Chủ tịch, để có được hiệu quả ngay tức khắc thì e là quá khó, nói về hợp đồng của Hoành Không và tập đoàn Cổ thị , chẳng qua là chúng tôi và tập đoàn cơ giới Trung Quốc có chút cạnh tranh thôi.
Chúng tôi cầm đơn đặt hàng trị giá 80 triệu, kiếm lấy lợi ích nhất định. Chủ tịch xem, như thế mà người ta đã đỏ mắt rồi.
Bọn họ đỏ mắt cũng không sao, Tỉnh ủng hộ bên chúng tôi phải vậy không? Nếu như đến tỉnh cũng không ủng hộ vậy thì chúng tôi phải làm thế nào mới có thể đạt hiệu quả ngay tức khắc đây?
Diệp Phàm lập tức lấy chuyện để nói chuyện, tự nhiên ngầm ám chỉ thái độ vừa nãy của chủ tịch Bố và tập đoàn cơ giới Trung Quốc rất mập mờ.
- Đồng chí Diệp Phàm, muốn làm việc thì phải trải qua thử thách. Thời buổi bây giờ việc gì cũng đều có người nói này nói nọ, dù cho cậu không làm nhưng e rằng vẫn sẽ có người nói cậu.
Vì thế, cậu phải trút bỏ bực tức đi, gọn nhẹ lâm trận. Phải quyết đoán, làm việc cậu dám làm. Dùng một câu đó là “ mặc kệ người ta nói, tôi vẫn đi đường tôi.”
Hơn nữa, cậu sao lại biết là tỉnh ủy và ủy ban nhân dân không ủng hộ các cậu? Chúng tôi đã nói không ủng hộ các cậu lúc nào vậy?
Lời chủ tịch Khúc nói ra tương đối hàm ý. Ý là nói với Diệp Phàm đừng có để ý đến lời nói dông dài của chủ tịch Bố.
- Vậy ý của chủ tịch là toàn lực ủng hộ chúng tôi, đúng vậy không?
Diệp Phàm đang muốn lấy Thượng Phương bảo kiếm ra.
- Đương nhiên rồi, thái độ của ủy ban nhân dân tỉnh chính là như vậy, toàn lực ủng hộ các cậu đưa tập đoàn Hoành Không phát triển đi lên. Ở đây tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, đồng chí Diệp Phàm, hãy dũng cảm thực hiện. Không cần nhìn trước ngó sau, thời thế tạo anh hùng, Hoành Không có thể vực dậy hay không, cậu có thể trở thành anh hùng hay không, tất cả là dựa vào bản thân cậu.
Chủ tịch Khúc không chút do dự, thái độ vô cùng kiên quyết nói với Diệp Phàm.
- Chủ tịch Khúc, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, gần đây từ Cảng Cửu trở về, bên đó…
Diệp Phàm thấy thời cơ đã đến liền đem mấy dự án lớn gần đây nói cho chủ tịch Khúc.
- Cậu khẳng định tập đoàn Chính Hà bên thành phố Cảng cửu đã đầu tư 800 triệu cho nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không của tập đoàn Hoành Không chứ?
Chủ tịch Khúc không ngờ lại lóe lên một chút phấn khởi.
- Đây là bản ghi nhớ mà chúng tôi vừa kí kết, nhưng về phương diện cổ phần vẫn còn chút băn khoăn.
Họ muốn khống chế cổ phần của nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không, tôi không đồng ý nên việc này đã bị khựng lại.
Nhưng đàm phán vẫn đang tiếp tục tiến hành. Vì thế chúng tôi đang tận dụng thời gian để nắm lấy bản hợp đồng này.
Còn nữa, xưởng cơ giới Phi Không ở Quảng Đông thuộc công ty chúng tôi đang chuẩn bị đổi thành xưởng đóng tàu. Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô bên Quảng Đông cũng đang hiệp đàm với chúng tôi.
