Quan Thuật

Chương 1401: Chương 1401: Sự kiên cường của Diệp Phàm




Xin chào

Mai Bỉnh Quốc bắt tay Diệp Phàm, hơi khách sáo một chút, thái độ tương đối lạnh lùng

- Trưởng ban Diệp, mời ngồi uống chén trà trước.

Mai Trường Phong gọi Diệp Phàm đến ngồi chiếc ghếbên cạnh Giám đốc sở. Từ đầu đến cuối, nhà họ Mai chẳng hề để ý đến Tề Thiên. Chứng tỏ một thái độ coi thường.

Diệp Phàm muốn tìm một cơ hội làm quen với ông cụ Mai, hiện tại gặp tình huống này, gần như không có khả năng gặp lão gia nhà họ Mai, chứ đừng nói làm quen. Bởi vì, Mai Trường Phong cũng không cho Diệp Phàm đến bên cạnh ông cụ Mai.

Tuy nhiên, Diệp Phàm quyết định kết giao với Mai Trường Phong trước. Dù sao, Mai Diêc Thu cũng là con gái Mai Trường Phong, thái độ của người cha này cũng rất quan trọng

- Thiên Kiệt gần đây tiến bộ rất nhiều

Diệp Phàm mở đầu câu chuyện trước

- Ừ, cái này tôi thực sự cảm ơn Diệp tiên sinh. Nó theo tiên sinh mấy tháng, chẳng những khiến tiểu tử này thân thể cường tráng không ít, hơn nữa, tính xấu trước kia cũng kiềm chế được nhiều. Trưởng ban Diệp là người thầy tốt.

Mai Trường Phong mỉm cười, liếc mắt nhìn con trai một cái

- Ba, con vốn hiểu chuyện mà

Mai Thiên Kiệt bất mãn hừ nói

- Con biết cái gì, đừng tưởng rằng bao nhiêu việc lẳng lơ cô con dập lửa cho con rồi thì ba không biết. Lần này hãy nhớ kỹ, chớ có phạm lại, hừ.

Mai Trường Phong nghiêm mặt, phát ra uy nghiêm của một quân nhân, thật là có chút dọa người. Mai Thiên Kiệt táp táp miệng, co cổ, không dám giải thích nữa

- Thiên Kiệt đúng là hiểu chuyện không ít, tư lệnh Mai, việc này, cũng phải có quá trình tiến lên có phải hay không? Hơn nữa, Thiên Kiệt tuổi còn chưa lớn, từ từ gọt giũa vài năm sẽ hiểu biết ngay thôi.

Diệp Phàm lên tiếng bênh vực.

- Hy vọng vậy

Mai Trường Phong gật gật đầu

- Ông thấy đấy tư lệnh Mai, Diệc Thu cũng chuyển nghề rồi. Trước kia, Diệc Thu cứ phải đứng ở Báo Săn. Một cô gái, làm ở Báo Săn quả thực có chút không thích hợp. Thay đổi này, công lao của Tề Thiên không ít đâu.

Diệp Phàm lôi Tề Thiên vào.

- Việc này và Tề Thiên có quan hệ gì?

Mai Trường Phong hiển nhiên giả ngu, chuyện lúc trước con gái cùng Tề Thiên Mai Phán Nhi hẳn là đã nói cho ông ta biết, không thể không biết chút nào được.

- Ha ha, tư lệnh Mai, ông làm gia trưởng như vậy có chút không thích hợp

Diệp Phàm cười nói

- Không thích hợp, nói vậy là sao?

Mai Trường Phong có vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm

- Diệc Thu cùng Tề Thiên tương đối xứng đôi, hai người đã yêu thương nhau hơn một năm. Chẳng lẽ, ông không biết một chút gì?

