- Chuyện này tôi khong làm được, đó là vị trí của đám người Hồng Tà. Tôi là chân người hầu chạy còn được. Đương nhiên, nếu như có thể làm một vị trí khác thì không phải là không thể. Thực ra, Duy Cơ Tư chính là một con thuyền của chúng ta ở hải ngoại. Lý Cường nói.
- Tiếc là, lần trước nếu mang cậu đến Gia tộc Akiyama, không chừng cậu có thể tăng thêm một tầng công lực. Diệp Phàm có hơi tiếc.
- Không sao, tốc độ công lực của tôi cũng không chậm. Tất cả những cái này đều là công lao của Diệp Phàm cậu.
Tôi đã hài lòng rồi. Đương nhiên có cơ hội Lý Cường tôi vẫn muốn mạnh hơn nữa. Chỉ có thể mạnh hơn nữa mới giúp cậu hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại.
Diệp Phàm cậu là một người đặc biệt. Cậu có tiền, cậu là một cán bộ trường hợp đặc biệt. Thậm chí vì nước mà cậu nguyện tiêu tiền của mình để làm việc.
Cậu đúng là một người tốt vì dân. Lý Cường nói.
- Từ lúc nào mà tiểu tử cậu cũng học được cách nịnh bợ thế? Diệp Phàm cười mắng.
- Tôi không nịnh bợ, đây là lời thật lòng của tôi. Tôi coi trọng tất cả những thứ này. Ngay cả những hành động nhỏ lúc đùa giỡn, đó cũng vì mục đích phục vụ nhân dân. Lý Cường nói.
- Tôi thấy cậu đang nóng lòng muốn đạt đến cảnh giới cao, Diệp Phàm tôi không phải vì thần cũng không thể một lòng vì dân. Đương nhiên là tôi cũng có suy nghĩ riêng. Hơn nữa tôi cũng có tất nhiều tật xấu. Không có ai hoàn hảo. Tôi không làm những việc trái với lòng mình. Diệp Phàm cười nói
- Làm chuyện mà mình muốn làm, đó cũng là lý tưởng cả đời tôi theo đuổi. Còn hiện tại cậu đã thực hiện được lý tưởng đó rồi. Lý Cường cười nói.
- Cậu mang tôi ra làm bia đỡ đạn à.
Diệp Phàm cười: - Giờ cậu có kế hoạch gì không? Lý Cường hỏi.
- Cao thủ khó kiếm, đặc biệt là cao thủ tiên thiên đứng hàng đầu trong các loại cao thủ trên thế giới này.
Người ta đâu có vì tôi mà phục vụ đúng không? Nếu nói từ góc độ bồi dưỡng người đó thì lại càng không thể.
Bồi dưỡng được một người cao thủ tiên thiên thì phải mất đến 40, 50 năm. Đến lúc đó, tôi, cậu cũng gần đến bán tiên thiên giúp bọn họ đột phá thì thành đi tắt rồi. Nhưng, dù là một người bán tiên thiên cũng rất khó tìm. - Diệp Phàm thở dài, mất một vài cao thủ nhưng làm thành một tổ.
Lý Cường nói.
- Không sao, dù gì cũng là vì nước. Đó cũng không phải nhiệm vụ của ủy viên Đảng ủy tổ A của tôi.
Thực ra chúng ta cũng mượn hết của tổ A rồi. Ví dụ như, lúc chúng ta làm việc riêng mượn những dụng cụ tiên tiến và quần áo ảo hộ của họ.
Còn nữa, chúng ta còn mượn tài liệu tình báo của họ. Cho nên, làm một chút việc vì tổ cũng là điều phải thôi. Diệp Phàm có vẻ rộng rãi.
- Nhưng trong tổ cậu cũng có không ít công lao. Mỗi lần chúng ta làm việc riêng, cuối cùng người trong tổ đều chạy mất.
Lý Cường có vẻ bất mãn.
- Cái này gọi là hợp nhau thì càng mạnh thêm thôi. Diệp Phàm cười nói.
- Thật tôi rất khâm phục tấm lòng của cậu. Lý Cường cười nói.
- Cậu lại thế rồi? Diệp Phàm cười nói.
Sắp đến tết rồi, trời tiết cũng lạnh hơn. Núi Tuyết Sơn đã đầy tuyết rồi. Chân núi không có tuyến nhưng lên đó mấy trăm mét là đã thấy tuyết rồi.
Đương nhiên, cảnh đó đối với người thường thật đáng sợ nhưng đối với Diệp Phàm nó chẳng là gì cả. Đây chính là lý do mà tại sao đến xã hội hiện đại vẫn còn có rất nhiều người muốn trở thành cao thủ võ công.
