- Sẽ cho hắn thêm mấy ngày em xem bọn họ muốn làm như thế nào? Chẳng lẽ
làm vỡ lư hương còn có thể phục hồi như xưa. Đến lúc đó cầm về nhất định phải mời chuyên gia văn vật đến giám định một chút.
Tôi thấy tốt nhất là mời chuyên gia cùng đi lấy lư hương về, tôi lo lắng anh ta sẽ làm cái lư hương giả để lừa gạt chúng ta.
Đương nhiên, nếu như có thể thương lượng thì sẽ dễ làm hơn nhiều.
Đằng Vân Thanh xoa xoa mỉm cười.
- Nếu hắn nói sự thật thì chúng ta làm sao bây giờ?
Đằng Dũng hỏi:
- Chúng ta nhất định không lấy tiền bồi thường, nhà chúng ta không thiếu tiền.
Đằng Định Đỉnh hừ nói:
- Em sai rồi Định Đỉnh, đương nhiên phải bồi thường tiền rồi. Tuy
nhiên, lấy lư hương của chúng ta đem đi bán đấu giá. Ít nhất cũng được
năm mươi triệu. Đối với một cán bộ chính phủ một tháng hai nghìn đồng
tiền lương mà nói là một con số rất lớn.
Đằng Vân Thanh cười thần bí.
- Đúng đúng, chúng ta phải lấy tiền bồi thường chứ. Anh ta có thể kiếm
đủ sao? Đến lúc đó không có đủ tiền bồi thường để xem chúng ta định đoạt như thế nào.
Hơn nữa, cho dù anh ta có đủ đi chăng nữa cũng
có dám bỏ ra không? Anh ta lấy tiền đó ở đâu. Đây không phải trực tiếp
với Ủy ban Kỷ Lật rằng chúng ta đang tham nhũng sao?
Ha ha, bất luận là làm như thế nào, lần này, anh ta chết chắc rồi. Tuy nhiên, kỳ lạ là sao lại có người biết chúng ta.
Bộ dạng chúng ta như thế này có trúng kế của người khác không. Tôi
không tin trên đời này còn có loại người tốt không giúp chúng ta.
Người gửi cho chúng ta tờ giấy kia rốt cuộc là muốn gì? Chẳng lẽ muốn
ngồi nhìn hổ đấu nhau cuối cùng y là ngư ông đắc lợi sao?
Chúng ta, cũng nên cân nhắc một chút mới được, lại còn ngốc nghếch giúp y kiếm tiền.
Đằng Định Đỉnh nói. Vẻ mặt nghi ngờ.
- Người này rất lợi hại, rất thần bí, sao có thể biết ngay cả chuyện
cái lư hương nhà chúng ta đưa cho Diệp Phàm bị đánh rơi.
Người kia nhất định là người bên cạnh trợ lý Diệp, hơn nữa, tôi nghi ngờ lư hương của chúng ta có phải bọn họ cố tình phá hỏng không.
Nhưng lư hương của chúng ta làm bằng ngọc thạch đấy, sao có thể dễ dàng vỡ như thế. Mục đích của người này thật sự rất khó hiểu.
Tuy nhiên, cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, người này là đại ân nhân
giúp đỡ chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng phải cẩn thận đừng bị để
trúng kế.
Không thể để cho trợ lý Diệp hiểu lầm chúng ta bị
người ta sai khiến mới làm. Nói cách khác, loại cán bộ như hắn, dám sống chết với chúng ta cũng khá phiền toái đấy.
Huống chi hắn còn chịu trách nhiệm với một số việc ở Phong Châu. Chúng ta ở đây là người
kinh doanh. Thương nhân không thể đấu với quan lớn của chính phủ?
Đằng Vân Thanh nói:
- Điều này cũng khá khó, đoán chừng vừa nãy đã khiến Diệp Phàm bất mãn
rồi. Cho rằng chúng ta làm chuyện này là một cái bẫy ép buộc hắn. Có nên giải quyết tận gốc không.
