- Tôi biết, chuyển thủ phủ Giang Hoa làm mọi người lo lắng, nhưng mọi người yên tâm.
Chuyển đi cũng không phải địa ủy và Ủy ban nhân dân địa khu bỏ nhân dân thành phố Giang Hoa. Ngược lại, là đem đến cơ hội phát triển rất tốt cho mọi người.
Bởi vì, trung tâm mới đi theo Tập đoàn Hoành Không, lấy du lịch làm mục tiêu phát triển.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, có người mắng:
- Thúi lắm, đều là lừa gạt người khác. Người Giang Hoa chúng tôi không cần đi theo mông thối của Tập đoàn Hoành Không. Muốn liếm thì anh tự làm, đừng nhắc chúng tôi lên.
- Đúng thế, đúng thế, chuyển trung tâm của địa khu, thành phố Giang Hoa của chúng tôi còn cái gì dùng, cái gì cũng mang đi, bệnh viện, trường học…
Có người khác cũng đi them mắng.
- Nghe nói hết tháy những việc này đều là Tập đoàn Hoành Không làm trò quỷ, Mọi người không biết chứ người đang nói chuyện còn kiêm chức Chủ tịch tập đoàn Hoành Không. Địa ủy căn bản là muốn đem người dân Giang Hoa bán cho Tập đoàn Hoành Không.
- Làm càn!
Diệp Phàm quát một tiếng.
Bốp bốp vài tiếng giòn tan vang lên.
Mọi người kinh ngạc phát hiện theo lời nói của Bí thư Diệp, hai vị này không ngờ bị tát vào miệng.
- Đánh tôi, đánh chết mày.
Một tên mắng.
- Anh đánh tôi trước, tôi cũng đánh chết anh.
Người kia cũng hét lên, giơ chân đá qua.
Nhất thời toàn bộ ánh mắt của nhân viên đều bị hai người này thu hút. Đây đương nhiên là bút tích của Diệp Phàm. Dùng nội khí khống chế tát cho một người một cái, người còn lại cũng làm theo.
- Đánh nhau trước mặt mọi người, đi lên, bắt lại!
Diệp Phàm hạ lệnh. Các đồng chí công an cảm giác đến chín phần oan ức, nhận được mệnh lệnh như lang như hổ bất hai vị này lại.
- Công an đánh người rồi. Công an đánh người rồi. Các anh chị em Giang Hoa, chúng ta không thể để công an thực hiện được. Chúng ta tuyệt đối không thể để họ chuyển khu đi.
Hai người này kịp phản ứng, vừa bị cảnh sát bắt đã hét lớn.
Nhưng lúc này, ánh mắt quần chúng đã sáng như gương. Bởi vì, công an người ta cũng không đánh người, nhưng thật ra hai người lại đánh nhau, còn đánh đến quần chúng bên cạnh cũng gặp hại. Nếu công an thấy đánh nhau mà không ngăn thì là không làm tròn trách nhiệm rồi.
- Tôi tiếp tục, nếu trung tâm mới lấy du lịch làm ngành công nghiệp chính. Mọi người đều biết, du lịch chú trọng bảo vệ môi trường.
Cho nên, trung tâm tương lại không thể để xí nghiệp công nghiệp và khai thác mỏ vào đây. Mà tỉnh lại tăng đầu tư vào địa khu Giang Hoa.
Tương lại có công ty đến đây trên cơ bản đều tuyển người trong phạm vi Giang Hoa.
Sẽ xây dựng cách nội thành không xa. Đến lúc đó, nhiều công ty đến đây, thành phố Giang Hoa lại càng giàu có.
Đương nhiên, bảo vệ môi trường chúng tôi cũng yêu cầu nghiêm khắc đối với bọn họ. Thành phố Giang Hoa lại càng thêm xinh đẹp.
Diệp Phàm nói.
Quả nhiên, người nghe có chút động tâm.
- Tốt lắm, tan đi, hôm nay nắng như thế này đứng ở nơi đây bị cảm nắng thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, tất cả mọi người đều giàu có, có khi tôi còn trở về đây khất thực ấy.
Diệp Phàm những lời này vừa nói xong mọi người cười vang.
- Đi khất thực, Tập đoàn Hoành Không các anh chính là giàu có.
Có người hét lên.
- Giàu nhiều giúp người giàu ít, mọi người cùng giàu có mới là mục tiêu của chúng ta. Vị đồng chí này nói rất khá.
Sau này Tập đoàn Hoành Không nếu có đầu tư ở tỉnh Điền Nam. Diệp Phàm tôi đồng ý, chỗ đầu tư hàng đầu là thành phố Giang Hoa.
