Quan Thuật

Chương 2740: Chương 2740: Thân thế thật của Dạ Đương.




Vương Nhân Bàng quan sát bốn phía xung quanh, khi Kiều Nhuế Vô Khinh muốn phá khóa dây sắt Xa Nhất Đao thì vấn đề đã phát sinh.

Võ công của cô ta chưa đủ thâm hậu. Cô ta liên tiếp chặt vài nhát đao vào sợi dây xích nhưng sợi xích đã khiến chiếc đao bị lõm vào vài vết.

Khí lực của tôi không đủ rồi. Ô Kim đao chém cũng không được. Tháp thiếu gia, hay là anh thử xem sao.

Kiều Nhuế Vô Khinh đứng trong lồng sắt, kêu lên với vẻ mặt lo lắng.

Tôi đến đây, hãy để ý xung quanh và phía trên.

Diệp Phàm dặn dò Vương Nhân Bàng, đoạn lôi théo Bố Lan Thác Lý cùng đi vào trong lồng sắt.

Bỗng một cú đấm giáng xuống thình thịch. La Cách Tạp Nhĩ bị Diệp Phàm giáng cho một quyền ngã nhào vào nước bất tỉnh.

Diệp Phàm đã ra tay rất thích đáng, ông ta bị ngã xuống nước nhưng không bị dìm chết mà còn châm chọc đối phương.

Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng thần liếc nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện ra bất kì thiết bị nào. Tuy vậy hắn không tin trong lồng sắt này không cài thiết bị theo dõi.

Lúc này cũng không có thời gian mà suy tính thêm nữa. Cứu Xa Nhất Đao là việc gấp nhất.

Vỉ thế hắn giao ngay Bố Lan Thác Lý lại cho Kiều Nhuế Vô Khinh, đồng thời huy động sức mạnh của Ô Kim đao. Hắn nhận ra Ô Kim đao quả nhiên là một thanh đao tốt.

Trong nháy mắt trên vết đao lõm bỗng nhô lên những đốm vàng chừng mười cm. Chúng co dãn, trông giống như một vật còn sống.

Chỗ lồi lên này còn nhắc nhọn hơn cả đao thật, giống như loại đao laser trong phún.

Hắn biết Ô Kim đao và Nhu Cực đao của Vương Nhân Bàng có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại rất kì diệu, có lẽ chúng đều có tác dụng phóng đại nội khí lên. ♦

Vật này có lẽ chính là bảo bối của bộ lạc Kiều Nhuế Vô Khinh.

Loảng xoảng...

Trong chớp mắt, Diệp Phàm hên tiếp chém mấy chục nhát đao mới chém đứt được sợi dây xích. Sợi dây xích này chắc chắn là tổ Hải cầu đã phải dùng những nguyên liệu mới

nhất đề tạo thành. Nếu không thì đã không phải dùng nhiều sức đến thế.

Diệp Phàm xõng Xa Nhất Đao hên lừng, nhằm hướng bên ngoài mà đi. Hắn nói với Kiều Nhuế Vô Khinh:

Đưa Bố Lan thác Lý ra đằng trước làm bia chắn.

Kiều Nhuế Vô Khinh nghe theo, hai tay bấu vào thắt lưng Bố Lan Thác Lý, đi ra phía bên ngoài.

Nhưng khi bóng Diệp Phàm vừa thoát ra khỏi chiếc lồng sắt đến trước khung cửa sắt thì một sự cố lớn đã xảy ra.

Hắn cảm thấy phía trước bỗng có một chưởng rất mạnh nhằm thẳng về phía mình. Luồng sức mạnh ấy khiến Diệp Phàm cũng phải sợ run lên.

Hắn biết luồng sức mạnh này mạnh hơn nội công của hắn rất nhiều rồi thầm nghĩ lẽ nào Dạ Đương đã quay hở về.

Đằng nào cũng chết. Diệp Phàm dốc sức chạy ra phía ngoài.

Uỳnh...

Một âm thanh lớn lại vang lên, cả Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đều bị hiồngÌÉe mạnh đó đẩy qua hở về chiếc lồng sắt.

Kiều Nhuế, cô làm cái gì vậy?

Diệp Phàm lau máu hên múi, hai mắt trợn lên khi phát hiện ra kẻ tấn công không ai khác chính là Kiều Nhuế Vô Khinh.

Vương Nhân Bàng lao một mũi giáo về phía cô ta nhưng đã muộn. Kiều Nhuế Vô Khinh đã sớm ra chưởng, khiến anh ta hộc máu lên cả hai cánh cửa làm bằng đồng.

Vương Nhân Bàng có cảm giác, quyền này của cô ta như đã đánh gẫy xương cốt anh ta. Anh ta gắng gượng đứng lên nhưng không được nữa.

Anh ta nhìn Kiều Nhuế Vô hĩnh bằng ánh mắt kinh hãi, không hiểu nổi từ khi nào cô gái này đã trở nên lợi hại như vậy, có lẽ còn lợi hại hơn cả Diệp Phàm.

Anh không sao chứ?Kiều Nhuế, cô đúng là đồ khốn!

