- Cô biết đỏ mặt, trước đây chẳng có màu sắc gì đâu.
Diệp Phàm nói.
- Hơn nữa, tôi phát hiện da của cô gần giống với da của người bình thường. Có phải bây giờ cô đã hô hấp được rồi không?
- Không có, ta vẫn không thể cảm giác được hô gấp. Chẳng qua, từ khi quả tim kia trở vể thân thể mình ta đã cảm giác không giống với trước kia.
Ví dụ như, màu da của ta gần được như da của người bình thường, cũng có co dãn. Hơn nữa, ta cảm giác được thân thể của mình dần dần thay đổi một cách khó hiểu.
Thiền Mị nói.
- Có lẽ quả tim và cơ thể của cô vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với nhau. Tôi nghĩ, cô sẽ phát triển như người bình thường thôi. Không chừng sau này cô còn có thể có một cuộc sống như người bình thường.
Diệp Phàm nói.
- Ta thật sự hy vọng có thể sống như người bình thường.
Thiền Mị vẻ mặt khao khát, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Nếu như có thể sống như người bình thường, cả đời này tôi sẽ làm một tiểu tỳ trung thành nhất của anh.
- Haiz, nếu như cô được sống như người bình thường, tôi còn hy vọng cô lấy chồng sinh con ấy chứ.
Diệp Phàm thở dài.
- Không, cả đời tôi sẽ không rời xa anh. Tôi là tiểu tỳ nữ của anh. Nếu một ngày anh không cần tôi nữa, tôi sẽ chết trước mặt anh.
Thiền Mị cương quyết nói.
- Haiz…quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm thở dài, sau đó hỏi:
- Đúng rồi…cô có nhớ ra điều gì không, ví dụ thân thế của cô chẳng hạn?
- Không, tôi cảm giác tuy có chút sinh khí, nhưng trong đầu tôi vẫn trống rỗng. Hiện tại tôi chỉ biết khống chế được khối không khí hình dạng rết Cửu U kia thôi. Đó đúng là thứ do khối không khí tạo thành.
Trong thân thể vừa rồi không có nội khí, nhưng thật kỳ lạ. Vật kia giống như trú đóng trên thân thể của tôi giống như đan điền vậy. Hơn nữa, gần đây tôi cảm giác được nó hình như đang phát ra vật khí trạng hướng vào người tôi. Mà kinh lạc khô héo của tôi được nó làm dịu đi, hiện tại có chút khôi phục rồi.
Thiền Mị nói.
- Khối không khí dạng con giun kia là một vị tiền bối trong rừng ma tặng cho cô, đến giờ ông ta vẫn là người thần bí. Đáng tiếc chính là ông ấy không nói cho tôi biết chút tin tức gì, đến giờ thân thế của cô cũng vẫn là một điều bí ẩn. Mà cô đến từ một cỗ quan tài thần bí lớn trên đảo Thủy Tinh. Lúc đó còn có rất nhiều xiềng xích khóa cô lại. Hơn nữa, tượng đá lớn kia cũng chiếu sáng lên người cô. Điều này có vẻ hết sức thần bí.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghĩ, có lẽ thời cơ chưa đến. Đến lúc thích hợp những điều bí mật đó sẽ dần dần được vén màn. Ví dụ như hiện tại anh biết được nhiều điều hơn trước kia đó thôi.
Thiền Mị nói.
- Cũng phải.
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó mở phong giới ra, Lang Phá Thiên hét lớn:
- Mẹ ôi, chúng tôi còn nghĩ anh đã xong đời rồi đấy.
- Tôi mà dễ chết như thế à?
Diệp Phàm trợn mắt nhìn anh ta một cái.
- Hiện tại con rối này bị phong giới khóa lại rồi, chỉ có anh là có thể đi vào. Về sau Tổ A không thể nào vào được. Dù sao anh cũng phải nói cách mở phong giới cho tổ A, vừa rồi lão Cung gọi điện đến giục hỏi cái này đấy.
Lang Phá Thiên nói.
Không lâu sau, có người đem bát đũa đến, Diệp Phàm liền đặt mông ngồi xuống ăn như hổ đói.
- Bọn họ không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Không việc gì, tất cả đều về nghỉ ngơi rồi.
Lang Phá Thiên nói.
- Lão đệ, nói thật nhé, hiện tại con rối kia đã không còn nữa rồi.
