Bên kia Tiêu Thiên Đắc và mấy
trưởng lão chụm đầu một lát, sau đó không lâu liền chọn ra bốn đệ tử.
Buồn cười là trong đó có một đệ tử là nữ.
Đúng là người vừa
rồi bật cười chuyện Cổ Phong đầu tiền, còn có Trần Hồng, Lan Nhất Phi,
Trịnh Tài Thắng tổng cộng bốn người.Có lẽ bốn người này cũng là những
người trẻ tuổi lợi hại nhất trong phái Hoa Sơn lúc này.
Hai bên tổng cộng tám người chia nhau đứng bên bờ đầm Khốn Long.
- Đến đây đi, hôm nay Cổ Phong tôi cùng ba vị sư đệ, sư muội cho các
cậu thấy thế nào gọi là phái Hoa Sơn, cái gì gọi là người trẻ tuổi tuấn
tú tài giỏi dẫn dắt người khác. Đến đây đi!
Cổ Phong vết sẹo cũ
đã quên đau, không ngờ lại tiếp tục khoa trương. Tất nhiên, y cho rằng
bốn người này không ai có năng lực gì.
Thật ra, đối với ván
đấu này, trong lòng Diệp Phàm cũng thiếu tự tin, ngoại trừ Lưu Cường là
ngũ đẳng đỉnh giai ra thì những người khác đều không đến ngũ đẳng. Phái
Hoa Sơn chọn ra bốn người chắc chắn phải tứ đẳng trở lên.
Như Cổ Phong dù bị Vương Nhân Bàng đánh rất thảm đó là thực lực của hai bên cách xa nhau nhiều. Vương Nhân Bàng là cửu đẳng vị, Cổ Phong mới là ngũ đẳng trình tự người thứ hai đương nhiên không phải là đối thủ của Vương Nhân Bàng.
- Lên!
Cổ Phong ra lệnh một tiếng, bốn người vung quyền hướng về phía bốn người Lưu Cường.
Không lâu đá vụn ven bờ bay lên loạn xạ rơi xuống đầm nước, bọt nước bắn tung tóe khắp bốn phía không ngừng.
Người Lưu Cường tìm chính là Cổ Phong, Diệp Phàm có dặn cho nên, ngay
từ đầu Lưu Cường đã ra tay rất nặng. Một cước “Thỏ ngọc túi nguyệt” ở
giữa đùi của Cổ Phong.
A…
Cổ Phong không nhịn
được, kêu thảm thiết một tiếng cả người ngã bay vào trong đầm nước.
Giống như một quả đạn pháo thêm vào, lập tức bọt nước văng khắp nơi.
Lưu Cường lại không chút khách khi một cước xông tới giẫm lên Cổ Phong đang ngã dưới nước.
Tuy nhiên, không đạt được mục đích. Bởi vì, Trần Hồng từ bên cạnh đá bay một cước qua, Lưu Cường đành phải xoay người lại.
Tuy nhiên, Trần Hồng cũng vô cùng giảo hoạt, thậm chí ngay cả chân cũng không thu lại, hai chân đều hướng về phía Lưu Cường.
Thình thịch một tiếng vang thật lớn.
Lưu Cường bị Trần Hồng đá lui về phía sau ba bước. Còn Trần Hồng thì rơi xuống trước mặt Đường Thành theo thế tấn công.
Thật ra Trần Hồng mới là người có bản lĩnh cao nhất trong bốn người. Có thân thủ ngũ đẳng tầng thứ ba, gần giống với Lưu Cường.
Bởi
vì thế của sư phó của Cổ Phong khá mạnh trong phái, mà Cổ Phong lại nhập môn trước, cho nên, ngược lại thành Đại sư huynh.
Đường
Thành đang cùng Thái Nguyệt tấn công Lan Nhất Phi cùng Trịnh Tài Thắng,
không ngờ Trần Hồng đột nhiên đi vào, vội vàng nghiêng ngời muốn tránh.
