- Đồng chí Diệp Phàm, anh cho quyết định của Ban tổ chức tỉnh ủy là trò đùa sao? Mà đồng chí Tiền Thành Quý lúc trước cũng không nhận được thông báo tạm thời cách chức điều tra của các anh.
Ban tổ chức Tỉnh ủy lại càng không nhận được thông báo của Địa ủy Giang Hoa. Không nhận được thông báo chẳng lẽ Ban tổ chức Tỉnh ủy còn phải xin chỉ thị của địa ủy Giang Hoa mới mới Tỉnh ủyyên bố sao?
Ban tổ chức cán bộ công bố quyết định bổ nhiệm phải xin chỉ thị của cấp dưới, hình như không có quy định này?
Trưởng ban Bạch nghiêm mặt hừ nói.
- Đương nhiên không có quy định này, nhưng, vừa rồi trước khi Trưởng ban Bạch công bố quyết định thì địa ủy chúng tôi đã tiến thành xử lý đối với đồng chí Tiền Thành Quý. Mà Trưởng ban Bạch cũng ở đây, không thể không nghe thấy. Nếu như Trưởng ban Bạch không ở đây, chúng tôi sẽ báo cáo Ban tổ chức Tỉnh ủy. Nếu Trưởng ban Bạch công bố quyết định chúng tôi chưa xử lý đồng chí Tiền Thành Quý thì khác.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Báo cáo là chuyện của địa ủy Giang Hoa các anh. Nhưng, Địa ủy Giang Hoa các anh có chính thức báo cáo việc này lên Ban tổ chức Tỉnh ủy sao?
Tôi ngồi ở đây, vừa rồi trợ lý Diệp có báo cáo tôi sao? Tôi nói rồi, tôi chỉ là dự thính thôi, các anh coi như tôi không tồn tại là được.
Hơn nữa, nói về tổ chức, vừa rồi hội nghị thường vụ địa ủy các anh còn có bốn đồng chí chưa tỏ thái độ.
Tỉnh ủy nói bọn họ tỏ thái độ không thể quyết định được đại cục. Nhưng, hội nghị thường vụ đảng ủy quan trọng phải tôn trọng ý kiến của các thành viên đảng ủy có phải không?
Dù sao cũng phải cho bốn đồng chí một chút thời gian để lo lắng. Trợ lý Diệp quyết định vội vàng như vậy chẳng lẽ sợ bốn vị đồng chí có thể phản đối sao?
Bạch Vạn Thăng thật đúng là đanh đá chua ngoa. Diệp Phàm Tỉnh ủyy nói vừa rồi chiếm ưu thế nhưng cũng không có thời gian để thông báo với Bạch Vạn Thăng.
- Đúng vậy, bốn chúng tôi đều phản đối đề nghị của trợ lý Diệp.
Chu Gia Sinh vừa nghe lập tức nhảy ra rồi. Mà mấy người Triệu Nhất Thác cũng tỏ thái độ.
- Thư ký Đỗ, ghi lại, bốn vị đồng chí Chu Gia Sinh phản đối việc tạm thời cách chức đối với đồng chí Tiền Thành Quý.
Diệp Phàm lập tức nhìn Đỗ Vệ Quốc nói.
Sau đó Diệp Phàm còn nói thêm
- Trưởng ban Bạch, hiện tại tôi lấy danh nghĩa địa ủy và Ủy ban nhân dân Giang Hòa báo cáo vấn đề của đồng chí Thành Quý…
Nhưng, Diệp Phàm mới vừa nói đến đây, Bạch Vạn Thăng vừa cất bước, nói
- Các vị đồng chí, tôi có việc gấp, chuyện của tôi đã hoàn thành, đi trước một bước.
Vừa nói xong, Bạch Vạn Thăng cũng chưa nhìn Diệp Phàm một cái đi nhanh.
- Hừ!
Tiền Thành Quý hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi nhanh.
- Đồng chí Khương Nguyệt, lập tức đem chuyện xử lý đồng chí Tiền Thành Quý của địa ủy Giang Hoa báo cáo Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh và Ban tổ chức tỉnh ủy. Đề nghi họ tạm hoãn thi hành quyết định đối với đồng chí Tiền Thành Quý. Sau khi có kết quả điều tra sẽ ra quyết định.
Diệp Phàm phải hạ nặng tay, lấy Tiền Thành Quý để làm kinh sợ Chu Gia Sinh.
Sau đó, Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói
- Đồng chí Chu Gia Sinh, tôi hi vọng anh lập tức thay tổ trưởng mới, tranh thủ trong năm này hoàn thành việc khảo sát, hoàn thành công tác khảo sát di dời, tiến hành nhanh quy hoạch.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Chu Gia Sinh còn có thể nói cái gì, Diệp Phàm thế đang ở trên, đành phải gật đầu đồng ý.
- Trưởng ban Bach, rất xin lỗi về chuyện ngày hôm nay.