- Không còn nữa rồi, sao lại không còn nữa rồi?
Lang Phá Thiên cả kinh.
- Thật đấy, vì cứu Huyết cương Thiền Mị nên con rối đã bị đốt cháy rồi. Không tin thì tôi mở phong giới ra cho xem.
Diệp Phàm liền mở phong giới ra, Lang Phá Thiên chui vào.
- Anh chết chắc rồi Diệp lão đại.
Lang Phá Thiên vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa.
- Có gì chứ, đây cũng không phải là tôi tự nguyện có đúng không? Cái này là tình huống đột xuất cơ mà. Chúng ta vào bên trong xem một chút.
Diệp Phàm nói, không lâu sau hai người đi đến trước cỗ quan tài lớn kia.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn quanh, sau khi thôn tính hồn khí của Đạt ma Hạo Nguyệt, Diệp Phàm cảm thấy khả năng nhìn xuyên thấu của đôi mắt ưng ngày càng mạnh hơn. Hơn nữa, độ xa và độ rõ ràng của đôi mắt ưng cũng được tăng lên không ít.
Nhất thời, Diệp Phàm lắp bắp kinh hãi.
- Lão Lang, quan tài bên trong bị hủy rồi.
Diệp Phàm nói.
- Là ai làm thế?
Lang Phá Thiên kinh hãi.
Hai người đi vào, phát hiện quan tài tầng trong đã bị vỡ vụn thành bột, hai người nhìn nhau kinh ngạc.
- Chẳng lẽ có cao thủ nước ngoài vào đây rồi?
Lang Phá Thiên hỏi.
- Chắc không có khả năng đó chứ, canh giữ ngặt như vậy, không thể họ vào mà không có động tĩnh như vậy được.
Lang Phá Thiên nói tiếp.
- Đúng vậy, tôi biết là cũng không có khả năng đó mà.
Diệp Phàm nói.
- Không phải là Đán Phi Tử lại trở về chứ?
Lang Phá Thiên nói xong đột nhiên rung mình một cái. Diệp Phàm cũng chấn động, có chút cảm giác chùn bước.
- Quan tài đá lớn như vậy mà cũng có thể khiến cho thành bột như vậy được, mà cũng chẳng cần thiết phải phá hỏng như vậy có đúng không? Đập vỡ vụn ra cũng đã đủ phiền toái rồi.
Diệp Phàm nắm một nắm một bên ngửi ngửi, đột nhiên sửng sốt, cười nói:
- Lão Lang, chúng ta phát tài rồi.
- Phát tài cái con khỉ, tôi là người phụ trách của nơi này, trách nhiệm này rơi xuống có khi tôi còn mất ghế ấy.
Lang Phá Thiên tức giận hừ nói.
- Cậu xem bột này xem.
Diệp Phàm cười nói.
Lang Phá Thiên có chút nghi ngờ cầm một nắm bột lên, ngửi ngửi, có chút không xác định, hỏi:
- Hình như là nguyên liệu thạch giao?
- Đúng vậy, nguyên liệu thạch giao của chúng ta đang hết, nước ở châu Phi kia đã sắp cạn kiệt tài nguyên này. Mà hiện tại, qua nghiên cứu chế tạo của chuyên gia tổ khoa học năng lượng, thạch giao càng ngày càng quan trọng trong đối với vũ khí tính năng cao. Ví dụ như bộ phận quan trọng nhất của trong tàu ngầm hạt nhân mới nhất của chúng ta đều dùng loại thạch giao này. Hơn nữa hiện tại chúng ta không thể tách rời nó. Nghĩ thử xem, khối thạch giao lớn như thế này thì giá trị bao nhiêu tiền.
Diệp Phàm nói.
- Vậy giá trị đúng thật là không ít, hơn nữa, tôi cảm thấy thạch giao dùng để chế tạo quan tài này chất lượng đặc biệt tốt. Cơ mà điều này đối với chúng ta cũng vô ích tôi, tiền này là của tổ A mà.
Lang Phá Thiên nói.
- Đúng vậy, của tổ A, nhưng Lang Phá Thiên cậu không những không phải gánh trách nhiệm gì, mà ngược lại còn lập được công lớn.
Diệp Phàm cười nói.