Bời vì, tổ A có kính nhìn trong đêm, hơn nữa có mấy người có năng lực cảm giác đặc biệt. Cho nên, dù là ban đêm hay là ban ngày thì cũng không có gì khác nhau.
Đặc biệt là ưng nhãn của Diệp Phàm có thể phân hình trong vòng 2 dặm. Do hắn dẫn đầu đội dò xét phía trước mà theo sau có Tiêu Dương Thiên được cao thủ chỉ điểm vượt qua núi đầy tuyết, cũng rất thuân lợi mà ra được bên ngoài Đường Thủ Đạo.
- Lại về phía trước phải chút ý một chút, hôm đó tôi nóng vội không phát hiện ra gì cả. Nhưng bây giờ Thần đạo tổ cũng đến tấn công. Cho nên, chắc chắn bên ngoài có sắp xếp trạm gác ngầm canhg giữ. Tiêu Dương Thiên dùng thuật truyền âm mật nói với mọi người.
Vừa mới tiếp cận được mấy chục mét đã phát hiện ra trạm gác ngầm. Có ưng nhãn, Diệp Phàm dẫn đường rất giỏi tránh được các trạm gác ngầm này.
Tránh khỏi những trạm gác ngầm liên tiếp lặng lẽ tiếp cận trung tâm của Đường Thủ Đạo.
Giữ sườn núi có một cái hố lõm rất giống sơn cốc, bởi vì trong hố lõm đó nên hình thành một cái hồ thiên nhiên nhỏ. Phạm vi rộng khoảng 5, 6 dặm.
Mặt hồ nước đã đóng thành một tầng băng mỏng. Còn nơi ở của Đường Thủ Đạo thì ở trong rừng cây, lúc ẩn lúc hiện. Vì là ban đêm cho nên trong rừng cây có những ngọn đèn lốm đốm.
- Cảnh vật cũng khá đẹp. Có cảm giác như cụm biệt thự trong núi vậy. Diệp Phàm nói.
- Trên đường vào Đường Thủy Đạo có mặt băng dày khoảng 1cm, đại đa số là dùng đã cuội được kết dính bằng một loại keo chế biến từ gạo nếp.
Cậu xem, những viên đá đỏ giẫm lên rất trơn. Hơn nữa, các cậu có phát hiện những người trong môn phái của Đường Thủ Đạo đều đi chân trần không?
Trong môn phái không cho phép đi giày. Ngoài ta những con đường đều trải bằng đá. Những phòng ốc tất cả lạnh như băng đó cũng là xây từ đá. Tiêu Dương Thiên chỉ điểm nói:
- Chân trần mới tốt.
Các đệ tử của Đường Thủ Đạo lúc đi cũng tiện lợi dụng sự ma sát của bàn chân mà luyện công.
Đó cũng là một cách luyện công độc đáo mà Đường Thủ Đạo sáng tạo ra.
- Lạnh thế này mà đi chân trần đó chẳng phải là quá khắc nghiệt sao? Bao Nghị nói.
- Chịu được khổ thì mới thành cao thủ. Nó cũng là một thói quen. Nếu quanh năm ngày tháng anh đều làm như thế thì sẽ chịu được thôi. Hơn nữa cũng rèn luyện được khả năng đi bộ. Tiêu Dương Thiên nói.
- Lần trước phát hiện ra Tuyết Nham mộc ở đâu? Diệp Phàm hỏi.
- Ở con đường phía trước toàn nhà, tô từng nói, lúc đó bọn họ đang chuyển cây Tuyết Nham kia, vừa lúc đó tôi đánh cướp lại. Cậu hỏi Tuyết Nham mộc ở đâu thực sự tôi không biết. Chuyện này tôi sớm đã nói rồi. Tiêu Dương Thiên cũng chau mày.
- Chuyện này đúng là phiền thật, địa bàn lớn như vậy chúng ta lại không thẻ lục soát một cách công khai được? Bao Nghị nói.
- Đừng vội, bắt mấy người hỏi xem. Diệp Phàm nói.
Tiêu Sắt cùng ra tay với Phí Thanh Sơn. Một lúc sau hai người biến mất trong rừng cây, không lâu sau bắt được 2 tên quay về.
- Trong sư môn các ngươi còn lại người nào? Diệp Phàm dùng tiếng Nhật để hỏi.
Vì từng đi Nhật làm nhiệm vụ mấy lần cho nên Diệp Phàm cũng tự học tiếng Nhật.
Nhưng vì dùng trong trường hợp không bình thường. Cho nên nói có vẻ không được tự nhiên.
