Lúc này nghe tiếng chấn động hồn chuông reo, Tiêu Tuế Tùng mắt đang khép hờ liền mở ra, miệng có chút ấp úng đầy nghi hoặc, hai mắt nhìn chằm
chằm Chấn động hồn chuông trong tay Tuyết Nha.
- Chú, có phải chuông này rất nổi tiếng không?
Tiêu Thiên Đắc nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.
- Nếu đúng là chuông của nhà đó thì thật ra phải cẩn thận một chút rồi.
Tiêu Thiên Đắc có chúng nghiêm trọng nhìn chiếc chuông nói.
- Nhà nào ạ?
Tiêu Thiên Đắc hỏi nhanh.
- “Thái Sơn đâm Lạc Trần Phong, phi chuông Tuyết Nha Nha, mỹ vũ tiêu uy Adam, Anh giao giao y huyết tiên…”
Tiêu Tuế Tùng vuốt vuốt râu nói.
- Đây không phải là danh hiệu của mười đại cao thủ những năm đó sao?
Tiêu Thiên Đắc ấp úng một câu, khóe miệng không khỏi co quắp một chút hỏi:
- Chẳng lẽ là chuông Tuyết Nha Nha của nhà họ Tuyết đến đây?
- Có chút giống, cháu nghe âm thanh chuông phát ra xem. Các cháu có lẽ
không cảm nhận được, tôi có thể cảm nhận được một chút. Chuông này chẳng những có tác dụng công kích tinh thần của người khác. Bởi vì cô bé kia
dùng chuông tấn công ba người kia mà không phải chúng ta cho nên cháu
không cảm nhận được bao nhiêu.
Tiêu Tuế Tùng sắc mặt bắt đầu nghiêm túc lên.
- Nếu thật sự là người của nhà họ Tuyết thì thật là có chút phiền phức. Chẳng lẽ là nhà họ Hoa mời đượcnh Tuyết ra mặt? Tuy nhiên, cũng không
đúng, nhà họ Tuyết nghe nói mấy chục năm không có người đi ra ngoài. Một gia tộc lớn như nhà họ Tuyết làm sao nhà họ Hoa có thể mời được họ?
Hạng người tầm thường thôi.
Tiêu Thiên Đắc có chút không tin.
- Thiên Đắc, con xem, cậu nhóc kia hình như là người đứng đầu của bốn
người này. Bốn người này cũng là vây quanh thành bốn hướng, có lẽ cũng
là một loại trận pháp.
Còn có thật phải là nhà họ Tuyết đến
không, con đừng coi thường nhà họ Hoa ở Phong Châu. Nếu bọn họ quan tâm
đến Đế vương giám như chúng ta, thì không thể loại trừ khả năng nhà họ
Hoa làm cho các cao thủ võ lâm quan tâm đến Đế vương giám.
Triều Thanh để lại rất nhiều bí mật. nhà họ Hoa năm đó cũng thật sự được ân sủng của Hoàng gia ban cho hai vật thần bí cũng là bình thường.
Tiêu Tuế Tùng cũng không lạc quan như vậy.
- Vâng, có lý.
Tiêu Thiên Đắc gật gật đầu nói.
- Theo truyền thuyết Đế vương giám này có liên quan đến tổ chức Huyết Trích Tử thời Ung Chính.
Qua mấy chục năm rồi, tuy chúng ta có suy nghĩ ra một ít manh mối nhưng cũng không thể hiểu rõ.
Nếu không, đã lấy được bí mật của Huyết Trích Tử. Phái Hoa Sơn chúng ta cũng không phải núp ở thôn núi này đến bây giờ.
Võ Đang, Thiếu Lâm thì như thế nào, nghe nói không riêng gì bí mật về
Huyết Trích Tử mà không chừng có có chút bí kíp võ công cùng với đồ vật
quý hiếm.