Chu Gia Sinh vẻ mặt tái xanh nói với Bạch Ứng Đông.
- Cậu đã làm gì, gọi tôi từ trên tỉnh xuống là để khiến tôi khó xử như vậy sao?
Cậu muốn làm như thế nào? Nhiều năm lãnh đạo như vậy, mưu lược của cậu đều như cháo trong bát có phải không?
Tất cả đều là ngu ngốc một đống, lần đầu tiên trên hội nghị thường vụ đảng ủy là khinh địch nên thành ra thế, lần thứ hai thì sao?
Chuẩn bị đầy đủ rồi? Sao thế, lại bị bại rối tinh rối mù.
Bạch Vân Thăng vỗ bàn mấy cái, cốc chén thiếu chút nữa bay lên.
- Tôi thật sự không nghĩ tới, không ngờ ngay cả anh mà hắn cũng không nể mặt. Họ Diệp thật sự là quá kiêu ngạo. Đây là cấp dưới sao? Rất không phải.
Chu Gia Sinh giận dữ hừ nói.
- Người ta như vậy tôi còn có thể thế nào? Diệp Phàm là mượn thế của Tỉnh ủy để áp chế đến.
Trường hợp này là có bản ghi chép xuống, tôi có thể nói cái gì. Nếu nói ra truyền đến tai Tỉnh ủy, Bạch Vạn Thăng tôi thành cái gì.
Hơn nữa, Diệp Phàm xuông tay rất quyết đoán, rất nhanh chóng. Cậu chẳng những không phát hiện, Khương Nguyệt. Mâu Đồng Xuân, ngay cả Chiến Nhất Cương cũng ủng hộ hắn.
Đồng chí Chu Gia Sinh, mới bao lâu thời gian, hắn xuống dưới không đến năm ngày. Chu Gia Sinh cậu đã có mấy năm để chuẩn bị mạng lưới quan hệ, hắn chỉ dùng năm ngày là làm được.
Giọng của Bạch Vạn Thăng không ngờ có chút phục.
- Mâu Đồng Xuân là tình hình đặc thù, Khương Nguyệt là người của Thái Lâm, đương nhiên đuổi kịp bước chân của Diệp Phàm.
Còn về Chiến Nhất Cương người này tôi thật không hiểu, người này ở ngoài nhìn ngăn nắp, một quân nhân thật sự, tôi thấy chó má không phải.
Còn không phải loại nhu nhược sao. Có lẽ là sợ không hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, đi cầu Diệp Phàm.
Diệp Phàm có lẽ giảm cho anh ta một ít nhiệm vụ. Người này liền vẫy đuôi. Đến lúc đó Chu Gia Sinh tôi muốn cho Chiến Nhất Cương biết cầu Diệp Phàm cũng vô dụng.
Hễ là ủy viên thường vụ, toàn bộ đều được đối xử bình đẳng. Chiến Nhất Cương anh gọi tôi là cha nuôi tôi cũng không bỏ qua cho y.
Chu Gia Sinh mặt đen lại.
- Cậu còn chưa biết mình sai ở đâu sao?
Bạch Vạn Thăng đập bàn, thấy vẻ mặt Chu Gia Sinh không hiểu, không khỏi hừ nói
- Trong đầu cậu còn đang nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, nhiều nhất suy nghĩ hoàn thành nhiệm vụ thì một số người không chịu nổi. Cậu có nghĩ không, mục đích của chúng ta là gì.
- Tôi nhớ ký, đồng chí Diệp Phàm phân công nhiệm vụ phải chấp hành. Chúng ta chỉ có thể dùng một số thủ đoạn trong đó. Gần đây huyện Lăng Hà và Giang Hoa chúng ta đều hoạt động đi lên. Thư ký tên hàng ngàn người cũng đưa lên rồi. Hiệu quả, có lẽ còn hai ba ngày nữa mới thể hiện ra. Đến lúc đó, tôi thấy Diệp Phàm sẽ lửa thiêu mông.
Chu Gia Sinh âm trầm nói.
- Muốn rồi.
Bạch Vạn Thăng có vẻ có chút nản lòng.
- Không muộn, không phải là còn chưa mở màn sao?
Chu Gia Sinh nói.
- Tôi nói rất đúng, việc này quốc vụ viện đã phê duyệt, văn kiện có lẽ đã đến tỉnh thành rồi.
Có lẽ chiều này hoặc sáng mai quyết định của tỉnh sẽ được đưa xuống. Cậu có thể vuốt đuôi thôi.
Nhưng, mặc kệ thế nào, nhất định phải làm Tỉnh thu hồi quyết định mới được.
Bạch Vạn Thăng mặt dữ tợn.
Chu Gia Sinh gật đầu, kỳ thật, trong lòng sớm đã lạnh rồi. Bởi vì đây là Quốc vụ viện phê chuẩn, Tỉnh ủy quyết định rồi, muốn thu hồi khó hơn lên trời.