Diệp Phàm nhân cơ hội nói ra việc này, kỳ thật, bộ dáng có chút kiên trì

- Diệc Thu yêu Tề Thiên, lão Mai à, chuyện này là chuyện khi nào, giấu cũng kín đó! Ngay cả người yêu cũng không nói một tiếng, nếu hôm nay tôi không nghe được, thật đúng là…

Đột nhiên, lão già uống trà cùng ông cụ Mai quay đầu nói, nhìn như đang nói đùa với Mai Chân Hào. Tuy nhiên, lão già kia nói nửa câu liền câm miệng

- Không thể nào.

Vẻ mặt tươi cười của ông cụ Mai trong nháy mắt liền biến mất, rất đứng đắn nói. Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, cảm giác trong chuyện này chắc chắn có vấn đề

- Không có, thực không có sao?

Lông mi lão già này rất sâu, bộ dáng giống như không tin còn muốn truy vấn thêm. Tuy nhiên, ông ta cười hỏi

- Đương nhiên không có.

Mai Chân Hào ngẩn ra, sắc mặt càng nghiêm túc

Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, có chút phẫn lộ. Liếc mắt nhìn bộ dáng Tề Thiên một cái, quyết định đập nồi dìm thuyền, chợt nói

- Lão Mai, nghe Diệc Thu nói đã cùng Tề Thiên yêu thương hơn một năm. Việc này, hai người bọn họ ngượng mở miệng, cho nên, các ông còn không biết việc này cũng là bình thường. Hôm nay nhân ngày vui , tôi thấy bọn họ hai tuổi cũng không cách nhau nhiều lắm, Tề Thiên hai mươi tám, Diệc Thu cũng hai mươi sáu, cho nên muốn..

Diệp Phàm vừa nói đến đây, lông mày rậm lão gia này lạnh lùng hừ nói

- Cậu là ai, sao cứ lãi nhải không thôi vậy. Chỗ này là chỗ nào, chàng trai trẻ, muốn nói thì ra bên ngoài mà nói, đất rộng lắm, đi mà nói chuyện với người ta đi.

Lão gia này sau khi nói xong, trong nháy mắt mặt trầm xuống nói với Mai Chân Hào nói

- Ông anh à, cậu ta hẳn không phải là khách các anh mời chứ? Bằng không, sao lại có cái loại này…

Lão gia này rõ ràng muốn bắt chẹt Diệp Phàm, biết rõ Diệp Phàm là Mai Trường Phong mời vào, không ngờ lại có bộ dáng như thế, cố ý chơi chiêu vớiDiệp Phàm

- Diệp Phàm, cậu đến đây là khách, nhà họ Mai chúng ta chào đón cậu. Nếu lại nói dông dài xin mời cứ tự nhiên.

Mai Chân Hào quả nhiên bị chọc giận, lời nói tương đối khó nghe

- Ông nội, ông nói vậy ý gì?

Mai Diệc Thu nói

- Ha ha, nhà họ Mai gia giáo quá!

Lão già mày rậm lại mở miệng, rõ ràng châm chọc nhà họ Mai không gia giáo

- Ủy viên Trương, tôi chỉ muốn trò chuyện cùng ông cụ

Mai Diệc Thu có chút uất ức, bĩu môi nói.

- Còn không đi xuống.

Ông cụ Mai tức giận, hừ nói. Mai Diệc Thu chu mồm thè lưỡi, cuối cùng không dám hé răng nữa

- Ông cụ Mai, tư lệnh Mai, xin tạm biệt.

Diệp Phàm đứng lên, lạnh lùng quay sang ông cụ Mai hừ một tiếng xoay người đi

Vẻ mặt Tề Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn người nhà họ Mai một cái, cũng đi theo sau Diệp Phàm. Về phần Mai Tùng Vân., tuy nói vẻ mặt nghiêm túc, thằng nhãi này trong lòng sớm đã vui như hoa rồi

Mai Công Lượng vẻ mặt lo lắng, nhìn nhìn ông cụ Mai, lại nhìn nhìn Diệp Phàm

Sắc mặt Mai Trường Phong cũng không tốt, vẻ mặt phức tạp chỉ có điều gật gật đầu, cũng không hé răng. Mai Bỉnh Quôc thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ngay cả đầu cũng chẳng thèm gật một chút.