Tên kia im lặng nhưng bị Diệp Phàm ra tay cho mấy cái mới đau khổ nói: - Chưởng môn mang theo Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão ra ngoài rồi,bên trong còn mấy chục đệ tử. Nghe nói ở nước ngoài xảy ra chuyện. Bây giờ còn có Đại trưởng lão vào Tứ trưởng lão, trung tâm còn có mất đệ tử ở vòng thứ hai.
- Võ công của Tứ trưởng lão thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Tứ trưởng lão tên là Liễu Quy Ngôn, nghe nói võ công thập nhị đẳng. Người kia nói.
- Lẽ nào 4 trưởng lão này? Ngoài ra, trình tự sắp xếp các trưởng lão của các ngươi thế nào? Diệp Phàm lại hỏi.
- Tổng cộng có 6 trưởng lõa. Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão võ công xấp xỉ nhau ở khoảng thập nhất đẳng.
Thứ tự các trưởng lão không phải theo tuổi tác hoặc thân phận mà là sắp xếp theo sự cao thấp của võ công.
Cứ 5 năm lại sắp xếp lại một lần, nếu ngươi không đánh lại được người khác thì thứ hạng sẽ bị hạ xuống.
Hơn nữa, nếu võ công quá lợi hại có lẽ sẽ bị đá ra khỏi vòng tròn. Tên kia nói.
- Thứ tự cao thấp này có liên quan gì đến sự đãi ngộ về quyền lực trong phái không? Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, thứ tự của bọn họ đều liên quan đến sự đãi ngộ. Ví dụ như, Đại trưởng lão một năm có thể dược 1 triệu Đô la Mỹ.
Còn Lục trưởng lão cũng có thể được 300 ngàn Đô la Mỹ. Ngoài ra xây nhà ở trong thành phố, cũng được phân theo võ công cao thấp.
Điều quan trọng nhất là thứ tự tương đồng với quyền lực. Giống như Đại trưởng lão có quyền lực rất lớn.
Không những có riêng một biệt thự trên núi mà có thể được chọn 3 người đàn bà đến biệt thự để phục vụ ông ta. Tên kia nói: - Còn Lục trưởng lão chỉ có một người đàn bà giúp ông ta xử lý những công việc trong cuộc sống.
- Xem ra sự đãi ngôn của môn phái các ngươi cũng không tồi, có biệt thự, xe đẹp còn có cả mỹ nữ. Diệp Phàm châm chọc nói.
- Làm người ai mà không muốn hưởng thụ, nếu không khổ công luyện võ để làm cái gì? Tên kia nói rất có lý. Hồng Tà ở bên suýt nữa thì phá lên cười.
- Đúng rồi, ngươi nói đén vòng đệ tử thứ hai là có ý gì? Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Đệ tử trong môn phái chúng tôi chia làm 2 vòng, sắp xếp theo võ công cao thấp. Vòng thứ nhất là tốp người đi ra nước ngoài cùng chưởng môn,người có võ công cao nhất đạt bát đẳng.
Thấp nhất cũng phải tam đẳng. Còn vòng thứ hai là những người ở nhị đẳng, tam đẳng.
Vòng thứ ba phần lớn là những người mới cào. Cứ hai năm môn phái lại tiến hành đấu võ một lần. Ngươi muốn vào vòng thứ nhất thì phải lên võ đài đấu võ công.
Không có bản lĩnh thì chỉ đứng ở các vòng dưới thôi. Giống như đám đệ tử vòng thứ thư phần lớn là những kẻ võ công tạp nham.
Nói dễ nghe thì là đệ tử chứ thực ra tất cả đều là một đám phế thải vô dụng. Hơn nữa, sự đãi ngộ cho các đệ tử cũng phân theo các vòng này.
Trong cái vòng luẩn quẩn này cũng phân thành Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh... Đại sư huynh được nhiều nhất.
Được môn phái ủng hộ, cho hưởng thụ cũng lớn nhất. Tên kia nói có chút bất bình, tức giận.
- Chà chà, thế còn ngươi thuộc loại đồ đệ vòng thứ mấy? Diệp Phàm cười gượng một tiếng hỏi.
- Tư! Mặt người kia đỏ bừng lên nói.
- Ha ha, Sư bá, con mắt của sư bá chính là thế này sao? Mang về một tên thế vật? Diệp Phàm dùng thuật truyền âm mật cười nói giải thích một chút.
- Trên người lại không có dấu hiệu gì, loại phần chia này cũng quá cứng nhắc, gọi luôn là vòng phế thải cho xong. Phí Thanh Sơn nói có chút bực bội.
- Vòng thứ tư cũng là không tồi đâu, biết nhiều chuyện như vậy. Nhưng cũng phải cổ gắng để lên vòng thứ 3 chứ? Diệp Phàm cười nói.