- Tôi vốn chỉ muốn đấu một quyền với Phượng gia, nếu Phượng lão gia cũng nói như vậy thì tôi đây cũng chỉ thay đổi nắm đấm thôi. Đã trở thành
nắm đấm có ý nghĩa rồi.
Diệp Phàm cười chua xót nói, cuộc đối
thoại của bọn họ tự nhiên lại nghe được Phượng Khuynh Thành và Phượng
Chí Thiên thật đúng là không hiểu ra sao cả. Đoán chừng lời nói lúc ở
sảnh chỉ có ông Phượng và Phượng Húc Quốc mới hiểu rõ chân tướng sự
việc.
- Nắm đấm thì nắm đấm chứ sao, nắm đấm sao có thể biến
thành có ý nghĩa được, vậy nắm đấm của anh đã biến thành tinh rồi sao,
đúng là yêu thuật.
Phượng Khuynh Thành châm chọc.
- Ha ha ha…
Ông Phượng đột nhiên cười vài tiếng, liếc nhìn cháu gái một cái nói:
- Tiểu Khuynh Thành, cái nắm tay này mà có ý nghĩa thì sẽ biến thành
tinh rồi. Tuy nhiên, Phượng gia chúng ta thích thành tinh chứ không
thích có tư tưởng nắm đấm. Yêu thuật tốt.
Ông Phượng nhìn chằm chằm Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng, nghiêm túc, nói:
- Anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, làm một cái nắm tay có ý nghĩa thì cần phải có tâm lý chuẩn bị. Có lẽ, chính vì có tư tưởng này nên nắm tay
của anh mới hủy diệt nhanh như vậy. Nếu bây giờ anh thay đổi chủ ý vẫn
còn kịp đấy.
- Không thay đổi, có ý nghĩa tốt hơn so với
không có ý nghĩa. Không có ý nghĩa như vậy là nắm tay để điêu khắc rồi,
tôi không muốn khắc một pho tượng.
Tôi là một con người, tôi
với bản thân tôi là một. Mặc dù nắm tay này có ý nghĩa, tuy nhiên,
“Quyền yêu” này chỉ có thuộc cái nắm tay của Diệp Phàm tôi thôi.
Diệp Phàm nói rất kiên quyết.
Hắn tỏ ra khó hiểu, tôi có thể bị cuốn vào, nhưng, anh muốn chơi đùa
với Phượng gia tôi cũng không thể nào cho phép. Bởi vì, “Quyền yêu” này
là do tự Diệp Phàm tôi tạo ra.
- Anh nói ra những lời này cũng rất cứng rắn! Tuy nhiên, tôi thích tính cứng rắn của anh. Việc này, thông qua.
Ông Phượng nhìn nhìn Phượng Húc Quốc khẽ gật đầu một cái.
Ý của Diệp Phàm chỉ là xử lý công việc công bằng mà không muốn trộn lẫn vào, mà ý của ông Phượng là nhất định trộn lẫn vào, muốn Diệp Phàm cuốn vào.
Diệp Phàm bất đắc dĩ đồng ý cuốn vào, cho nên, nắm tay
liền trở nên có ý nghĩa. Nắm tay không có tư tưởng chỉ là một cây đao
tạm thời được Phượng gia mời đến thôi.
- Kỳ thật, trợ lý Diệp, việc này cũng không phức tạp so với tưởng tượng của anh. Việc này thật ra rất đơn giản.
Phải nói nguyên nhân chính chính là nói đến việc của Đồng gia. Việc này vốn không phải là chuyện ngoài lề. Tuy nhiên, anh đã làm như vậy thì
chúng tôi cũng bắt anh hiểu cái tình huống này.
Phượng Húc Quốc bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn mọi người một cái tiếp tục nói:
- Cha của Ngô Tuấn tên Ngô Đỉnh Hải, là người Hương Nam tỉnh Thiên Vân.