- Thời Ung Chính, tổ chức Huyết Trích Tử là một tổ
chức khổng lồ, so với những tổ chức võ lâm thần bí hiện nay cùng với Tổ
đặc nhiệm A của nhà nước lợi hại hơn rất nhiều.
Lúc đó, thành viên của Huyết Trích Tử có quyền lực rất lớn. Giết một quan Tam phẩm cũng không cần xin chỉ thị cấp trên.
Thời đó, bọn họ giết không ít đại thần, trong đó để lại bao nhiêu tài sản cùng những đồ vật tốt chắc chắn là có.
Huyết Trích Tử thật ra là Ung Chính dùng để diệt trừ sát khí, hơn nữa, sau này Huyết Trích Tử cũng có thay đổi.
Những cao thủ của Huyết Trích Tử cũng sẽ lợi dụng quyền lực trong tay
để giết người lung tung. Ví dụ như không nghe lời có thể sử dụng quyền
lực để giết.
Bí mật này may mắn chỉ có chúng ta là biết được. Nếu không, đã rước lấy hậu họa vô tận. Tuy nhiên, hôm nay mấy người trẻ tuổi này cũng nhúng tay vào đấy thôi.
Nếu nhà họ Tuyết cũng tham gia vào trong đó, chẳng lẽ nhà họ Tuyết cũng biết được bí mật đích thực của Đế vương giám sao?
Tiêu Tuế Tùng nhỏ giọng nói.
- Không nhất định.
Tiêu Thiên Đắc lắc đầu, nhìn cuộc chiến đấu kịch liệt của bảy người trong đầm nước một cái nói:
- Tôi đoán, có lẽ bọn họ không biết bí mật này.
Bí mật này là tổ tiên chúng ta bỏ mạng đổi lấy. Năm đó vì có một vị tổ
tiên rơi vào tay Huyết Trích Tử, giúp bọn họ làm chút chuyện cho nên mới biết bí mật này.
Sau đó vị tổ tiên đó bị chúng diệt khẩu, may mắn không chết thôi.
Tiêu Thiên Đắc nói.
- Quái, cậu mặt béo kia sao cũng dùng chuông?
Lúc này Tiêu Tuế Tùng nhìn giữa đầm, ánh mắt nghiêm lại.
- Hai chuông giống nhau sao?
Tiêu Thiên Đắc nhìn chằm chằm chuông trong tay Tuyết Nha và Thiên Thông.
- Cũng gần như thế, đúng là Chấn động hồn chuông của nhà họ Tuyết rồi.
Tiêu Tuế Tùng nói đến đây vẻ mặt có chút khó coi.
- Đây chẳng phải là nói nhà họ Tuyết thật sự ra mặt sao. Nếu không,
cũng không thể có đồng thời hai cao thủ thập đẳng đến đây.
Tuy nhiên, nếu thật sự là nhà họ Tuyết ra tay, sao chỉ có cử mấy người
này đến đây. Thực lực của nhà họ Tuyết hẳn là không ngừng ở con số này
đi?
Tiêu Thiên Đắc có chút nghi ngờ không hiểu được.
- Tuyệt đối là không chỉ có thể, Phi chuông Tuyết Nha Nha mấy chục năm
trước chính là cao thủ thập đẳng trở lên. Nếu còn sống ít nhất là đẳng
cấp 12 đỉnh giai rồi, không chừng cảnh giới không khác Sắc Nhất là mấy.
Tiêu Tuế Tùng nói.
- Vâng, mười đại cao thủ của thế giới không một nhà nào thực lực kém hơn so với chúng ta.
Tiêu Thiên Đắc cũng cảm giác có chút đau đầu.
- Ông coi trọng tôi!
Thiên Thông đột nhiên hét lên.
Tuyết Nha gật đầu một cái, chuông giống như viên đạn bay lên hướng về
phía đầu Phi Dương. Còn Thiên Thông thì hướng chuông xuống dưới nước đến dưới chân Phi Dương.