Về huyện Lăng Hà, để cho nó làm du lịch thôi, ha ha.
Diệp Phàm cười sang sảng.
- Hơn nữa, địa ủy còn có bồi thường khác.
Ví dụ như sau này xây đường cao tốc đặc biệt lúc đó sẽ nghĩ đến việc gắn kết thành phố Giang Hoa với trung tâm mới. Mọi người đến đây cũng tiện, không để một giờ chạy xe.
Hơn nữa, mục tiêu tương lai chính là gắp bó Lăng Hà và Giang Hoa.
- Nói rất hay, hi vọng có thể thực hiện.
Có người nói, lúc này tiếng vỗ tay vang lên.
- Đều về làm việc đi, nếu muốn giàu mặc kệ không làm việc là không thể giàu được. Chúng ta cùng nhau giàu.
Diệp Phàm cười nói, đám người cuối cùng bắt đầu tan, toàn bộ tan.
Ánh mắt tinh tường của Diệp Phàm phát hiện Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy đứng bên cửa sổ hình như khẽ gật đầu.
- Làm tốt lắm!
Vừa về đến phòng họp, Thư ký Trương nói với Diệp Phàm một câu khích lệ.
Còn Chu Gia Sinh, thư ký Trương không thoải mái hừ noi
- Đồng chí Chu Gia Sinh, tôi hi vọng sau này việc như thế này không xảy ra nữa.
Di dời thủ phủ là việc lớn nhất của các anh, cũng là việc lớn của Tỉnh ủy. Tôi không hi vọng sinh nhiều chuyện không hay.
- Tôi hiểu rồi, sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Chu Gia Sinh sầm mặt gật đầu nói, người này thiếu chút nữa buồn bực mà chết.
- Ai làm, ai làm, ai làm!
Chu Gia Sinh trở về văn phòng, cầm chén trà đập lên bàn.
Sợ tới mức Triệu Nhất Thác cùng Lưu Nhất Đa đứng bên cạnh cũng không dám hé răng. Nhưng, ánh mắt hai người nhìn nhau vài lần có chút kỳ lạ.
- Hai thằng khốn nạn các anh, tưởng tôi gọi người làm có phải không? Thật sự là ngu ngốc.
Chu Gia Sinh càng tức giận, mặt đã thành chiếc bánh mì cháy đen.
- Rốt cuộc là ai làm? Thật sự là lạ.
Triệu Nhất Thác vẻ mặt nghi hoặc.
- Việc này anh điều tra xe, hai người các anh đã không nhìn ra sao? Hôm nay có người muốn hại tôi, là muốn tôi chết.
Chu Gia Sinh hừ nói.
- Sao lại thế?
Lưu Nhất Đa có chút không hiểu.
- Tình hình thế này, các anh nghĩ lại xem, chuyện hội nghị thường vụ ngày hôm qua có phải đã truyền đến tỉnh không.
Hôm nay lại xảy ra việc này, đây không phải rõ ràng là Chu Gia Sinh tôi sai người làm sao?
Đơn giản chính là muốn làm cho Trưởng ban thư ký Trương biết thái độ của quần chúng. Tạo ra một ít chướng ngại vật cho việc di dời.
Các anh, bọn họ là muốn Tỉnh ủy có ấn tượng đối với tôi. Đồ chó này, không ngờ làm ra chuyện này.
Chu Gia Sinh cắn răng.
- Ban đầu chúng tôi thật đúng là tưởng anh Chu gọi người làm, chung ta không phải bảo mọi người ký thư hàng nghìn người sao? Việc này, liên hệ một chút cũng dễ hiểu. không thể tưởng tượng ở đây lại có việc như vậy, lòng người thật sự là khó dò. Nhưng, cuối cùng là ai làm? Có thể là Diệp Phàm không?
Triệu Nhất Thác nói.
- Không phải là hắn, làm như vậy ảnh hưởng cũng không tốt đối với hắn. Nếu thành chuyện lớn, có thể giải quyết thì vẫn có một ảnh hưởng rất lớn. Hắn không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Chu Gia Sinh lắc đầu.
- Rốt cuộc là ai?
Ba người Triệu Nhất Thác đều không hiểu.
- Tôn Lệ Phương, chính là cô sao?
Lưu Nhất Đa thầm nói.
- Người phụ nữ này bình thường hình như không có biểu hiện gì. Đến Giang Hoa chúng ta cũng đã vài năm, vẫn duy trì như vậy.
Chỉ cần không trêu chọc cô, mọi người vẫn bình an vô sự. Chẳng lữ cô cũng muốn cơ hội này thể hiện một chút.
