Quan Thuật

Chương 3457: Chương 3457: Xà mị chẳng lẽ là đàn bà.




- Việc này cũng khó nói, ví dụ như, Mỹ nhân ngư của cậu kia là nội khí ngàn năm ngưng tụ thành.

Còn Xà mị, căn bản không phải là một con rắn mà là một loại thời cổ đại giống rắn mà thôi.

Có lẽ, căn bản là trong truyền thuyết. Mà xà mị có lẽ là thứ mà Vũ Vương cưng chiều.

Nên gọi tên là Xà mị thôi. Thiên Hạo Tử nói - Còn xà có thể hóa thành người tuyệt đối là không thể, đó là trong truyền thuyết hoang tưởng thôi.

- Tiền bối có cảm thấy đại chưởng quầy công lực cao bao nhiêu không? Diệp Phàm hỏi.

- Trong khoảng thời gan ngắn không kịp kiểm tra. Nhưng cậu có lẽ có thể cảm giác được cái gì phải không? Thiên Hạo Tử nói.

- Ôi, con dơi của tôi đến cần nó không ngờ có thể cảm giác được. Tay động một cái, con dơi của tôi hình như có cảm giác đóng băng. Công lực của cô có lẽ còn mạnh hơn tôi một ít. Diệp Phàm nói - Hơn nữa, con dơi của tôi rất khó phát hiện, dù là cao thủ tiên thiên đại viên mãn cũng chỉ có thể cảm giác được nó tồn tại nhưng khó nhìn thấy.

- Ôi, chẳng lẽ trình tự của cô ta bằng với Dương Đinh Thiên? Thiên Hạo Tử nói.

- Cũng có thể, có lẽ cô cũng là cao thủ tiên thiên đại viên mãn. Chẳng qua cô luyện tập nội lực đặc biệt chứa băng giá thôi.

Mà lúc ấy tôi không chú ý đến việc này. Hơn nữa, lúc ấy tôi cũng không phát động tấn công. Nhưng dù thế nào, chờ tôi khôi phục xong sẽ đến đảo Thất Bảo một chuyến. Diệp Phàm nói.

- Đi thì có thể nhưng phải chú ý nghĩ một cách tốt. Hơn nữa phải mang theo nhiều cao thủ đi. Tôi có một chút suy nghĩ, tượng đá kia một năm có thể lạy một lần, có lẽ bình thường sẽ không xuất hiện. Chỉ cần tượng đá không ở đó, cậu mang mấy người Dương Đinh Thiên đến giải quyết cô là có thể. Cô không thể lợi hại hơn Dương Đinh Thiên có phải không? Thiên Hạo Tử nói.

- Hội sở Thất Bảo rất thần bí, tôi nhất định phải vạch rõ bí mật này. Diệp Phàm nắm chặt tay. Sau đó dặn Dương Đinh Thiên và Hồng Tà dọn xong thế trận tương trợ mình, sau đó ba người ngồi xếp bằng thành vòng tròn.

Dưới sự tương trợ của nội khí của ba người Diệp Phàm không ngừng đánh sau vào khối băng hồn khí của Lô Định Tông.

Không lâu khối băng cuối cùng xuất hiện vết rạn nứt. Mà màng băng Thiên Hạo Tử dán trên tượng đá cũng dùng hết.

Thiên Hạo Tử nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm tạm thời được loại bỏ.

- Cố gắng hết sức, tôi giúp cậu một phen. Thiên Hạo Tử cũng rất tức giận, một cỗ hồn khí truyền đến Diệp Phàm đi lên phía trước.

Răng rắc một tiếng gion tan vang lên, hồn khí của Lô Định Tông ngưng tụ trong cơ thể không ngờ đều theo khối băng vỡ ra phát tán khắp nơi.

- Hấp thu hết, đừng để hồn khí biến mất. Thiên Hạo Tử nói,bốn người Diệp Phàm cố gắng hành động, nội khí hình thành một vách tường vô hình nhốt hồn khí vào trong.

Diệp Phàm dùng cách của Bảo Chí thiền sư ra sức liều mình hút. Lúc này một luồng khí lạnh có thể làm người ta hét lên thảm thiết truyền đến.

- Chịu đựng, trong người cậu có có nội khí băng này, cứ hút là được. Thiên Hạo Tử nói.

Không lâu, khối băng hồn khí của Lô Định Tông đã được Diệp Phàm hút vào. Diệp Phàm phát hiện hít vào giống như được bổ sung thêm.

Băng khí giống như con vật sống vặn vẹo phát ra tiếng chít chít như con chuột kêu. Diệp Phàm tiêu hóa hồn khí hấp thu của Lô Định Tông, hơn nữa trải qua sự khảo nghiệm tàn khốc của băng giá.