Cứ gây sức ép nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian ngắn. Ngược lại để lại ấn tượng không tốt trong mắt Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Nhưng, Bạch Vạn Thăng bị ép trong này, Chu Gia Sinh tiến thoái lưỡng nan. Anh ta biết, hiện tại mình là sĩ qua sống, chỉ có thể tiến không thể lui.
Quả nhiên, sáng ngày thứ hai, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã xuống. Vẫn là do Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trường Thiên tự mình xuống công bố.
- Các đồng chí, chuyện di dời trung tâm Giang Hoa là một trong những việc lớn nhất của tỉnh. Chính là việc của Ủy ban địa khu Giang Hoa.
Ủy ban Giang Hoa chính là quân chủ lực. Hi vọng địa ủy Giang Hoa phải chỉ huy tốt việc này, Ủy ban phải kiên quyết tích cực hưởng ửng kêu gọi của Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, nghe theo chỉ huy thống nhất của địa ủy.
Hơn nữa, phải làm nhanh, đồng chí Khai Thành có thận trọng dặn, đồng chí nào dám không coi trọng việc di dời trung tâm địa ủy, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ phê bình.
Các đồng chí, chúng ta muốn coi di dời trung tâm Giang Hoa là việc lớn của năm nay, phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Hơn nữa, ngày hôm qua chúng ta nhận được đề nghị cách chức đối với đồng chí Tiền Thành Quý của địa ủy Giang Hoa. Tỉnh ủy đã phê chuẩn tạm hoãn quyết định bổ nhiệm mới đối với đồng chí Tiền Thành Quý.
Hơn nữa, giao cho địa ủy Giang Hoa tiến hành điều tra rõ. Một khi phát hiện có đồng chí có hành vi trong quá trình di dời thủ phủ, cố ý gây chuyện nhất định sẽ phải xử lý nghiêm.
Đối với chuyện di dời trung tâm Giang Hoa, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã hạ quyết tâm lớn. Bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn được.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chúng tôi phản đối di dời, chúng tôi muốn xây dựng thành phố Giang Hoa….
Đúng lúc này, bên ngoài tiếng hét vang lên ầm ĩ.
- Sao lại thế?
Trương Thiên ngừng câu chuyện nhíu mày.
- Tôi đi xem.
Chu Gia Sinh vừa thấy nhanh chóng nói, mang theo chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Triệu Nhất Thác vội vã đi ra ngoài.
- Trợ lý Diệp, trước cửa địa ủy tụ tập mấy trăm người giương khẩu hiệu, có lẽ là quần chúng bị đầu độc tìm đến gây sự.
Khương Nguyệt nói nhỏ bên tai Diệp Phàm.
- Anh nói với đồng chí Chu Gia Sinh một chút, khuyên họ trở về, nhưng phải chú ý nắm tình hình, đừng làm sự việc trở nên lớn hơn.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, Khương Nguyên đi nhanh.
Nhưng, tiếng ồn ào vẫn càng ngày càng chói tai, càng lúc càng lớn.
- Trợ lý Diệp, đánh nhau rồi.
Khương Nguyệt gọi điện thoại báo cáo.
- Đánh nhau, chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Bí thư Triệu gọi công an đến, quần chúng không phục, công an đuổi người đi. Cho nên, liền xông vào đánh nhau. Xem tư thế này, mấy chục nhân viên không ngăn được họ, bởi vì nhiều người quá.
Khương Nguyệt nói.
- Chu Gia Sinh đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Hẳn là bị người đánh một chút, hiện công an đang bảo vệ anh ấy.
Khương Nguyệt nói.
- Thư ký Trương, ngại quá, tôi đi giải quyết một chút.
Diệp phàm quay đầu nói.
- Ừ, chú ý đừng làm cho mọi việc trở nên lớn hơn. Khuyên họ trở về là được, chỉ là có đồng chí không cùng ý kiến thôi, tin rằng sau này họ sẽ nghĩ thông suốt.
Trưởng ban thư ký Trương gật đầu nói
- Trợ lý Diệp, phải chý ý an toàn.
- Cảm ơn, tôi đi sang đó.
Diệp Phàm gật đầu đi ra ngoài.
Bên ngoài thật đúng là loạn, mấy trăm người đang cùng với mấy chục nhân viên công an tạo thành bức tường đẩy đi.
Nhân viên công an cũng khổ không thể tả, bên ngoài lực đạo quá lớn. Mà Chu Gia Sinh vẻ mặt xanh mét né phía sau mấy cảnh sát cầm loa nói, nhưng không anh để ý đến anh ta.
- Các đồng chí, tôi là Bí thư Địa ủy Giang Hoa Diệp Phàm, tất cả dừng lại hết cho tôi, nghe tôi nói vài câu. Nếu nói không tốt, mọi người làm ầm ĩ cũng chưa muộn.
Diệp Phàm nói to, thiếu chút nữa phá hủy cả loa.
Quả nhiên, bị Diệp Phàm chấn động, đoàn người im lặng một chút, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.