Con người mà đều có tính háo thắng thôi. Có lẽ Tôn Lệ Phương cảm thấy được lần này là một cơ hội. Hơn nữa, Diệp Phàm lại là người không thể ở Giang Hoa chúng ta lâu dài.
Mà một khi Diệp Phàm quay về Tập đoàn Hoành Không thì Địa ủy này chính là nhà của Chu Gia Sinh. Tôn Lệ Phương chắc chắn không phục.
Triệu Nhất Thác phân tích có chút có lý.
- Cậu vừa nói đúng là tính cách của người đàn bà này.
Chu Gia Sinh khẽ gật đầu.
- Rốt cuộc là ai làm?
Cùng lúc này Diệp Phàm ngồi xuống ghế cũng khó hiểu.
- Xem ra giống Chu Gia Sinh làm, anh ta thật ra tốt, đi ra ngoài chỉ là giả vờ, căn bản là đang diễn trò cho chúng ta xem thôi.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Vệ Quốc, trước khi biết rõ ràng không cần nói loạn. Có lẽ lần này chỉ là trùng hợp thôi. Di chuyển trung tâm, nhân dân Giang Hoa chắc chắn không chịu. Có lẽ chuyện lần này chính là mở đầu sau này còn có việc gây sức ép nữa.
Diệp Phàm nói.
Đang nói thì Diệp Phàm nhận được điện thoại. Nhận điện thoại xong nói
- Thư của nghìn người dân, việc này có lẽ là bút tích của đồng chí Chu Gia Sinh.
- Vậy làm sao bây giờ? Chu Gia Sinh lần này thật đúng là hành động lớn. không ngờ có cả thủ đoạn này, việc này đưa lên cấp trên chắc chắn hỏi qua.
Đô Vệ Quốc có chút nóng nảy.
- Bình tĩnh xem biến đổi, vội cũng không được. không biết đệ đơn lên đâu, nhưng tám phần không phải là trên tỉnh.
Đệ trình lên tỉnh cũng là Bạch Vạn Thăng đệ lên, có lẽ là phải đến các bộ và Ủy ban trung tương.
Có Bạch Vạn Thăng tương trợ, thư này được đưa lên Bắc Kinh không khó. Con đường này Bạch Vạn Thăng rõ hơn hết.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Vương Long Đông, dặn anh ta chú ý tình hình này.
Vài ngày sau Chu Gia Sinh thể hiện là một người cán bộ mẫn cán, trở về liền mở hội nghị Ủy ban nhân dân Địa ủy.
Bổ nhiệm Trịnh Tuế Nguyệt phụ trách tổ khảo sát. Mà Trịnh Tuế Nguyệt cũng không dám chậm trễ sáng sớm ngày hôm sau mang theo toàn thể nhân viên công tác đến huyện Lăng Hà đóng quân, rất tư thế khảo sát.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết, chuyện của tổ khảo sát Chu Gia Sinh không dám đùa, bởi vì ngay cả tỉnh cũng đang theo õi.
Có lẽ muốn gian lận chỉ có thể là tạo ra dư luận trong quá trình triển khai công tác thôi.
Tối ngày 3 tháng 9.
Đã khuya, sắp mười hai giờ. Diệp Phàm đi ra ngoài đánh mấy quyền trở về, nhìn ngoài không thấy ai, cũng không đi vào cửa chính mà đi cửa sau khách sạn vào.
Chìa khóa thật ra Diệp Phàm có nhưng vừa mới đi gần đến cửa sắt phía sau, phát hiện có bóng người loanh quan bên cạnh cửa.
- Người này đến làm gì? Đã muộn thế này?
Diệp Phàm thầm nghĩ, đôi mắt ưng phát hiện không ngờ chính là Tiền Thành Quý.
Diệp Phàm có vẻ không biết đi vào cửa sau, Tiền Thành Quý vừa thấy nhanh chóng nấp vào bụi hoa cạnh cửa.
Lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa mới mở cửa đang định đi vào, phía sau nghe tiếng Tiền Thành Quý
- Trợ Lý Diệp…
- Ai, hả là anh, đã muộn thế này đứng ở đây làm gì?
Diệp Phàm quay đầu nhìn y có vẻ kinh ngạc.
- Tôi… tôi có việc muốn báo cáo anh một chút.
Tiền Thành Quý nói.
- Đi vào rồi nói
Diệp Phàm à một tiếng nói, Tiền Thành Quý đi theo Diệp Phàm cẩn thận đi qua cửa sắt.
Diệp Phàm tuy nói là ở nhà khách địa ủy nhưng, phía sau nhà khách còn có tòa nhà khác.