Hai dự án lớn này một khi có thể góp vốn thành công, vậy thì tập đoàn Hoành Không sẽ nghênh đón một cú đại nhảy vọt của thời đại.
Diệp Phàm vừa nói vừa rút ra bản ghi nhớ từ trong túi.
Sau khi chủ tịch Khúc xem qua một cách cẩn thận liền nói:
- Đồng chí Diệp Phàm. Cậu nói cần ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ các cậu thế nào?
- Tôi vừa nghe thấy một tin từ Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, có lẽ đồng chí Cái Thiệu Trung của thành phố Hạng Nam sẽ đến tập đoàn Hoành Không nhậm chức bí thư đảng ủy.
Hiện tại vị trí đó là do tôi đại diện, đối với bản thân tôi mà nói thì tôi không muốn độc quyền. Nhưng đối với sự nghiệp mà nói thì lại cần tôi phải làm như vậy. Bởi vì tôi phải quyết đoán.
Tôi đã quyết định chiến đấu đến cùng, bởi vì cổ phần bên Điền Nam tôi đã bán rồi.
Diệp Phàm nói chuyện này ra để chủ tịch Khúc nắm được. Tránh việc một số người như Bố Thanh Hoa sau này lại tìm mình gây sự.
- Ha ha, nhưng ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân chúng ta không hề tán thành việc này.
Không ngờ rằng chủ tịch Khúc lại cười rồi nói như vậy.
Diệp Phàm sửng sốt, biết chủ tịch Khúc đã hiểu rõ. Nhưng Diệp Phàm có chút khó hiểu.
Nếu chủ tịch Khúc đã biết chuyện này, tại sao đến giờ vẫn không đem chuyện này ra làm rõ, dường như đang giả ngốc giống như Ninh Chí Hòa.
Ninh Chí Hòa giả ngốc là bởi vì ông ta đã đánh tiếng trước, ông ta không thể không giả vờ được. Sự giả bộ này của Ninh Chí Hòa có thể nói phần lớn là vì mình bị mình ép đến bước đó.
Còn Khúc Chí Quốc rõ ràng biết Thiên Vân tổn thất lớn, nhưng không ngờ lại không lên tiếng. Đây là vì cái gì?
- Việc này chủ tịch cũng biết rồi sao?
Diệp Phàm vờ sửng sốt, hỏi dò.
- Tôi đã nói là tôi biết sao? Cậu hiện tại nói rồi sao?
Chủ tịch Khúc thản nhiên hỏi lại.
- Bên ủy ban nhân dân Điền Nam vẫn chưa có công văn đến bên này sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có
Chủ tịch Khúc lắc đầu.
- Việc này, thật đúng là khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Diệp Phàm thật sự có chút khó hiểu.
Có vẻ như Điền Nam và Thiên Vân đang giả ngu, rõ ràng là đã kí kết hợp đồng với tỉnh Điền Nam, bên ấy không ngờ lại không thông báo cho bên tỉnh Thiên Vân biết.
Chỉ là lúc đó thông báo cho Vệ Ngọc Cường của tập đoàn Hoành Không. Còn Vệ Ngọc Cường muốn đem chuyện này ra nói. Kết quả lại ép Diệp Phàm không thể không về tỉnh sớm.
- Ha ha, người ta đã nắm chắc rồi. Họ vội gì, người vội là chúng ta. Đến lúc đó, nếu tình hình thay đổi thì họ có thể cuốn theo chiều gió mà.
Ví dụ, Hoành Không bỗng nhiên phát đạt lên, Hoành Không có dấu hiệu “vùng dậy”. Đến lúc đó, bọn họ không chừng lại không thừa nhận hợp đồng này.
Nói là cổ đông lớn nhất như Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân này cũng không công nhận. Một khi Hoành Không không thể vực dậy, họ sẽ nói kiểu khác.
Vậy không phải là đồng chí Diệp Phàm đã ký hợp đồng rồi sao? Đương nhiên, họ cũng hiểu Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân sẽ không đồng ý.