- Ha ha ha, lão gia này, khách đến đây cũng không ra ngoài nghênh đón một chút

Đột nhiên, một giọng hùng hậu vang lên, không lâu, ở cửa hiện ra một dáng người cao gầy

Diệp Phàm vừa thấy, không phải đồng chí Trần Khải Việt tư lênh viên quân khu Lam Kinh còn là ai? Nghe giọng điệu tùy tiện của ông ta, có vẻ như quan hệ với nhà họ Mai không tồi lắm

Trần Khải Việt nhìn lướt qua, thấy lão gia mày rậm kia, cười nói

- Không thể tưởng tượng được ủy viên Trương ở đây, ông toàn là chạy trước nhỉ!

Ủy viên Trương, lão già này rốt cuộc là ủy viên ở đâu. Nếu là ủy viên trung ương, người bình thường sẽ không nói ra tên quan. Có thể xưng được tên chính thức “ủy viên”, chẳng lẽ là “ủy viên quốc hội”. Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ một hồi. Cuối cùng đã nghĩ ra, lão già mày rậm này chính là ủy viên quốc hội Trương Hướng Đông vừa mới nhận chức.

- Ha hả, tư lệnh Trần đại giá quang lâm, Hướng Đông thất lễ

Trương Hướng Đông và Mai Chân Hào đều cười tiến lên, ý tứ một chút xem như nghênh đón. Về phần Mai Trường Phong và Mai Bỉnh Quốc cũng theo sát phía sau hai lão già này.

- Diệp Phàm, cậu cũng đến đây à.

Trần Khải Việt kỳ thật đã sớm thấy Diệp Phàm đứng ở giữa đại sảnh. Tuy nhiên, Trần Khải Việt vẫn là theo cấp bậc mà chào hỏi trước. Nhưng Trần Khải Việt phát hiện sắc mặt Diệp Phàm có chút khó coi, tuy rằng buồn bực, nhưng không có hỏi.

- Tư lệnh Trần, tôi đi trước.

Diệp Phàm chào hỏi, hướng cửa chính đi đến

- Còn chưa ăn cơm đã đi, chuyện gì mà vội như vậy?

Trần Khải Việt trong lòng hiểu ra, người này phỏng chừng cùng nhà họ Mai náo loạn cái gì đó không vui, cho nên, cố ý nói.

- Không được, rảnh lại đến thăm hỏi tư lệnh Trần

Diệp Phàm gật gật đầu, rời đi.

- Đại ca, anh cũng tới rồi à! ồ, còn có ông em Tề Thiên

Phía sau không ngờ lại có một người tới, không phải đại công tử nhà họ Phí Phí Nhất Độ thì còn là ai. Cậu ta cùng tới với tư lệnh Trần, vừa mới phát hiện sắc mặt Diệp Phàm có chút khó coi, cho nên, quan sát riêng một chút mới nói. Phát hiện Tề Thiên cũng tức giận, trong lòng cân nhắc, cũng liền đoán ra một chút gì đó

Phí Nhất Hoàn phải chờ sau đại hội hội lần 60 năm sau mới có thể xem như chính thức là một trong cửu thường bộ Chính trị. Tạm thời vẫn là thay mặt Phượng Bảo Sơn làm việc, cho nên, trong khoảng thời gian này cố gắng kết giao, tạo mối quan hệ tốt với các phái hệ ở Bắc Kinh.

