- Sẽ không đơn giản như vậy, nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.

Vẻ mặt của Dương Đinh Thiên cũng buồn bực.

Nghe Diệp Phàm kể lại xong, hai người Hồng Tà cũng rất nghi ngờ.

- Có thể nào trên lôi đài có tầng phong giới, nhưng hôm đó bà ta dùng cách gì đó để mở phong giới, cho nên đã lộ ra khuôn mặt thần bí của pho tượng đá đó.

Lệ Vô Nhai nói.

- Không giống như có phong giới, hơn nữa, nếu như có phong giới thì tượng đá có thể cảm nhận được sự đánh phá của chúng ta rồi.

Có một điểm không thể giải thích, hội sở Thất Bảo đã có mấy trăm năm lịch sử ở trên đảo. Không lẽ không có cao thủ sao?

Nếu có cao thủ thì vì sao không xuất hiện? Hôm nay bị chúng ta đánh phá, nếu người giấu mặt đó xuất hiện, sở hội Thất Bảo đã có thể không bị phá tới mức đó.

Vừa rồi ở đó chỉ có hai mươi tên, hơn nữa, có đến mười mấy tên trong đó thân thủ rất kém. Những người này kém như vậy sao?

Diệp Phàm nói.

Nhưng đang nói thì thuyền đã đến cấp sát.

- Làm gì vậy Lệ Vô Nhai, ông chèo thuyền kiểu gì vậy.

Hồng Tà bất mãn nói.

- Mọi người nhìn xem phía trước là cái gì?

Giọng nói của Lệ Vô Nhai có chút kỳ lạ.

Ba người nhìn về phía trước, nhất thời ngây người.

Bởi vì, phía trước tự nhiên xuất hiện một bức tượng bằng nước. Bức tượng gần giống với hư ảnh bức tượng đá xuất hiện trên võ đài Thất Bảo. Chỉ có điều, bức tượng lần trước Diệp Phàm nhìn thấy chắc chắn là làm bằng đá.

Nhưng lần này lại nhìn thấy một pho tượng do nước ngưng tụ thành. Bức tượng bằng nước lẳng lặng đứng trước cách thuyền của Diệp Phàm chừng hơn trăm mét. Hơn nữa, cũng không hiện ra rõ ràng lắm. Nhìn qua chỉ dường như là một màu ở trong trời nước.

Chỉ có những cao thủ giống như Hồng Tà và Diệp Phàm mới có thể phát hiện. Nếu như là người thường thì tuyệt đối không nhìn ra pho tượng.

- Dường như đột nhiên không khí lạnh lên.

Hồng Tà rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.