- Chịu đựng. Thiên Hạo Tử không ngừng động viên Diệp Phàm.

Cũng không biết bao lâu sau Diệp Phàm cảm giác mơ hồ, giống như nửa hôn mê vậy.

Đây chính là vì ba người Dương Đinh Thiên thấy nội khí của Diệp Phàm đang vận chuyển, ba người cũng không biết tình hình Diệp Phàm đành cắn răng không ngừng thúc giục nội khí đi ra.

Cuối cùng Diệp Phàm cũng tỉnh lại.

- Nếu cậu không dừng thì ba chúng tôi chết mất Hồng Tà mắng một câu.

Diệp Phàm mở mắt ra vừa thấy trợn tròn mắt. Ba người hình như lập tức già đi mấy tuổi. Hơn nữa, cả người đổ mồ hôi như mưa.

- Ngại quá, cảm ơn ba vị tiền bối. Diệp Phàm thật sự thấy có lỗi.

- Có phát hiện gì không? Dương Đinh Thiên vì công lực cao nên còn ít nhiều sức lực.

- Chờ một chút. Diệp Phàm nói xong bắt đầu thu xếp lại suy nghĩ của Lô Định Tông rất lâu sau hắn mới mở mắt ra.

Thở dài nói - Bí mật đảo Thất Bảo tôi không rõ ràng lắm nhưng Thập Tam Thanh Y hoạt động ở vùng Lâu Lan Dương sư huynh có nghe nói đến không?

- Ôi, nghe nói bọn họ là một bang phỉ hung hãn. Lấy cướp bóc của thương nhân đi qua vùng Lâu Lan mà sống. Chính triều đình nhiều lần cử binh lính đi trừ khử nhưng cuối cùng vẫn không được. Đương Đinh Thiên nói.

- Dương sư huynh cả ngày ở trong nơi cất giữ sổ sách không ngờ còn biết đến điều này, Xem ra Dương sư huynh công lực không kém. Diệp Phàm cười nói.

- Cậu nghĩ rằng tôi thật sự ở trong đó sao? Nói thật cho cậu biết, tôi cũng có bang dưới tay của mình.

Bọn họ tìm kiếm những thông tin liên quan đến phái Võ Đang chúng tôi. Việc này giống như tổ chức an ninh của nhà nước thời nay.

Bởi vì tôi là người bảo vệ bí mật được tổ tông của phái Võ Đang ruyền xuống. Người như tôi mỗi thế hệ đều có hai ba người.

Hơn nữa, bọn họ đều có các nhiệm vụ. Nếu không, các đại môn phái đã tấn công chúng ta. Dương Đinh Thiên nói.

- Có hai ba người, chẳng lẽ phái Võ Đang còn có cao thủ giống như ông sao? Diệp Phàm giật mình.

- Đương nhiên. Dương Đinh Thiện gật đầu chắc chắn.

- Không biết được bọn họ là ai? Sư huynh, nếu tôi là một trong bảy người được Thái Cực tuyển chọn, hi vọng sư huynh có thể nói rõ. Xã hội hiện đại không cần giữ bí mật cả đời không lộ diện. Ba người hợp lực có thể phát triển phái Võ Đang rộng lớn. Diệp Phàm nói.

- Ngại quá, tôi cũng không biết. Giống như họ cũng không biết tôi. Nhưng tôi biết ít nhất còn có một người công lực giống như tôi.

Những người như chúng tôi vẫn là luôn giữ bí mật. Nếu không gặp sự kiện gây lật đổ môn phái sẽ không xuất hiện.

Còn một số đấu tranh trong phái thì chúng tôi không quan tâm.Những người như chúng tôi có lẽ cả đời ẩn dấu không ai biết được.

Đương nhiên là chỉ khi không xảy ra việc gì lớn. Dương Đinh Thiên nói.

- Đại phái ngàn năm, quả nhiên bất phàm Hồng Tà thở dài.

- Ông cho là các môn phái lớn có thể sừng sững tồn tại ngàn năm đơn giản như vậy sao? Cho nên, không cần dễ dàng ảo tưởng muốn tiêu diệt một môn phái lớn nào đó.

Trên cơ bản điều này không có khả năng. Cao thủ thời cổ đại nếu như không thể huống chi xã hội hiện đại.

Trừ phi là nhà nước muốn tiêu diệt. nhưng đó cũng là chuyện không thể xảy ra. Bởi vì, các môn phái lớn đều là người Trung Quốc, tuyệt đối không làm việc tổn hại đến đất nước.

Một số việc nhỏ thì nhà nước cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Dương Định Thiên hừ nói.

- Trước hết hãy kể chuyện Thập Tam Thanh Y, chuyện này thú vị. Lệ Vô Nhai không kịp đợi. Vì thế Hồng Tà nói qua cho Dương Đinh Thiên mọi chuyện liên quan.