Nhưng cậu không thừa nhận cũng được, đem khoản tiền gấp ba thậm chí bốn lần hợp đồng ra để giải quyết chuyện này cũng được.
Nếu không, bên Thiên Vân sẽ phải chấp nhận sự thực này.
Vẻ mặt chủ tịch Khúc không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy.
- Chủ tịch không trách tôi sao?
Diệp Phàm hỏi dò.
- Trách!
Chủ tịch Khúc thốt ra một chữ, thấy Diệp Phàm sửng sốt, chủ tịch Khúc lại nói:
- Đương nhiên là trách rồi, việc lớn như vậy mà cậu lại không hề báo cáo vởi ủy ban nhân dân tỉnh.
Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân là ông chủ lớn nhất của Hoành Không các cậu đấy, chủ tịch Diệp như cậu chỉ là chấp hành thôi, dùng thuật ngữ chuyên ngành quốc tế thì cậu là CEO mà ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân chúng tôi mời đảm nhiệm.
Cậu không có quyền quyết định chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn, bởi vì ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân mới là người kiểm soát hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không.
Còn chủ tịch hội đồng là đồng chí Thái Cường, thiết nghĩ cậu đã xem qua tài liệu liên quan, chắc hẳn phải biết điều này.
Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều phải đưa lên hội đồng quản trị để thảo luận. Mà cổ đông hội đồng quản trị của Hoành Không là do hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam cấu thành.
Chỉ là chúng tôi ủy quyền cho các cậu. Hội đồng quản trị thường không can dự vào chuyện nghiệp vụ của tập đoàn Hoành Không.
Nhưng về phương diện chuyển nhượng cổ phần công ty thì hội đồng quản trị chắc chắc phải tham gia. Nếu không sẽ không có hiệu lực. Còn việc mà cậu Diệp Phàm đã làm, có chút to gan lớn mật đấy.
- Xin lỗi chủ tịch, việc này tôi cũng vì bất đắc dĩ. Nếu như xin chỉ thị cấp trên, việc này chắc chắn không thành, vậy nên tôi đã dùng…
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại.
- Tiền trảm hậu tấu phải vậy không, không đúng cậu “trảm” nhưng lại không hề “tấu”.
Chủ tịch Khúc nói, vẻ mặt trở lên nghiêm túc, với vừa nãy như là hai người vậy, trong lòng Diệp Phàm thật ra có chút lo lắng.
- Tôi là vì ép mình, làm không tốt thì toàn bộ coi như sụp đổ. Chủ tịch, cái này tôi có chút đánh cược. Nhưng muốn vực Hoành Không dậy thì nhất định phải đi con đường khác với con đường mô hình phát triển từng bước một. Cái tôi muốn là con đường ngắn nhất, là đường tắt, mà Hoành Không chúng tôi hiện tại lại cần tiền gấp.
Diệp Phàm nói, dần lấy lại sự bình tĩnh.
- Ha ha ha, việc này tạm thời tôi không bình luận. Cậu vực được Hoành Không dậy rồi nói tiếp.
Chủ tịch Khúc nói tiếp:
- Về phần nói đồng chí Cái Thiệu Trung đến Hoành Không nhậm chức bí thư đảng ủy, tôi cũng đã nghe qua thông tin này. Có lẽ là thời gian cho cậu không còn nhiều nữa rồi, còn một tháng thôi.
- Một tháng thì có thể làm được bao nhiêu việc, vì thế tôi cần sự ủng hộ lâu dài của chủ tịch Khúc.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn Khúc Chí Quốc rồi lại nói tiếp:
- Việc của tôi và Cái Thiệu Trung trong tỉnh có lẽ cũng nghe nói qua, nói một câu thô tục thì đó là mâu thuẫn.
Cấp trên quyết định như vậy là đã đưa ra cho tôi một chướng ngại rồi. Một khi anh ta nhận chức, giống như những việc lớn như cùng Cảng cửu, Hoàng Triều Đế Đô góp vốn đều cần thảo luận với ban lãnh đạo cấp trên.