Người này đã từng tham gia vào đội tự vệ kháng chiến, lúc ấy Ngô Đình Hải vẫn là thuộc hạ của tư lệnh Đồng
Cũng là một trong những người tài năng đắc lực nhất. Trận chiến năm đó
tư lệnh Đồng vẫn là Chi đội trưởng đội tự vệ kháng chiến, trong tay có
hạm chiến.
Mà Ngô Đình Hải chính là thuyển trưởng của một
trong những con thuyền pháo hạm ấy. Trong khi chiến đấu tư lệnh Đồng
nhận được chi viện binh lính từ cấp trên.
Cho nên, ngoài việc phái đi ba tàu chiến. Ngô Đình Hải một mình một pháo hạm còn hăng hái
anh dũng chiến đấu chống lại hạm chiến của kẻ thù.
Cuối cùng có không ít người đã hy sinh. Vì thế trong lòng tư lệnh Đồng rất áy náy. Vẫn muốn tìm cơ hội bồi thường một chút.
Cho nên, chiến tranh vừa kết thúc tư lệnh Đồng liền sắp xếp người đến
thăm gia đình Ngô Tuấn. Tuy nhiên, Ngô Tuấn lại dọn nhà đi rồi.
Lúc đó Ngô Tuấn cũng khoảng bảy tám tuổi rồi. Nhà Ngô không để lại một
chút tin tức gì. Không thể tin được sau hai mươi mấy năm, Ngô Tuấn 30
tuổi thật không ngờ học được và quay lại với bản lĩnh tuyệt vời.
Hơn nữa vừa về đã đến gặp Đồng Ngọc Linh. Đoán chừng Ngô Tuấn tính toán cả đoàn người đến. Tất cả sẽ dùng ám khí đánh lén mọi người trong Đồng
gia.
Tuy nhiên, hắn vận khí không tốt, không ngờ lại gặp anh. Sau khi chúng ta đến giải quyết cũng phái người đến đó giải thích rõ
ràng mọi hiểu lầm với anh ta.
Bởi vì, tư lệnh Đồng còn muốn bồi thường tổn thương cho con trai của chiến hữu trong chiến trường năm xưa là Ngô Tuấn.
Tuy Ngô Tuấn nói là không tin lắm, nhưng người này rất bướng bỉnh.
Tuyên bố nói là trừ phi chúng ta tìm được cao thủ đánh bại anh ta như
vậy mới bỏ qua việc này.
Nói cách khác cho dù chúng ta có tìm được người đánh thắng anh ta thì vẫn có một người em ruột giúp anh ta trả thù đấy.
Hơn nữa, đối với loại cao thủ như bọn họ mà nói muốn làm gì cũng phải
đề phòng nhiều lắm đấy. Tóm lại là anh cũng không có khả năng mời được
một người giống như đại sư Quy Lâm về bảo vệ toàn bộ người của Đồng gia.
Đối với loại người này ngay cả chết họ cũng không sợ anh còn có cách
gì, chỉ có thể dùng tài năng sức mạnh của mình đánh bại anh ta thì mới
giải quyết được việc này.
Đáng tiếc chính là đại sư Quy Lâm
cuối cùng lại cũng bị thương thua 10 quyền dưới tay Ngô Tuấn. Nói cách
khác chúng ta cũng sẽ không làm phiền trợ lý Diệp anh đâu.
Phượng Húc Quốc có chút buồn bực nói:
- Thân thủ đại sư Quy Lâm thế nào. Ai có thể bắt chước được không? Nói
cách khác chúng ta không thể đoán được thực lực của Ngô Tuấn như thế
nào, nhân tố này không xác định có thu phục được anh ta hay không?
Diệp Phàm hỏi:
- Chúng tôi cũng biết rồi, đại sư Quy Lâm nói anh ta lúc khỏe nhất cũng là thân thủ cửu đẳng đấy.
Tuy nhiên. Đại sư Quy Lâm cũng đã đoán, nói Ngô Tuấn đoán chừng cũng là cao thủ cấp mười rồi.