Sắc mặt Đằng Định Đỉnh tối sầm hừ nói:
- Giải quyết như thế nào?
Đằng Dũng hỏi:
- Đưa tờ giấy mà chúng ta nhận được từ người tốt kia cho Diệp Phàm xem.
Đằng Định Đẳng hừ lạnh nói:
- Vô dụng, tờ giấy trong tay chúng ta là tờ giấy bình thường thôi. Hơn
nữa lại là chữ đánh máy. Điều này, sẽ làm cho Diệp Phàm cho rằng chúng
ta đang đùa hắn.
Đằng Thanh Vân lắc lắc đầu thở dài:
-
Người này thật sự rất lợi hại, chúng ta giống như chui vào cục diện nguy hiểm mà hắn đã bố trí vậy. Hơn nữa, người này chắc cũng chuẩn bị rồi.
Chúng ta không chui thì cũng phải chui. Bởi vì, chúng ta không thể sai
khiến trợ lý Diệp vì cơ hội làm việc của chúng ta.
- Vậy thì
mặc kệ đi, dù sao thì lần sau đi cũng phải buộc hắn phải làm việc cho
chúng ta. Tôi thấy sĩ diện cũng bị mất hết rồi.
Mất sớm hay
muộn vẫn không giống nhau. Huống chi, Đằng gia chúng ta cũng không sợ
một trợ lý như hắn. Hơn nữa, chúng ta nắm được điểm yếu của hắn, hắn có
thể như thế nào đây?
Đằng Định Đỉnh hừ nói:
- Kế hoạch của chúng ta là kế hoạch lớn, là việc trọng đại có liên quan đến nhà chúng ta.
Một khi tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đã tới phố Sư Đầu, vậy “Tập đoàn Thiên Vương” chúng ta rất có thể sẽ vào được phố Sư Đầu, thậm chí là
thương nhân vật liệu da đầu tiên ở vùng đất duyên hải đông nam này.
Hơn nữa, ngày hôm qua tiếp xúc với Chu Đổng tôi thấy Chu Đổng cũng để
tâm. Dù sao, cũng có thực lực, cũng là xí nghiệp có triển vọng phát
triển, hợp tác cũng kiếm được nhiều tiền.
Có người nói thương nhân trục lợi, tôi cho rằng cũng không hoàn toàn là như thế. Thương
nhân kinh doanh là vì kiếm tiền. Không trục lợi còn gọi gì là thương
nhân nữa, không bằng thằng ngốc ôm đứa trẻ.
Kỳ thật, trục lợi cũng là một môn nghệ thuật. Thương trường cũng là một thế giới.
- Sản phẩm vật liệu da đầu tiên, vẫn được đánh giá rất cao. Anh, em
thấy tập đoàn Thiên Vương chúng ta không lâu sau có thể nắm trong tay
hợp đồng.
Đằng Dũng cười nói sang sảng.
Đằng Vân Thanh liếc nhìn em một cái cũng cười theo.
Diệp Phàm buồn phiền, mở gian hàng này cũng có chút trứng chọi đá rồi.
Gian hàng trước kia không lớn như vậy còn cảm thấy lãng phí nhân viên.
Thậm chí có lúc Diệp Phàm muốn có nhiều cao thủ cũng có làm được gì
đâu? Bây giờ Diệp Phàm đã cảm thấy tầm quan trọng của cao thủ.
Mà Lạc Phi và Vương Nhân Bảng với Xa Quân cũng là giám sát khai thác
thạch đá trên đảo Chris. Mà Xa Nhất Đao lại chấp hành nhiệm vụ.
Lam Tồn Quân lại mới đến thành phố Hạng Nam nhận chức Chủ tịch thành
phố, đoán chừng cũng bận với nơi đấy, chắc cũng không có thời gian rồi.