- Công cái con khỉ, con rối bị anh đốt rồi. Bây giờ cỗ quan tài có giá trị nghiên cứu lớn lại bị phá hủy. Hơn nữa, quan tài đá này tại sao lại bị như vậy còn chưa làm rõ ràng được. Lão Cung không lột da tôi ra đã là may mắn lắm rồi. Còn đòi được ghi nhận công lao nữa, không có cửa đâu. Không bằng anh hãy mang về đi, có khi công lao lại thuộc hết về anh ấy.
Lang Phá Thiên cười gượng một tiếng.
- Thôi miễn, tôi cũng không cướp công của anh em đâu.
Diệp Phàm kiên quyết từ chối.
Hai người ở lại tìm kiếm một chút vẫn không phát hiện ra điều gì khả nghi cả, nên đành buồn bực đi ra ngoài.
Đương nhiên, nghe Diệp Phàm báo cáo xong Cung Khai Hà cũng rất khiếp sợ. Lập tức ra lệnh cho chuyên gia của tổ khoa học năng lượng nhanh chóng làm rõ ràng. Hơn nữa, Diệp Phàm là người phụ trách của việc này.
- Ha ha, chẳng có liên quan gì tới tôi nữa rồi.
Lang Phá Thiên cười ha ha nói.
- Cậu chính là phó tổ tưởng của đổ điều tra.
Diệp Phàm lập tức dập tắt nụ cười của Lang Phá Thiên.
- Không thể nào, có anh như vậy là đủ rồi.
Lang Phá Thiên sửng sốt.
- Chúng ta đang ngồi trên một chiếc thuyền mà. Vả lại tôi cũng rất bận. Cậu là người phụ trách ở núi Xương Bối này, cậu không làm tổ phó thường trực ở đây thì ai làm? Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu nhanh chóng triển khai điều tra, nhất định phải làm rõ việc này.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Được rồi được rồi.
Lang Phá Thiên tức giận, lập tức triệu tập cuộc họp.
- Đúng rồi, con dơi của anh thì làm thế nào?
Lang Phá Thiên đột nhiên hỏi Diệp Phàm.
- Qua một thời gian ngắn nữa, bức tượng đá kia thật đáng sợ.
Diệp Phàm thở dài.
- Không có con dơi thì năng lực cảm giác và năng lực tuần tra, công kích cũng bị giảm đi. Tôi cảm thấy con dơi là đòn sát thủ của anh, tuyệt đối không thể bị mất đi như vậy có đúng không.
Lang Phá Thiên nói.
- Cũng chưa chắc.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, dây thiên thiết bắn ra, ba~ mấy tiếng giòn tan, tảng đá lớn cách đó trăm mét rơi xuống vỡ thành hai mảnh.
- Thần binh gì mà lợi hại như vậy?
Lang Phá Thiên trợn tròn mắt.
- Ha ha, bí mật của tôi. Chính là vì nó nên con rối mới bị hủy đấy.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Được lắm, anh thì kiếm được đồ tốt, còn tôi thì chẳng được cái cóc khô gì cả.
Lang Phá Thiên chán nán, tức giận mà bỏ đi.
Bên này, Diệp Phàm và Tiêu Sắt Nhất của phái Hoa Sơn thương lượng xong thời gian đi Đại Tuyết sơn, sau đó hai người cáo từ.
- Sư huynh, có hứng đi Thất Bảo hội sở với đệ không?
Diệp Phàm nhìn Dương Đinh Thiên nói.
- Chỗ đó có gì đặc biệt không?
Dương Đinh Thiên nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm đem chuyện nói lại một lần.
- Bức tượng đá đó lợi hại thế kia à. Trên đời này lại có “người chết” đáng sợ như vậy sao?
Dương Đinh Thiên, Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đều nhất thời kinh hãi.
- Chủ yếu là rất thần bí, hơn nữa, đệ căn bản không phải là đối thủ của tượng đá kia. Tuy nhiên, ở Thất Bảo hội sở này có rất nhiều điều bí mật. Đệ cảm thấy cần thiết phải tìm hiểu rõ một chút. Hơn nữa, đệ cảm thấy bức tượng đá này có liên quan đến đảo Thủy Tinh thần bí. Phỏng chừng cũng khó mà thoát được mối liên hệ với Thái cực thất đạo.
Diệp Phàm nói.
- Bởi vì, Tam Hóa đại sư cũng đã từng đi đến đảo Thủy Tinh. Lúc đó nghe ông ấy nói hình như Thái cực thất đạo có chút gút mắc với đảo Thủy Tinh.