Mặc dù thời kỳ ông ấy khỏe mạnh nhất có thể đánh hòa Ngô Tuấn chứ không thể đánh bại anh ta được. Đương nhiên, chúng ta không thể nào hiểu rõ
được cấp bậc này được.
Sau đó chúng tôi có mời đại sư Quy Lâm có thể mời được cao thủ Vân Quan Tự giải quyết việc này hay không.
Tuy nhiên, đại sư Quy Lâm chỉ lắc đầu chua xót. Thấy tình hình như thế chúng tôi còn biết nói gì nữa.
Phượng Húc Quốc nói:
- Vân Quan Tự ở Ngũ Đài Sơn không phải rất nổi tiếng sao, đoán chừng miếu chùa của Ngũ Đài Sơn cũng không ít.
Tuy nhiên cũng có không nhiều cao thủ ở chùa. Mà Hoa Không Tự là người
nổi tiếng nhất ngôi chùa Ngũ Đài Sơn một ngôi chùa có quy mô lớn nhất.
Trong chùa còn có cao thủ lợi hại hơn cả đại sư Quy Lâm. Vì sao các anh
lại không đi Hoa Không Tự mời cao thủ đến giải quyết việc này?
Diệp Phàm cố ý hỏi, hơn nữa, cũng muốn mượn chuyện này để hiểu thêm về tình hình Ngũ Đài Sơn.
- Ôi, cao thủ đó cũng khó mời lắm. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã đến Hoa
Không Tự rồi, vì lúc đấy đại sư Quy Lâm cũng nói như vậy.
Cho nên mình tôi đã đi Hoa Không Tự. Chẳng qua, cao thủ người ta trốn không gặp. Mặc dù ngồi đối diện uống trà với tôi nhưng người ta không thừa
nhận là cao thủ thì có cách gì chứ.
Ví dụ như chúng tôi tìm
được Phương trượng đại sư Vân Ngư, đại sư Quy Lâm đã nói khẳng định là
đại sư Vân Ngư tuyệt đối là cao thủ giấu tài không lộ ra.
Mà
chúng tôi cũng không hiểu rõ đại sư Vân Ngư nếu như trong lời nói của
ông ấy có lộ ra điều gì cũng chỉ là giúp đỡ xây dựng nhà chùa thôi.
Chẳng qua là Hoa Không Tự có rất nhiều tiền hay là vì nguyên nhân khác, đại sư Vân Ngư hay là thản nhiên giả ngốc.
Ông ấy giống như một phương trượng bình thường thôi.
Phượng Húc Quốc nói:
- Ngô Tuấn bây giờ đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi
- Cỏ lau ở núi Đông Đỉnh.
Phượng Húc Quốc nói:
- Lá gan người này cũng không nhỏ, làm việc như thế này rõ ràng như thế mà còn dám trốn đi sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười:
- Anh ta đã chuẩn bị rồi, nói là có giấu một người anh em ruột. Nếu như vậy thì anh ta ám chỉ anh em ruột sẽ liều mạng với Đồng gia.
Chúng ta chỉ cần đếm anh em ruột của Ngô Tuấn cũng có thể đoán được Ngô Tuấn có nói láo không.
Tuy nhiên, không thể điều tra trên hộ tịch Ngô Tuấn còn có anh em ruột
hay không. Tuy nhiên, hai mươi mấy năm trước quốc gia chúng ta còn lập
kế hoạch hóa gia đình như vậy còn không nghiêm hay sao.
Những gia đình bình thường đều có hai con trở lên. Cho nên, chúng ta không dám mạo hiểm như vậy.
Vẫn là giải quyết việc này tốt hơn. Vả lại trong lòng Đồng tư lệnh cũng khó nghĩ, không nghĩ là đã lại xúc phạm tới Ngô Tuấn lần nữa.
Vẻ mặt Phượng Húc Quốc buồn bực. Không thể tin một gia tộc hùng hậu như thế lại bị một cao thủ bức hại đến như thế này.