Thậm chí Diệp Phàm còn hy vọng em Hồng Y thần bí kia có thể đột nhiên
xuất hiện, tuy nhiên, Diệp Phàm nhìn ngoài cửa sổ, chỉ có thể tự giễu
giống như lắc đầu—nói điều này cứ như nằm mơ rồi.
Người con
gái Hồng Y kia vốn thần bí mang đến một điểm giống như trong mộng. Diệp
Phàm còn có thể kỳ vọng người ta xuất hiện giúp đỡ hắn đi giải quyết
phiền toái gì nữa.
Trước mắt có thể thấy người có thể đánh
được chỉ có một lần, ngay cả Lý Cường cũng đã bị thương rồi. Mà Lý Tùng
vừa muốn ngồi cạnh Hồng Diệp Bảo. Tề Thiên, Lô Vĩ và Trần Quân cũng
không rảnh.
- Còn phải chuẩn bị nhiều hơn một chút cho các anh em tham gia mới được.
Diệp Phàm nắm tay, hắn gọi điện, sau một hồi nói về giá cả đồng chí
tiểu Thiên cuối cùng cũng động lòng. Đáp ứng yêu cầu cùng đi với Diệp
Phàm đến Ngũ Đài Thiếu Lâm một chuyến.
Tuy nhiên, đi Ngũ Đài
Thiếu Lâm một chuyến trước là muốn giải quyết hết chuyện của Phượng gia. Bằng không, người ta làm việc trôi chảy như thế, chỉ vì hắn lề mề là
không được.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn muốn tiến thêm một bước
nữa tình cảm với Phượng gia, càng ngày có thêm mối quan hệ, tự nhiên
phải đặt việc của Phượng gia lên đầu rồi.
Ngày 4 tháng 6 vừa
đúng thứ 6, đêm qua Diệp Phàm đã cùng đồng chí Thiên Thông Phí và Nhất
Độ San ba người sau khi chạm mặt nhau cùng nhau đi thăm Phượng gia.
Mà Phượng Triều Phong vì chủ trì đại hội phát triển trong thành Tân Môn mà chưa trở về, lúc đến nhà Phượng gia nhìn thấy ông Phượng tựa ghế nhẹ nhàng phe phẩy. Còn có Phượng Húc Quốc, Phượng Chí Thiên và Ngọc Linh.
Tuy nhiên, lần này coi như có thu hoạch, không ngờ khéo gặp ông Phượng và em ông Phượng Phượng Đỉnh Được ở đây.
Phượng Đỉnh Được là phó tổng giám đốc tập đoàn điện lực Hoa Hạ, cũng
không khác mấy với thân phận Tập đoàn Điện lực Viễn Đông, cũng là nhân
vật cấp cao.
Phượng Đỉnh Được thật ra không có ấn tượng gì
với Diệp Phàm, đoán chừng cũng không có cảm tình gì. Phượng Húc Quốc
giới thiệu hắn chỉ có điều sau khi gật gật đầu với Diệp Phàm liền đi ra
cửa luôn.
- Cô Đồng, chân cô bây giờ đã hồi phục hoàn toàn chưa?
Diệp Phàm vừa ngồi xuống vừa thuận miệng hỏi:
- Cảm ơn anh trợ lý Diệp, tôi khỏi hẳn rồi. Thật đúng là thần kỳ, một chút di chứng cũng không có.
Vẻ mặt Đồng Ngọc Linh cảm kích nói:
- Vậy là tốt rồi, tôi còn muốn châm cứu cho cô nữa.
Diệp Phàm gật đầu cười, uống trà.
- Anh đã hiểu tình hình rồi chứ?
Phượng Húc Quốc liếc nhìn một cái hỏi:
- Vâng, nếu giải quyết công bằng việc này. Đầu tiên không phải là hiểu
rõ tình hình hay sao. Cổ nhân có nói biết người biết ta tram trận trăm
thắng.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh gật đầu:
- Việc này
vốn là việc Đồng tư lệnh làm, tuy nhiên chúng ta cũng hiểu một chút. Lúc đấy mời Quy Lâm đại sư của Ngũ Đài Sơn Vân ra tay.