Nhà họ Mai cùng nhà họ Phí quan hệ chỉ tốt hơn bình thường một chút. Lần này Phí Nhất Hoàn bảo Phí Nhất Độ đến coi như là nể mặt mũi nhà họ Mai. Nhà họ Mai không thể so sánh cùng nhà họ Phí. Nhà họ Phí là một trong mười mấy đại gia tộc của nước cộng hòa, cũng là một người cầm lái tập đoàn đảng phái

- Là Nhất Độ à, tôi có việc đi trước

Diệp Phàm bắt tay Phí Nhất Độ, phải đi rồi.

- Đại ca, ông cụ gọi anh đến đấy, ông nói có việc tìm anh.

Phí Nhất Độ nói. Đôi mắt ưng Diệp Phàm phát hiện mí mắt Phí Nhất Độ nháy nháy một chút, nháy mắt đã hiểu. Cảm ơn người này đã nói dối, đơn giản là lấy lão thái gia Phí để tạo thế cho chính mình

Quả nhiên, ánh mắt mọi người trong sảnh toàn bộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm Hầu hết đều lộ vẻ mặt hâm mộ. Có thể được ông cụ nhà họ Phí tiếp đón, đó là vận tốt cỡ nào. Ngay cả ủy viên Trương và ông cụ Mai vẻ mặt cũng đều dịu đi, có chút xấu hổ

Diệp Phàm trong lòng còn có chút cảm động, cố ý nhíu nhíu mày nói

- Việc này, tôi phải chạy về Việt Đông, hôm nay chỉ sợ không được, buổi tối bay rồi. Nhờ cậu nói với lão thái gia một câu, xin thứ cho Diệp Phàm vô lễ, tuy nhiên, lần sau đến Bắc Kinh nhất định thăm hỏi lão thái gia.

- Chuyện gì vội vậy? Ông cụ thực bảo tôi gọi điện thoại cho anh. Gọi anh bảo cần phải đến nhà một chuyến, ông có chuyện quan trọng cần thương lượng với anh.

Vẻ mặt Phí Nhất Độ thận trọng nói. Bốn chữ “cần phải thương lượng” có vẻ lôi cuốn người, đường đương ông cụ nhà họ Phí còn muốn cùng người thanh niên này thương lượng. Chẳng phải họ Diệp kia phân lượng tràn đầy sao.

- Vậy đi, tôi lập tức đi xem thế nào, hẳn là còn kịp.

Diệp Phàm cố ý nhìn nhìn thời gian, gật gật đầu rồi đi

Người nhà họ Mai tuy trong lòng muốn giữ Diệp Phàm, tuy nhiên, lời nói như bát nước tạt đi, đành phải trơ mắt nhìn Diệp Phàm và Tề Thiên rời đi.

Hơn nữa, điều khiến mọi người trong sảnh suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp chính là đường đường Đại công tử Phí Nhất Độ như thế nào lại gọi Diệp Phàm là đại ca, hơn nữa, gọi rất tự nhiên, thân thiết. Kỳ thật, ông cụ nhà họ Phí đúng là có việc tìm Diệp Phàm, chỉ có điều Phí Nhất Độ tạm thời không biết thôi.

Buổi tối, sau khi khách và bạn đều đi rồi, Mai Thiên Kiệt và Mai Diệ Thu bị gọi vào trước mặt ông cụ Mai, ông cụ phải mở cuộc họp gia đình

- Không phải đã nói với cháu, việc này không cần vội. Nhà họ Tề cấp bách như vậy, còn không phải vì chuyện Tề Chấn Đào

Ông cụ Mai hướng Mai Diệc Thu hừ giọng nói

- Cháu biết mọi người chướng mắt nhà họ Tề, tuy nhiên, ngoại trừ nhà họ Tề, những người khác cháu cũng chướng mắt. Nếu mọi người cứng rắn bức cháu, tôi dứt khoát không trở lại.

Mai Diệc Thu nói câu quyết định.

- Cô bé, con nói cái gì vậy, nói chuyện với ông nội vậy đó hả? Hôn nhân đại sự, có thể tự con càn quấy phải không? Kỳ cục?

Mai Trường Phong lớn tiếng quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.