Tuy nhiên, tốc độ của Trần Hồng quá nhanh, làm một quyền thực, cả người Đường Thành ngã lăn quay xuống đầm nước.
Trần Hồng đang muốn thêm một cước, tuy nhiên, Lưu Cường mặt đỏ lên đá
trên không trung một cước xuống. Trần Hồng đành phải bỏ Đường Thành để
đỡ chiêu của Lưu Cường.
Lúc này Trần Hồng tính sai. Dù sao
bản lĩnh của Lưu Cường cao hơn so với cô một ít. Hai bên cứng rắn đến
mức Trần Hồng không chịu được kêu hét lên một tiếng, cả đùi sưng phồng
lên.
Mà Cổ Phong lại đánh đến Lưu Cường từ phía sau, tám người nhất thời hỗn chiến với nhau.
Lưu Cường tuy nói là người mạnh nhất trong tám người, nhưng người ta có thêm hai ngũ đẳng, mấy người Đường Thành rõ ràng chưa đủ rồi.
Hai bên đấu khoảng nửa giờ sau tình hình chiến đấu đã đến giai đoạn kết thúc.
Kết quả cuối cùng cũng là mở rộng tầm mắt. Tình hình chiến đấu rất kịch liệt. Tám ngời cuối cùng không một ai có thể đứng dậy, tất cả đều nằm
dưới đầm nước giãy dụa, không một ai có thể đứng lên.
Tuy nói Lưu Cường giãy dụa, cặp mắt phồng như cá chép, tuy nhiên, cuối cùng
cũng chỉ là hơi nghiêng một nửa người, cả người mềm nhũn không thể nào
đứng lên.
- Kết thúc!
Tiêu Thiên Đắc vẻ mặt trầm ngâm
kêu lên. Diệp Phàm cũng gật gật đầu. Thật ra, có thể kết thúc như vậy
Diệp Phàm đã có thể mỉm cười.
Còn Tiêu Thiên Đắc dường như không hài lòng, lạnh lùng mắng:
- Tên ngốc vô dụng này, cút ngay đi thay quần áo cho tôi.
Các đệ tự Hoa Sơn vội vàng chạy đến đỡ bốn người dậy lên mảnh rừng phía sau thay quần áo. Bên này Vương Nhân Bàng và Thiên Thông cũng nhanh đưa mấy người lên rừng cây thay đồ.
Mấy phút sau tất cả đều đi ra, tám người này đều đỡ nhau đi ra.
Vừa nãy rất mệt, trên thực tế, tất cả đều cố gắng.
- Rất xin lỗi, tôi…
Lưu Cường cúi đầu, đỏ bừng mặt đi đến trước mặt Diệp Phàm.
- Không việc gì, cậu làm không tệ, nghỉ ngơi tốt đi, xem các cao thủ thi đấu thế nào.
Diệp Phàm khoát tay, dặn dò bốn người ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá bên đầm.
- Môn chủ Tiêu, ván thứ hai sẽ thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chúng ta đoán, người thắng sẽ được quyết.
Tiêu Thiên Đắc nói không lâu cầm lấy hai quân cờ trắng đen đi ra, kết
quả Diệp Phàm cũng có chút buồn bực, bởi vì Tiêu Thiên Đắc đã đoán đúng.
- Bên tôi ra ba người, các cậu còn dư sáu người, ngoại trừ ông lão kia thì toàn bộ có thể chiến đấu.
Thái độ của Tiêu Thiên Đắc tương đối kiêu ngạo, ngông cuồng, nói một câu xong các đệ tử của phái Hoa Sơn đều vỗ tay.
Sau đó Tiêu Thiên Đắc ra hiệu một cái.
Vị trưởng lão lúc trước đã so qua mấy chiêu nhẹ nhàng xoay người một
cái, đi thẳng ra ngoài đầm. Ông lão từ trên không trung xoay nhẹ một
vòng rất tự nhiên rồi khéo léo đứng trên mặt nước.
Chân của lão già đi trên mặt nước vẻ cực kỳ thoải mái, cũng rất khoa trương tự đắc.
- Hay, tái hiện Đạt Ma nhất vi vượt song.
Cũng không hiểu người đệ tử kia kêu lên một tiếng gì, lại một hồi vỗ
tay như sấm dậy truyền đến, quanh quẩn trên không trung.
- Hay!
Các đệ tử hét lên như tiếng, ba đại trưởng lão của phái phái Hoa Sơn
tung áo bào, áo bào xanh Khâu Lâm, áo bào tím Cổ Dương cũng rất tự
nhiên, phóng khoáng như con hạc trắng giương cánh bay lên trời, xoay một vòng rồi đứng trên mặt nước.
Bộp một tiếng nữa, ba thanh bảo kiếm bay về phía ba người. Ba người khẽ thu thanh bảo kiếm trong tay,
bình tĩnh nhìn mấy người Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, ba người này không ngờ tạo thành một hình tam giác bằng ba thanh
bảo kiếm. Trong lòng nhất thời giật mình, miệng cũng nói:
- Diệp
Phàm tôi hôm nay có lẽ được mở mang tầm mắt rồi. Có thể nhìn được chiêu
thức bí mật “Đoạt mệnh liên hoàn tam tuyệt kiếm trân” của phái Hoa Sơn,
chuyến này Diệp Phàm tới đây là đáng giá.
- Ha ha, cậu thanh niên còn biết tuyệt học của phái chúng ta cũng không tệ lắm.
Một ông già râu dài đứng bên cạnh Tiêu Thiên Đắc vuốt vuốt râu thản nhiên cười nói.
- Vâng, là tiền bối Tiêu Tuế Tùng đúng không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu thanh niên còn biết tôi, cũng hiếm thấy. Vài chục năm nay tôi không ra ngoài rồi.
Diệp Phàm cũng thầm nghĩ, Tiêu Thiên Đắc không để một trong bốn trưởng lão không lên sân khấu.
Có lẽ lão già này bản lĩnh mạnh nhất trong bốn trưởng lão. Có lẽ còn mạnh hơn lão đại Phi Dương rồi.
Hơn nữa, Tiêu Tuế Tùng cũng họ Tiêu, không chừng là chú của Tiêu Thiên
Đắc rồi. Đây chẳng phải là cùng thời với Tiêu Sắc Nhất sao. Chắc chắn là một người mạnh.
- Các cậu lên đi.
Diệp Phàm cũng không kịp suy nghĩ phất phất tay.
Tuy nhiên, Xa Thiên, Tuyết Nha, Thiên Thông và Vương Nhân Bàng cũng
bình tĩnh đi ra ngoài đầm Khốn Long, không ai dùng thuật khinh công.
Cứ bình tĩnh như vậy đạp sóng mà đi đến giữa đầm. Bốn người lập tức tản ra, chia ra đứng vây bốn phía ba người Phi Dương.
Bởi vì trước đó Diệp Phàm đã truyền cho bốn người Tứ tượng thiên lôi
của Tây Môn gia. Dùng Tứ tượng thiên lôi đánh với Đoạt mênh liên hoàn
tam tuyệt kiếm trận của phái Hoa Sơn cũng là phù hợp. Tuy nhiên, ai hơn
ai kém chờ đến cuối mới biết.
Vì bốn người thời gian tập quá ngắn, chỉ gần một ngày đêm. Diệp Phàm thật ra trong lòng cũng thiếu tự tin.
Bởi vì ba đại trưởng lão phái Hoa Sơn luyện Đoạt mệnh liên hoàn tam tuyệt kiếm trận có lẽ đã mấy chục năm.
Tuy nói bốn người nhiều hơn họ một người, nhưng bốn người đứng riêng thì không bằng ba người bọn họ rồi.