Diệp Phàm giận dữ đỏ mắt nói.

Ha ha ha..

Kiều Nhuế Vô Khinh cười một cách man rợn, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói tiếp:

Có phải anh thấy ban nãy cứu người quá dễ dàng không, thấy bố cục mà Bố Lan Thác Lý bày ra thật chẳng ra gì không? Đến một rạm gác ngầm cũng không có.

Có phải các anh cảm thấy Bố Lan Thác Lý rất ngu ngốc, các anh có thể cứu người một cách dễ dàng như thế đến một chút phản kháng chống cự cũng không có.

Nói cho các anh biết, căn phòng này không cần bất kì thiết bị vũ khí nào cả lại cũng không có bất kì trạm gác ngầm nào cả. Điều đó là bởi Dạ Đương ta đang ở đây.

Nếu theo cách nói của người Trung Quốc các anh thì các anh chi là mấy con tép đáng thương mà thôi.

À, không không không, chi là mấy con bọ nhỏ thôi.

Kiều Nhuế Vô Khinh nói với giọng điệu vô cùng khinh bỉ.

Dạ Đương? Sao cô có thể là Dạ Đương được?

Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng gần như đồng thanh hét lên.

Tháp Bố Tư anh là thần chết của Tổ A thì sao Kiều Nhuế Vô Khanh không thể là Dạ Đương của đội Hải cẩu được? ^

Đúng lúc đó, BỐ Lan thác Lý bỗng nhẹ nhàng bước tới, khoan thai ngồi xuống,

Ông ta ngồi vắt chéo chân, nhặt lên nửa điếu xì gà còn sót lại châm lên hút tiếp.

Bố Lan Thác Lý ta thực chất chẳng cần bày binh bố trận gì. Chỉ mình Dạ Đương đã đủ để tóm gọn các ngươi rồi.

Thật đáng tiếc, các ngươi lại đến những hai người liền. À không , không, thêm cả vị này nữa là ba. Ba người các anh đều là cao thủ của tổ A.

Đến đúng lúc lắm. Lần này, đội Hải cẩu chúng ta có chỗ để trút bực rồi. Ngày mai các ngươi sẽ biết tất cả thôi.

Ba người các anh đều đã bị chúng tôi tóm gọn cả. Xem ra Tổ A cũng chẳng còn ai nữa rôi.

Bố Lan thác Lý nói xong thì cười ha hả. ông ta cũng chẳng thèm liếc sang phía La Cách Tạp Nhĩ đang nằm trong hồ nước.

Bọn họ còn sát thương hai người nữa, bị Không Trạch Bản Tú đả thương, có lẽ đã bị tàn phế rồi. Tổ A một chốc một lát bị mất đi năm cao thủ. ông chủ, ông nói xem tổ trưởng Tổ A sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Kiều Nhuế Vô Khinh lại cười lớn.

- Cô...

Diệp Phàm hét lên giận dữ. Hắn cõng Xa Nhất Đao chạy thẳng ra bên ngoài nhưng liên tiếp cả ba lần đều bị mấy chưởng của Kiều Nhuế Vô Khinh đẩy bật quay lại.

Thực lực của hai bên kém nhau rất xa. Diệp Phàm lúc này cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Kiều Nhuế Vô Khinh lại bật cười khanh khách. Nhưng cũng chính lúc này cánh cửa lán bỗng nhiên bật ra.

Vèo một tiếng..

Tránh mau ra!

Kiều Nhuế Vô Khinh vừa nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi ngay bởi vì phía bên ngoài cánh cửa bỗng có một tên lửa cỡ nhỏ bay vào.

Tốc độ của nó rất nhanh. Diệp Phàm chớp lấy thời cơ, phi mấy chục phi đao tới tên lửa.

Kiều Nhuế Vô Khinh và Bố Lan Thác Lý vừa nhảy vọt ra bên cạnh thì tên lửa đâm vào khoang thuyền nổ tung. Tất nhiên đó là do phi đao của Diệp Phàm lao vào tên lửa.

Tuy Kiều Nhuế Vô Khinh tránh được nhưng tên lửa đặc biệt này có sức công phá rất

lớn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, khoang thuyền bên dưới rung lên, nước trong hồ cũng ào ào phun lên, đập vào nóc khoang rồi lại bắn trở lại, cả khoang thuyền đầy những bọt nước.

Đi mau thôi, tôi yểm trợ cho anh.

Trước khi uy lực của tên lửa hoàn toàn biến mất, trong lúc bọt nước bắn tung tóe, Diệp Phàm vội xông vào.

Hắn lao vào không trung đặt Xa Nhất Đao bên cạnh Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng nhìn thấy vội ôm lấy người rồi đưa chiếc hoppj cho Diệp Phàm nhét vào trong quần áo của Xa Nhất Đao.

Đại ca., có chết thì cùng chết. Vương Nhân Bàng nhất định không đi.

Đồ ngu, cậu muốn chết hết hay sao, biến đi!

Diệp Phàm dùng hết sức hét lên bằng cái giọng khàn khàn. Phi đao lao tới tấp như mưa đến chỗ Kiều Nhuế Vô Khinh và Bố Lan Thác Lý.