Trên đời này điều đáng sợ nhất chính là sinh mệnh, người ta ngay cả sinh mệnh cũng không cần thì còn sợ cái gì?
- Cỏ lau trên núi Đông Đỉnh là nơi như thế nào?
Diệp Phàm hỏi:
- Nơi đó tôi đã đi qua rồi, người Hoa Hạ chúng ta đều biết cỏ lau trong hồ Nhất Sơn rất nhiều. Nhưng biết rằng người ở trên núi Đông Đỉnh nhiều như cỏ lau vậy.
Thực ra, núi Đông Đỉnh là một dãy núi. Phạm
vi rất rộng, ngay tại biên giới tỉnh An Đông. Mà dọc theo dãy núi Đông
Đỉnh đi về phía dưới tạo thành một con sông dài hẹp.
Con sông này tên là sông Đông Đỉnh, hơn nữa, dòng nước chảy rất êm đềm, gần như là những giọt nước tạo thành hồ vậy.
Mà thật ra cỏ lau nằm ở giữa sông Đông Đỉnh mà diện tích sông khá rộng, chiều dài hơn một trăm km toàn là cỏ lau.
Nhìn qua tương đối đẹp, đặc biệt mùa này hoa cỏ lau đang nở. Hoa trắng như một mảnh tuyết.
Nghe nói Ngô Tuấn đặc biệt thích hoa cỏ lau, anh ta nhận thầu một mảnh
cỏ lau. Hơn nữa tự anh ta trồng loại cỏ lau đặc biệt, chiều cao tương
đối đặc biệt, nhìn qua cũng cao tới sấp xỉ ba mét.
Người mà
đi vào thì căn bản không nhìn thấy người đâu. Mà sau khi cỏ lau phát
triển có thể bán cho nhà máy giấy sản xuất giấy.
Một năm cũng thu được hơn một vạn, bởi vậy, còn có thể xây được một phòng, lấy cỏ
lau làm mái nhà, có phần giống như nhà tranh.
Tính tình người này cũng khá kỳ lạ, chỉ với thân thủ của anh ta nếu như đồng ý làm vệ
sĩ cho nhà giàu một năm ít nhất cũng có không dưới ba trăm ngàn.
Mở võ quán cũng có thể thu nhập mấy chục vạn thậm chí là trên trăm vạn, tại sao người như vậy lại lẩn tránh ở bụi lau thưa thớt mỏng manh kia.
Tuy nói là đẹp thì cũng đẹp nhưng nhìn một lúc cũng sẽ chán phải không? Lúc ấy tôi cũng khá buồn bực, sau đó nhìn thấy đại sư Quy Lâm đánh nhau một trận tôi mới thấy người kia sử dụng cỏ lau.
Phượng Húc Quốc tỏ vẻ kinh ngạc.
- Chẳng lẽ cỏ lau còn có thể dùng làm vũ khí được hay sao?
Diệp Phàm hỏi:
- Đúng vậy, cỏ lau mềm mại ở trong tay cao thủ cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại giết người. Chính tôi nhìn thấy hai người lấy cỏ lau làm
mũi tên.
Hơn nữa, Ngô Tuấn thực sự rất lợi hại, giống như người biết bay bình thường chân giẫm trên ngọn cỏ không bao giờ bị ngã vậy.
Điều này chẳng lẽ giống như diễn trên ngọn cỏ ở trong phim hay sao? Hơn nữa, Ngô Tuấn tách cây sậy ra một bên dài năm mét một bên dài một mét.
Nếu quật vào người sẽ bị tách ra làm hai mảnh rồi.
Vẻ mặt Phượng Húc Quốc khâm phục, hơn nữa nói còn cảm thấy hứng thú. Mà những người trẻ tuổi của Phượng gia nghe thấy nhìn trân trân không nói
nên lời.
- Võ công thực sự lợi hại như vậy sao? Điều này, sao có thể như vậy được. Người chứ có phải là tiên đâu?
Phượng Chí Thiên không kìm nổi hỏi: