Lương Cập theo Trần Sở tới
trạch viện cũ mới biết thế lực của Trần Gia, trạch viện này nằm ở góc
tây bắc Đh Tĩnh Hải, diện tích bốn năm mẫu, nếu không nhờ có thế lực lớn bảo vệ, ai có thể giữ được tòa trạch viện này trong quá trình xây dựng
Đh Thành Phố?
Lương Cập không thể tưởng tượng ra cảnh đại thọ của Trần Nhiên như thế
nào, bí thư tỉnh ủy, bí thư thành ủy rồi gần như toàn bộ thường ủy thành phố tới chúc mừng, đó là vinh diệu thế nào. Có điều nghe Trần Sở kể thì dù Trần gia ở Tĩnh Hải gốc sâu rễ dày, nhưng chưa khoa trương tới mức
đó, có vẻ tất cả là nhờ Lâm Tuyền.
Nhớ lúc thư ký hành chính dẫn bọn họ tới một văn phòng làm việc rộng
lớn, nói: "Chủ tịch Lâm còn phải họp 15 phút nữa ..." Lương Cập mới thấy mình nhỏ bé thế nào, mấy ngày trước Lâm Tuyền nói Trần gia không chấp
nhận kẻ tầm thường, trong lòng hắn ít nhiều có khó chịu, giờ chỉ có
ngưỡng mộ và tò mò.
Đối với người dân Tĩnh Hải mà nói, Liên hợp Tĩnh Hải là một cái tên vừa
quen thuộc lại vừa xa lạ, ngoại trừ lần mua cổ phiếu của tổng cty xây
dựng rồi lại tung ra bán, thì ấn tượng của người dân về nó rất mơ hồ.
Lương Cập vốn không hứng thú với TTCK, những phân tích và suy đoán về
Liên hợp Tĩnh Hải đều tới từ đám bạn học và đồng nghiệp, hắn chỉ coi là
chuyện phiếm thổi phồng đồn thổi, tới khi thực sự bước chân vào Tòa nhà
Nam Cảng, hắn mới đột nhiên nhớ tới những đánh giá kia.
Lâm Tuyền đẩy cửa đi vào, thấy Trần Sở đang hưởng thụ sự thư thái trên
cái ghế của y, lần trước gặp thì cô nhóc này vẻ mặt tiều tụy, giờ tinh
thần phấn chấn hai mắt tỏa sáng. Trần Sở vừa thấy Lâm Tuyền đi vào thì
cười nói:
- Anh làm ông chủ chẳng ra sao, chỗ này đâu giống nơi làm việc.
- Phải âm u, ngột ngạt mới giống chỗ làm việc à?
Lương Cập xoay người lại, có chút thiếu tự nhiên, không hiểu phải xưng
hô ra sao. Lâm Tuyền rút ngăn kéo lấy tài liệu, vừa bảo Lương Cập:
- Không cần quy củ gì hết, tôi lớn hơn cậu, gọi tôi là anh như Trần Sở ấy.
- Anh? Tiểu Ba, ai gọi là anh? Gọi bao giờ?
Trần Sở lớn tiếng hỏi:
Lâm Tuyền kệ Trần Sở, đi tới trước ghế sô pha, vóc người hơi gầy của y
chìm vào trong chiếc ghế, ghế đỏ, áo xanh, da Lâm Tuyền lại trắng, làm
cảnh đó trông rất rực rỡ, nhưng không ai dám nghi ngờ sự thân phận của
y.
- Anh Lâm.
Câu đầu tiên của Lương Cập có hơi gượng gạo:
- Mấy ngày qua em chỉnh lý lại ý tưởng của mình, làm ra cái này ....
Lâm Tuyền nhận lấy xếp giấ Lương Cập đưa cho, miết thử một cái, ước chừng có ba bốn chục tờ, hỏi:
- Tiểu Lương đã gặp ông ngoại chưa?
- Rồi ạ, hôm qua em tới trạch viện cũ ăn cơm, ông còn gọi cả Trần Tấn
tới, cậu ta làm công vụ viên vài năm mà béo phì, không tưởng tượng ra
năm xưa cậu ta lại gầy như Sở Sở nói.
- Ồ, tôi lâu lắm không gặp Trần Tấn.
Đâu phải chỉ là lâu, nếu không vì tâm nguyện của ông ngoại thì cơ hội Lâm Tuyền tiếp xúc với đám Trần Tấn là con số 0:
- Gọi điện hỏi cậu ta xem tối có rảnh không, cùng ăn cơm.
- Anh ngày trăm công ngàn việc, thực sự rảnh rỗi ăn cơm với bọn em được sao?
- Tôi là người rảnh nhất cái công ty này đấy.
Lâm Tuyền giang tay ra:
- Không phải hai đứa muốn mời khách sao, cho hai đứa cơ hội đấy.
Trần Sở khịt mũi:
- Bọn em chỉ mời được ở quán ven đường thôi đấy.
- Được thôi, tối anh đói bụng thường cùng chú Quý ăn ở mấy quán ven đường.
Lâm Tuyền phẩy bản kế hoạch trong tay:
- Ông ngoại xem chưa?
- Dạ, rồi.
- Ông nói sao?
- Thì cũng là một sự nghiệp.
Trần Sở mặt mày đau khổ:
- Ông nói như kiểu miễn cưỡng thì chấp nhận được, bọn em tốn mất mấy ngày mấy đêm mà chẳng được một câu dễ nghe của ông ngoại.
- Hả, muốn được ông ngoại nói dễ nghe à? Đợi kiếp sau đi, rồi em gọi Trần Tấn đi, cho anh 20 phút.
Lâm Tuyền cầm bản kế hoạch ngồi xuống trước quần bar thong thả đọc.
Vẻ mặt chuyên tâm của Lâm Tuyền rất có sức cảm nhiễm, Trần Sở đột nhiên
thấy quan hệ thân thích khiến cô không nhận ra người anh họ này hiện địa vị cao lớn cỡ nào. Lương Cập thì không được như cô, lòng thấp thỏm vô
cùng, bản kế hoạch này hắn tự cho là hết sức chu đáo, khả năng thực thi
cao. Hôm qua đem nó tới gặp Trần Nhiên, tự tin xin ông chỉ đểm, dù Trần
Nhiên không nói gì, nhưng vẻ lạnh nhạt của ông khiến hắn mất tự tin đôi
phần.
Lâm Tuyền nếu là người bình thường đã đành, nhưng khi hắn bước vào văn
phòng này, biết Lâm Tuyền là chủ tịch của tập đoàn Liên hợp Tĩnh Hải
hùng mạnh, sự tự tin bao năm của hắn tan rã, nếu Lâm Tuyền phủ quyết kế
hoạch này, nếu hắn không có sự nghiệp đàng hoàng, hắn phải xa dời người
con gái hắn yêu, có lẽ lần này hắn không còn dũng khí đấu tranh nữa.
Trần Sở nhỏ giọng gọi điện cho Trần Tấn, Trần Tấn còn tốt nghiệp sớm hơn Lâm Tuyền một năm, từ đó tới giờ luôn làm việc ở Tĩnh Hải, song không
tiếp xúc với Lâm Tuyền mấy. Lúc này đã tới giờ tan tầm, nhưng lãnh đạo
của Trần Tấn là người phụ nữ vừa tới tuổi mãn kinh, ai mà rời văn phòng
đúng giờ, sẽ cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của bà ta, vì thế cơ bản
hết giờ rồi mọi người vẫn phải ở lại thêm nửa tiếng.
Trần Tấn lần nữa lấy di động xem giờ, chỗ Trần Sở bản hắn tới ít nhiều
làm hắn nóng lòng, hắn có quan hệ rất tốt với đám anh em họ, nên biết
chuyện Trần Sở và Lương Cập đầu tiên, cũng biết hôm nay họ đi gặp Lâm
Tuyền.
Trần Tấn trong lòng vẫn còn mang chút sợ hãi sót lại thủa thiếu thời với người anh họ chỉ hơn hắn một tuổi này, hắn và Lâm Tuyền học cùng khóa
cho tới tận khi Lâm Tuyền bị đuổi học, chịu không ít đau khổ. Khi đó Lâm Tuyền hung hăng ngang ngược, lại ghét ba anh em Trần Kiến Quốc thế lợi
coi thường nhà mình, thường nghĩ cách trút giận lên đám Trần Tấn, Trần
Tần, Trần Tề.
Bạn gái thời đại học của Trần Tấn thường nói tính cách của hắn quá nhu
nhược, Trần Tấn cười yếu ớt trả lời: Ở cùng với tên ma vương Lâm Tuyền
đó, ai mà mạnh mẽ nổi?"
Nghe nói sau khi Lâm Tuyền bị đuổi học, tính cách lập tức thay đổi hẳn,
như biến thành con người khác, không chỉ thi đỗ lại vào Nhất Trung, mà
khi thi đại học còn là trạng nguyên hai khoa, khiến những người quen
biết y trước đó trố mắt. Nhưng làm người ta chấn động nhất vẫn là sinh
nhật của ông nội hắn.
Trần Tấn nhớ lại chuyện cũ, lo không kịp tới chỗ hẹn, Lâm Tuyền thay
đổi, nhưng chỉ là hiểu chuyện hơn, biết kiềm chế hơn, chứ một con người
có thể thay đổi lớn cỡ nào, hắn không dám làm phật lòng tên ma vương đó.
Động tác xem giờ liên tục của Trần Tấn sớm khiến vị chủ nhiệm tuổi mãn
kinh chú ý, mặt bà ta âm u như đêm 30, mày nhíu chặt lại, lấy bút gõ
lên bàn, nhưng Trần Tấn hoàn toàn đem tâm tư đặt ở chỗ khác, không hề
phản ứng. Bà chủ nhiệm ba máu sáu cơn đi tới trước bàn của hắn, giọng
nguy hiểm:
- Nóng ruột muốn về vậy sao? Cậu không thể làm việc thêm một lúc à?
- Hoàn thành nhiệm vụ chủ nhiệm giao không cần tăng ca, còn nữa ...
Đột nhiên nghĩ tới thời nhỏ sống với Lâm Tuyền, Trần Tấn chẳng thấy bà già cau có này quá đáng sợ nữa:
- Mọi người cũng không có nghĩa vụ tăng ca.
- Hả?
Bà chủ nhiệm hoàn toàn không ngờ Trần Tấn đốp chát lại mình, đứng đó như trời trồng, đến khi tỉnh lại thì Trần Tấn đã xách cặp đi ra ngoài, định quát tháo nhưng không quát ra khỏi miệng được, lúc này một người khác
cũng học theo Trần Tấn định đi, ngọn lửa lập tức bùng lên:
- Sao hả, cũng muốn tạo phản à? Cậu qua đây, xem xem báo cáo rắm thối cậu làm, mang về làm lại cho tôi.
Trần Tấn mặc kệ tiếng rít gào của bà chủ nhiệm, nhìn cái mặt bà ta lúc
nãy đơ ra như bị sét đánh, lòng hả hê vô cùng, ngửa đầu giang tay ra đón nhận tia năng cuối cùng trong ngày. Lúc này một cô gái mặc áo thể thao
màu trắng chạy qua, nhìn thấy động tác của hắn nở nụ cười ngọt ngào, tim Trần Tấn đập thịch một cái, vụng về cười đáp lại.
Cô gái cười chúm chím, chạy qua trước mặt hắn, mái tóc dài buộc đuôi
ngựa tung bay đằng sau, lộ ra nửa bên mặt với cánh môi hồng làm y xao
xuyến không thôi, cô gái chạy xa, nhưng hắn vẫn còn bồi hồi đứng đó nhìn bóng hình yểu điệu.