Mà đao của Xa Thiên hướng trên người Cổ Dương chém tới. Vương Nhân Bàng may mắn có nhu cực đao, đao này léo lên từng chiêu lao thẳng điến chỗ yếu hại của Khâu Lâm.
Tuy
nhiên, Vương Nhân Bàng bản lĩnh quá nông cạn, nếu không nhục cực đạo của y đã bị Khâu Lâm đá một cước xuống đáy nước rồi.
Cứ như vậy, hai người cũng cảm thấy áp lực.
Lúc này, Cổ Dương cười khan một tiếng, bảo kiếm chợt lóe lên dưới ánh
mặt trời rời tay bay lên không trung, dưới sự khống chế của lực hướng về phía Xa Thiên.
Kiếm kia tới quá nhanh, Xa Thiên không kịp tránh, đành phải mở hai tay ra triển khai bí mật lớn nhất của nhà họ Xa.
“Hoan hỉ phật bươm bướm nhảy” được triên khai rất nhanh. Xa Thiên nhích người một cái đã ngoi lên không trung, kích động đôi cánh khổng lồ, dao bầu hướng về phía Cổ Dương chém tới. Đao khí linh hoạt, sắc bén, hình
thành một phong đao thật sự lợi hại.
- Cậu nhóc giỏi! không ngờ đổi thành người chim rồi.
Cổ Dương dừng một kiếm, sắc mặt hơi đỏ lên, tức giận đến mức hai chân
hung hăng giẫm trên mặt nước, bàn chân ngập trong nước đến năm phân.
Cả người lợi dụng quán tính của nước bay lên không trung, cả người và kiếm lao về phía Xa Thiên.
- Kiếm kia có chút đặc sắc.
Tiêu Thiên Đắc nhìn Vương Nhân Bàng nói.
- La Phù cung nhu cực đao, tên này chưa tới thập đẳng không ngờ cũng có thể bức ra đao. Thế gian này có lẽ chỉ có nhu cực đao mới có diệu pháp
như thế, có tác dụng tăng cường nội tức.
Tiêu Tuế Tùng nói.
- Con mẹ nó, đao này đúng thật là không tệ, không ngờ có thể tăng cường nội tức. Mang lại đây vui đùa một chút không rồi.
Tiêu Thiên Đắc tỏ ra thích thú.
- Chơi không được. Là Phù cùng là một trong trấn cung bảo đao. Con lấy được người ta cũng đến đòi lấy.
Tiêu Tuế Tùng lắc lắc đầu, quay sang nói:
- Tuy nhiên, cứ như vậy thật ra nói vừa rồi ta đoán không chính xác.
- Sao lại thế?
Tiêu Thiên Đắc hỏi.
- Vốn cho là người của nhà họ Tuyết đến, hiện giờ xem ra đám người này
tương đối hỗn độn. Con xem, người có đôi cánh giả trên lưng kia không
giống người nước mình.
Hắn là người lai Ấn Độ. Cho nên những người này chưa chắc là do nhà họ Tuyết mời đến.
Có lẽ, thật đúng là một đám người đến, chỉ là đến vì lấy Đế vương giám
cho nhà họ Hoa thôi. Đều là vì lợi ích thôi. Bây giờ, tiền làm người ta
động lòng.
Tiêu Tuế Tùng nói đến đây thật ra nhẹ nhàng thở phào.
- Vâng, không cẩn thận thì nhìn cũng không ra được. Ánh mắt của chú có thể nhìn ra được. Tuy nhiên, bọn họ là nhất định rồi.
Trưởng lão Phi Dương của chúng ta lấy một đấu hai không ngờ rất tốt.
Còn hai người với hai người sớm muộn cũng sẽ đánh bại. Tôi thấy, căn bản không dùng đến uy lực của Đoạt mệnh liên hoàn tam tuyệt kiếm trận như
vậy đủ rồi.