- Người này thật đúng là không phải Lô Định Tông. Diệp Phàm thở dài.

- Vậy y thực có thể chính là Thanh vương đạt ma Cát Thành Tư? Hồng Tà tò mò.

- Cũng không phải, hai vị tiền bối tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Diệp Phàm cười nói

- Vậy khó đoán, chẳng lẽ là con cháu của Thanh vương? Hồng Tà hỏi.

- Người này không ngờ là Quốc vương Đạt Ma Hạo Nguyệt của nước Tinh Tuyệt. Năm đó Đạt Ma Hạo Nguyệt và em trai đều thích công chúa cả nước Lâu Lan Mãn Thiên Phi Nguyệt. Cô rất xinh đẹp, giống như một vầng trăng thuần khiết trong sa mạc. Hơn nữa, cô vẫn là thánh nữ của Lâu Lan.

Vì thế, Đạt ma Hạo Nguyệt tự mình đến Lâu Lan để cầu hôn, chẳng qua quốc vương của Lâu Lan không thích Đạt ma Hạo Nguyệt.

Bởi vì, ngay lúc đó nô bộc của dân tộc Hung Nô. Tất nhiên quốc vương lâu lan muốn gả con gái cho con trai của tộc trưởng Hung Nô.

Chẳng qua Mãn Thiên Phi Nguyệt cũng không thích việc này cho rằng người này toàn tà khí. Hơn nữa Mãn Thiên Phi Nguyệt cho mình là thánh nữ của nước Lâu Lan, không thể lập gia đình.

Còn Đạt ma cát thành tư cho là mình không phải quốc vương cho nên Mãn Thiên Phi Nguyệt không thích mình. Bởi vậy, Đạt ma cát thành tư âm thầm tổ chức đội ngũ cướp ngôi của anh trai.

Đạt ma hạo nguyệt cũng lưu lạc sườn núi Thanh Vương thành lập Thập Tam Thanh Y âm thầm tấn công nước Tinh Tuyệt để có thể cướp lại ngôi vị của mình.

Chẳng qua không được như ý. Đạt ma cát thành tư không ngờ tấn công đến ổ Thập Tam Thanh Y.

Đạt ma Hạo Nguyệt vội vàng trong lúc cơ thể bị hủy lưu trữ hồn khí nấp trong sườn núi Ngưu Hoàng. Chính là chỗ mà tôi gặp Lô Định Tông.

Mà Lô Định Tông cũng vì vợ mà đến chỗ này. Cuối cùng không ngờ bị Đạt ma Hạo Nguyệt chiếm đoạt thân thể.

Chẳng qua Đạt ma Hạo Nguyệt không may mắn, không ngờ gặp một người trong Thập Tam Thanh Y.

Năm đó vì thưởng một đồ vật giống như điệp viên, nghe nói vật này rất thần kỳ, có thể phát ra âm thanh hình ảnh.

Thập Tam Thanh Y lấy được xong cho rằng đây là đây là đồ quý nên giấu trong kho châu báu.

Năm đó sườn núi Ngưu Hoàng bị hủy, Đạt ma hạo nguyệt cũng không đi ra. Vốn nghĩ là đến thời kỳ cường thịnh sau đó nghĩ cách đi ra ngoài.

Không thể tưởng tượng được thân thể Lô Định Tông không chịu thua kém, không ngờ bệnh mà chết. Đạt ma Hạo Nguyệt cũng ẩn thân bên trong quả Ô vân lạc cơ. Diệp Phàm nói.

- Thế sự đúng là khó liệu. ai có thể nghĩ đến chuyện xưa như vậy. Lệ Vô Nhai thở dài, sau đó hỏi - Nhưng trong cổ mộ tại sườn núi Thanh vương cậu phát hiện ra một thi thể con gái là sao?

- Đúng vậy, lúc ấy không phải còn có thi mị xuất hiện, hơn nữa cơ thể nữ kia hình như còn bị khóa bên trong quan tài.

Hồng Tà hỏi.

- Cơ thể nữ đó chính là công chúa của nước Lâu Lan Mãn Thiên Phi Nguyệt. Chẳng qua sau sao lại như thế thì trong trí nhớ của Đạt ma Hạo Nguyệt cũng không có gì liên quan. Nhưng vẻ đẹp của Mãn Thiên Phi Nguyệt được giữ gìn như lúc trước. Có lẽ là trí nhớ của ông ta đã mất. Diệp Phàm nói.

- Có lẽ là vì không thể chuyển hoàn toàn sao, dù sao cậu tiêu hóa hồn khí của ông ta tuyệt đối sẽ tổn thất một ít. Thi thể nữ này lại thành một bí mật. Thiên Hạo Tử thở dài nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.