Đến lúc ấy, bị cản trở là điều chắc chắn, vì vậy tôi cần sự ủng hộ của chủ tịch Khúc.
Diệp Phàm nói những câu này cũng là muốn thăm dò ý kiến của Khúc Chí Quốc, xem thái độ ông ta đối với Cái lão hổ ra sao, cũng thăm dò chủ tịch Khúc có phải là người đứng phía sau Cái lão hổ không.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng nhận thức rõ ràng rằng cho dù chủ tịch Khúc là người phía sau Cái lão hổ, thì bản thân anh muốn thăm dò, e là không thể.
Nhưng Diệp Phàm có đôi mắt “chim ưng”, anh ta bất cứ lúc nào cũng quan sát sự thay đổi sóng của chủ tịch Khúc. Đến giờ vẫn chưa xuất hiện dao động lớn. Lúc này, đôi mắt “ưng” của Diệp Phàm đang toàn lực quan sát Khúc Chí Quốc.
- Ha ha, nói xem cậu cần sự ủng hộ như thế nào?
Không ngờ rằng chủ tịch Khúc lại nói thẳng đến vậy, mà khí thếcũng rất vững vàng, Diệp Phàm có thể khẳng định 8 phần là chủ tịch Khúc không phải là người đứng đằng sau Cái lão hổ.
- Vậy thì tôi sẽ nói.
Diệp Phàm nói, lời nói rất thẳng thắn, không chút hàm ý.
- Tôi không có thời gian ở đây để ở đây mà dài dòng với cậu. Cậu cho rằng chức chủ tịch như tôi đây ngày nào cũng rảnh rỗi để nói chuyện phiếm phải không?
Đồng chí Diệp Phàm, tôi hiện giờ đang bàn công việc với cậu. Thái độ của tôi luôn rõ ràng, dứt khoát, chỉ cần cậu có thể khiến Hoành Không thoát khỏi tình trạng như hiện giờ, muốn ủng hộ thế nào cậu cứ việc nói ra.
Đương nhiên, trừ vấn đề tiền bạc ra.
Chủ tịch Khúc lại một lần nữa tỏ rõ thái độ của mình.
- Vụ án của Chu Đống bất luận là có kết luận hay không, nhưng anh ta bị lừa 120 triệu là sự thật. Trước tiên không nói đến trách nhiệm của Chu Đống, nhưng nếu anh ta tiếp tục đảm nhiện ủy viên đảng ủy tập đoàn Hoành Không, phó tổng giám đốc là không hợp lý. Nếu như những người như vậy vẫn có thể ở lại Hoành Không, vậy Hoàn Không sẽ thành cái gì.
Diệp Phàm nói.
- Ý của cậu là?
Chủ tịch Khúc nói nửa vời.
- Việc này nếu do chủ tịch Khúc sắp xếp vậy thì tốt rồi. Trước tiên “mời” Chu Đống rời khỏi Hoành Không. Còn vị trí của anh ta không thể để trống được, trong vòng một tháng phải tìm người thay thế.
Diệp Phàm cũng rất thông minh, không trực tiếp giới thiệu người với chủ tịch Khúc.
Mà là ám chỉ chủ tịch Khúc cử người của mình xuống, nhưng người này phải ủng hộ công việc của Diệp Phàm mới được.
- Ha ha ha, yêu cầu của cậu chúng tôi có thể suy xét. Nhưng cậu cũng không nên ôm hy vọng quá lớn. Có lúc hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng lớn đấy.
Chủ tịch Khúc cười một cách thản nhiên.
- Ha ha, chỉ cần có được sự ủng hộ là được rồi. Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân sắp xếp đồng chí nào xuống tôi cũng không ý kiến. Chỉ cần anh ta ủng hộ công việc của tôi là đủ rồi.
Diệp Phàm nói.