Tiêu Thiên Đắc vuốt râ, vẻ mặt cũng cực kỳ thoải mái.
- Tình hình hình như có chút không ổn.
Xa Nhất Đao nhìn mặt đầm.
- Bản lĩnh của Phi Dương quá mạnh mẽ, Tuyết Nha phối hợp với Thiên
Thông chỉ có thể ép ông ta một cách khó khăn. Nếu không có Chấn động hồn chuông của nhà họ Tuyết công kích ba người có lẽ sớm thất bại rồi.
Diệp Phàm thở dài.
Xa Thiên cùng Vương Nhân Bàng căn bản cũng không đối phó được Khâu Lâm
và Cổ Phong. Bản lĩnh của hai người họ thấp hơn hai ông rất nhiều. Xem
ra, ván này nhất định phải thua.
Xa Nhất Đao vẻ mặt có chút buồn bã.
- Chỉ có thể là được ăn cả ngã về không rồi. Thấy Thiên Lôi tận vô
dụng, tuy nhiên có lẽ bọn họ vẫn chưa thi triển Đoạt mệnh tam tuyệt kiếm trận đi.
Diệp Phàm nói, còn mấy người Đường Thành thì hai mắt sáng lên, chôn chân tại chỗ.
- Lợi hại, đây mới thực sự là cao thủ, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Đường Thành nhỏ giọng nói thầm.
- Đương nhiên, cao thủ người ta là đạp sóng đi như đường bộ, không ai
trong chúng ta làm được. Hơn nữa, cậu xem, bàn chân cũng không ướt.
không thể tưởng tượng được trợ lý Diệp có thể mời được nhiều cao nhân
như vậy. Việc này đáng giá.
Lưu Cương vẻ mặt khâm phục nhìn về phía Diệp Phàm một chút.
- Cậu giờ mới biết sao?
Đường Thành hừ một tiếng.
- Tôi thật sự không hiểu. Trợ lý Diệp là trợ lý của Chủ tịch tỉnh, một
cán bộ nhà nước sao có thể có bạn bè là nhiều cao thủ như vậy? Mà trợ lý Diệp Phàm chắc chắn cũng là cao thủ.
Lưu Cường nói.
- Nói những lời này không phải vô nghĩa láo? Trợ lý Diệp không phải cao
thủ có thể có bạn bè là các cao thủ này sao? Cậu thấy không, bọn họ đều
gọi trợ lý Diệp là anh, việc này có ý gì? Trợ lý Diệp mới là lão đại,
muốn làm lão đại phải có thực lực của lão đại.
Đường Thành không ngờ vẻ mặt hơi đắc chí nhìn Lưu Cường một cái.
- Tứ Tượng hợp nhất!
Thiên Thông đột nhiên hét lớn một tiếng.
Bụp bụp, keng keng…
Bốn người nhanh tróng trở lại chỗ cũ, Xa Thiên bay lên không trung, bốn binh kinh đột nhiên bay ra khỏi tay, xoay tròn một cách kỳ lạ trên
không trung, bay lượn giống như quạt giấy bay trên đầu ba người.
Một động vang lên giòn tan.
Bốn thanh binh khí tạo thành một vật kỳ lạ, thứ này không ngờ kết hợp
lại với nhau, sáng rực lên, trực tiếp bổ về phía Phi Dương. Lão già này
căn bản là có chút khinh thường vung bảo kiếm trong tay lên hướng xuống
mặt đất.
- Băng…
Giống như đụng phải một bức tường bằng hợp kim thép, một tiếng vang giòn tan. Kiếm trong tay Phi Dương
thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
Lão già này lui mấy bước trên
nước mới dừng lại, tuy nhiên, miệng hơi mở,một ngụm máu tươi không kìm
nổi phun ra, hơn nữa, dưới tác dụng của điện, tóc trên đầu lão dựng đứng lên, hiển nhiên là nhìn giống con nhím.