Vi phải bảo vệ Bố Lan Thác Lý nên Kiều Nhuế Vô Khinh tay chân luống cuống.

Đại ca, chúng ta cùng chạy đi.

Vương Nhân Bàng vẫn lưỡng lự nhưng đã kịp cột chặt Xa Nhất Đao trên lưng chạy ra ngoài.

Uỳnh...

Kiều Nhuế Vô Khinh vô cùng tức giận, xuất ngay một chưởng. Diệp Phàm bị dồn đạp vào phía khung cửa. Máu tươi chảy ra, bắn tung tóe đến hơn mười mét.

Đại ca, chạy thôi!

Vương Nhân Bàng ngoái đầu lại, giục Diệp Phàm cùng tháo chạy.

Đồ ngu, muốn cùng chết à, tôi xin cậu!

Diệp Phàm hét lên một tiếng cuối cùng, đạp Vương Nhân Bàng bắn ra phía ngoài.

Tất nhiên Diệp Phàm cũng hành động thích đáng, thực chất là để giúp cho Vương Nhân Bàng chạy nhanh hơn.

Vương Nhân Bàng thấy vậy, biết không thể chần chừ thêm nữa, nếu cứ tiếp tục thì tất cả sẽ bỏ mạng ở đây.

Tôi đi đây..đại ca..đại ca..

Vương Nhân Bàng hét lên. Âm thanh bi thương đó cứ âm ỉ vọng lên trong lối đi nhỏ.

Diệp Phàm giống như một chiếc banh bao nhân thịt người bị mắc kẹt trong lối đi nhỏ.Hắn dùng tấm thân như gang thép và toàn bộ sức lực của mình đánh với Kiều Nhuế

Vô Khinh một trận.

Phía sau đã là vách khoang thuyền, không còn đường lui nữa, một luồng sức mạnh không sợ chết dâng lên trong người hắn. Hắn đã tê hệt hoàn toàn, chỉ còn lại niềm tin. Đó chính là sức manh cuối cùng để kháng cực với Dạ Đương. Hắn dùng hết sức lực chút lấy thời cơ, chi cẩn Vương Nhân Bàng lên được đến thuyền.

Đến lúc đó hên thuyền có hai ba ngàn người, bọn người của nhóm Hải cẩu cũng không dám ra tay nữa.

Một phút sau, cả người Diệp Phàm bê bết máu.

Vù..một tên lửa cỡ nhỏ lại bay vụt vào.

Kiều Nhuế Vô Khinh lên tiếng: tên khốn khiếp nhưng cô ta vẫn phải thu tay lại, giúp Bố Lan Thác Ý né sang một bên.

Diệp Phàm rất lỉnh táo đã xuất một quyền mạnh ào tới.

Hắn biết nếu chạy không thoát thỉ Kiều Nhuế Vô Khinh sẽ không tha cho hắn.

Tôi sẽ chiến đấu với cô đến cùng, Diệp Đương, cô ăn nằm với tôi, nếu chết thì chúng ta cùng chết vậy.

Diệp Phàm nhìn cô ta bằng ánh mắt hung hãn, đứng lên một cách dứt khoát rồi lao tới. cả người hắn ôm hẩm lấy Kiều Nhuế Vô Khinh.

Lúc này mấy quả lựu đạn lại được tung vào.

Phía trong bỗng loạn lên, sương khói bao phủ toàn bộ, đại sảnh rung lên như sắp sụp xuống, bốn bên đều phát ra tiếng nổ và xuất hiện các lỗ thủng.

Chạy đi thần chết, Tổ A sẽ thất bại, chắc chắn thất bại.

Đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn từ phía sau bỗng vang lên.

Một tiếng vèo vang lên, có tiếng người tiến vào. Trên thân còn có tám quả lựu đạn, cảm tử không sợ chết bước vào. Diệp Phàm giơ hai chân lên tung một cú đá về phía Kiều Nhuế Vô Khinh.

Trước mắt hắn hiện lên một bóng người khá quen thuộc, hắn vô cùng kinh ngạc. Đó có phải là Ngô Đại Thuận không, là người dẫn hội thi võ đây mà. Không ngờ ông ta lại là người của tổ A.

Muốn chết thì dễ dàng thôi.

Ngô Đại Thuận chưa tới thì Kiều Nhuế Vô Khinh đã lao đến trước mặt. Cô ta xuất ngay một chưởng mạnh vào người ông ta.

Lúc này lựu đạn đang mở ngòi.

Nhưng một quả lựu đạn đã bị một chưởng của Kiều Nhuế Vô Khinh đá quăng vào góc. Một quả cuối cùng hên người Ngô Đại Thuận phát nổ ngay cạnh đó.

Ngay tức khắc, một bên chân bị văng lên không trung, máu tươi bắn tung tóe cả đại sảnh.

Diệp Phàm phát hiện trong lúc tiếng nỗ lớn phát ra, Ngô Đại Thuận đã dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy đùi của Kiều Nhuế Vô Khinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.