Ván thứ hai này, Diệp Phàm cho rằng khả năng thua chiếm đến tám phần.
Tuy nhiên, hiện giờ đâm lao phải theo lao, kiên trì tiếp tục.
- Ừ, sao các anh lại bốn người, có phải là muốn dùng chiến thuật quần ẩu chiến?
Trên bờ một đệ tử Hoa Sơn lớn tiếng kêu lên.
- Đúng vậy, thật không hay.
- Mất mặt xấu hổ chúng tôi cũng không đứng trước.
Lập tức trên tảng đá vang lên những tiếng cười nói huyên náo.
Tuy nhiên, Tiêu Thiên Đắc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, sau đó cười nói:
- Không sao, tôi lúc trước đã đồng ý rồi. Các đệ tử, hôm nay sẽ cho các con mở mang kiến thức một chút, vài chục năm không thấy Đoạt mệnh liên
hoàn tam tuyệt kiếm trận. Không cần nói là bốn ngay cả thêm vài người
cũng là phí công, ha ha …
Bởi vì Vương Nhân Bàng vừa đột phá đến cửu đẳng, cho nên, nước ngập đến đầu mắt cá chân của y.
Việc này, Tiêu Thiên Đắc già lọc lõi như vậy tất nhiên phát hiện. Có
thể khẳng định người thanh niên này còn chưa đột phá đển thập đẳng. Thập đẳng khi đạp sóng đi trên nước nhiều nhất nước chỉ ngập một đến hai
centimet chiều sâu.
Một người có thân thủ cửu đẳng, thậm chí
thấp hơn đương nhiên Tiêu Thiên Đắc không coi ra gì rồi. Huống chi, Diệp Phàm cử ra bốn người tất cả đều là người trẻ tuổi.
Tuy nói lúc trước đã được lão nhị Khâu Lâm báo cáo nói là có ba người là thập đẳng vị.
Nhưng Tiêu Thiên Đắc cho rằng, mặc dù ba người bọn họ là thiên tài, nhiều nhất cũng là thập đẳng tầng thứ nhất.
Còn bên cạnh mình chỉ Phi Dương là thập đẳng đỉnh giai rồi. Còn Khâu
Lâm có thân thủ thập đẳng trình tự người thứ hai, còn Cổ Phong có thập
đẳng trình tự người thứ ba. Ngoài ra Tuyệt mệnh kiếm trận của phái Hoa
Sơn nữa thì kết quả trận đấu này coi như ván đã đóng thuyền.
- Hoa Sơn uy vũ! Hoa Sơn uy vũ!
Các đệ tử lại vỗ tay hét to, nhất thời không khí trở nên sôi nổi.
Mấy người Đường Thành vừa thấy, cũng hét lớn:
- Chúng tau y vũ, chúng ta uy vũ! Hoa Sơn tính cái đếch gì!
Diệp Phàm và Tiêu Thiên Đắc dùng hai tay đè xuống, lại trở nên yên
tĩnh. Trên trăm ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào giữa đầm nơi có bảy đại
cao thủ.
Trong mắt các đệ tử trẻ tuổi, có thể đạp sóng chắc
chắn đều là cao thủ. Tất nhiên, đối với bọn họ mà nói chỉ có thể ngưỡng
mộ và thêm phần cung kính.
Mà bốn người Vương Nhân Bàng cũng lấy binh khí ra, tất cả đều dừng lại ở ba đại trưởng lão của Hoa Sơn.
Mặt trời chiếu vào thân kiếm.
- Keng keng…
Đầu tiên là Tuyết Nha dùng Chấn động hồn linh. Bởi vì Diệp Phàm có dặn, kéo dài thời gian với ba người này không có lợi.
Bởi vì sức bền bỉ của ba người họ tốt hơn chúng ta. Đạp sóng nhìn ngoài nhẹ nhàng nhưng thực ra là dùng rất nhiều nội khí để thi triển thuật
khinh công, nếu không đã rơi xuống nước rồi.