Đương
nhiên, trước đó chúng ta cũng dùng cách đặc biệt điều tra rõ ràng thật
sự là đám người đó làm. Hơn nữa, bây giờ sau khi đã kiểm tra xong mới
biết được Ngô Tuấn làm như vậy càng không phải là làm theo sự sai khiến
của nhân vật quan trọng nào đấy.
Mà có nguyên nhân khác, trước đây chúng ta nghĩ khác nhau rất nhiều.
- Ồ, không phải là tôi không hiểu ý ban đầu, thôi vậy nguyên nhân nào đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn nghe.
Tự nhiên Diệp Phàm giả vờ ngốc không muốn nghĩ vào việc này.
Chỉ cần giơ tay giải quyết chuyện của Ngô Tuấn là xong, Diệp Phàm không nghĩ lung tung những chuyện khác nữa.
Phải biết cái lợi hại của loại người cạnh tranh dữ dội này, một câu nói cũng có thể khiến người ta suốt đời không thoát ra được.
- Lá gan của đồng chí Diệp Phàm ngày càng nhỏ rồi.
Không ngờ ông Phượng đột nhiên mở mắt ra hừ một tiếng, khẳng định là đã nhìn thấy tâm tư của Diệp Phàm rồi. Rõ ràng ông Phượng không hài lòng
về Diệp Phàm rồi.
- Việc này, ông Phượng, Diệp Phàm tôi thật
sự không hiểu ý ông Phượng nói gì. Nếu nói về lá gan thì lá gan của tôi
càng mài càng sắc bén.
Giấu lá gan sắc bén đi cũng không phải là nguyên nhân của người nhát gan. Không phải trước đây ông Phượng nói
tài năng của Diệp Phàm lộ quá ra à.
Trải qua nhiều năm rèn
luyện, một khắc Diệp Phàm cũng không dám quên lời dạy bảo của ông
Phượng. Bây giờ vừa mới học xong chỉ là giấu dốt một chút thôi chứ không phải là lá gan nhỏ.
Diệp Phàm nói dối:
Tuy nhiên, đứng trước mặt ông Phượng tuyệt đối không được mơ hồ về quá khứ. Ông Phượng thản nhiên cười, nói:
- Ồ, Diệp Phàm thật đúng là thành thục rồi.
Trước kia tính tình không khó kích động. Bây giờ không giống với lúc
trước, trở nên bình tĩnh hơn nhiều rồi. Tuy nhiên, nếu như tính tình
không còn một chút thì cũng mất đi cái gốc rồi.
Không có gốc có cái gì là của mình, như vậy cũng không phải là anh rồi.
Cho nên, tôi thấy đồng chí Diệp Phàm à, anh đã nhanh chóng biến thành
một người khác rồi. Có một vài việc tối sẽ nói rõ hơn một chút, không
nên nói bất cứ chuyện gì ở chỗ này cả.
Ông Phượng đang ép Diệp Phàm.
Hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy ông Phượng có chút kỳ lạ. Giống như là cố ý đẩy việc này vào cho Diệp Phàm. Chính là muốn cột đồng chí Diệp Phàm
vào cùng một chiếc thuyền.
- Diệp Phàm đều lắng nghe lời dạy
bảo của ông Phượng. không phải Diệp Phàm nhát gan, cũng không phải nghĩ
mơ hồ về bất cứ ai.
Chẳng qua bờ vai của Diệp Phàm còn quá
non, lúc lực yếu không thể chịu nổi tảng đá to lớn đấy được. Cho nên,
Diệp Phàm cũng không thể không có lúc đớn hèn một chút được.
Điều này, cũng không có cách gì nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Phàm không tận tâm tận lực có phải không?
Diệp Phàm giải thích không rõ ràng một chút:
- Ha ha, anh cũng đã ra tay chẳng lẽ còn muốn nói không quan tâm?
Đột nhiên Phượng Húc Quốc cười híp mắt hỏi: