Thực ra điều này nằm ngoài
trọng trách của bí thư thành ủy rồi, song Trương Quyền là thị trưởng
không có hành động gì, đem hết áp lực đổ lên người Cảnh Nhất Dân. Song
vấn đề của ngân hàng thương mại Tĩnh Hải mang nguyên nhân lịch sử sâu
xa, lúc này muốn tìm người chịu trách nhiệm giải quyết khốn cảnh cho nó
là rất khó khăn.
Mấy hôm trước ủy ban giám sát ngân hàng đã gửi công văn cho chính phủ
Tĩnh Hải, yêu cầu đốc thúc ngân hàng thương nghiệm tăng cường lực độ thu hồi khoản vay xấu, truy cứu trách nhiệm liên quan, đồng thời cải tạo
trọng tổ theo ủy ban giám sát ngân hàng.
Lâm Tuyền kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại ngắn với Cảnh Nhất Dân,
ngồi im một chỗ không nhúc nhích, nhìn hàng chữ trong báo cáo :" Chính
phủ Tĩnh Hải là cổ đông lớn nhất của NH thương mại TH, tổng giám đốc và
chủ tịch ĐHQT ngân hàng trước đó đều là thư ký của Chu Bình, quyết sách
cho vay của NH thương mại có liên quan lớn tới chính phủ. Chính phủ
không thể khống chế cơ cấu của bốn ngân hàng lớn tại Tĩnh Hải, nhưng vì
xúc tiến phát triển kinh tế địa phương, cũng như công trình chính tích
của chính phủ, cần một ngân hàng thương nghiệp phục vụ cho địa phương.”
Lâm Tuyền thở dài, đại đa số khoản nợ xấu của NH thương mại TH đều có
quan hệ mật thiết với chính phủ, nói chuẩn xác lới là quan hệ trực tiếp
tới Trương Quyền, nó gần như thành máy cho vay của Lệ Cảnh.
Ủy ban giám sát NH yêu cầu trọng tổ, nhưng một khi trọng tổ sẽ thay đổi
địa vị khống chế cổ phần của chính phủ, đó là điều Trương Quyền không
muốn, hiện ông ta đang nắm trong tay cây thượng phương bảo kiếm "chính
phủ phải khống chế ngân hàng thương nghiệp", kiên quyết chống lại việc
ngân hàng TM thoát ly chính phủ, thoát ly tầm khống chế của ông ta.
Đó đại khái là nguyên nhân Cảnh Nhất Dân muốn thanh trừ triệt để quyền lực của Trương Quyền.
Phương Nam đã quá quen với việc Lâm Tuyền hơi chút lại thần người ra
rồi, chỉ thương y quá vất vả, đi tới bên cạnh, khẽ gõ lên bàn, ý bảo
Trần Sở và Lương Cập đang đợi ở văn phòng. Lâm Tuyền gạt bỏ chuyện phiền lòng qua một bên, nắm tay Phương Nam, thơm nhẹ lên đó:
- Cùng ăn cơm nhé, tối nay em ở lại chỗ chị.
- Không được.
Phương Nam áy náy nói:
- Không thể cứ lấy cớ tăng ca mãi được, và lại tối nay tôi hứa ở bên Tư Vũ.
Lâm Tuyền vỗ trán, đó là động tác thường làm khi y bất lực:
- Chị đi đón Tư Vũ đi, lát nữa cùng ăn cơm với đám Trần Sở.
- Chuyện Trần gia tôi không tiện tham gia vào nhiều quá.
- Không được, chị nhất định phải đi.
Lâm Tuyền ngang ngược nói:
- Chị là trợ thủ của em mà.
- Ban ngày hầu hạ cậu rồi, không có nghĩa vụ tối cũng phải hậu hạ cậu.
- Chẳng phải nói tối chị về với Tư Vũ sao?
Lâm Tuyền cười hì hì:
Phương Nam thoáng cái mặt đỏ au, phong tình lúc cô nửa mong muốn nửa
lưỡng lự đó khiến Lâm Tuyền thần hồn điên đảo nhất, đắc ý hôn cô một cái rồi về văn phòng của mình.
Lâm Tuyền không hay xuất hiện trong văn phòng ở Tòa nhà Nam Cảng, y quen xử lý sự vụ ở biệt thự bên sông mà hai người bọn họ mua hơn, còn có thể quan minh chính đại tăng ca giữ Phương Nam ở lại bên cạnh. Văn phòng
của Lâm Tuyền là văn phòng tổng giám đốc trước kia của Quách Bảo Lâm đặt ở đây, chỉ sửa chút xíu.
Văn phòng của Lâm Tuyền chia làm hai phần, khu tiếp khách và khu làm
việc. Khu tiếp đãi có ghế sô pha màu đỏ, bàn làm bằng gỗ hồ đào đen
bóng, hai chiếc ghế sô pha đơn màu vàng nhạt đặt đối diện với với cửa sổ lớn chiếm toàn bộ một mặt tường, còn có một quầy bar nho nhỏ, mặc sắc
ấm trong phòng phối hợp sắc lạnh của cửa kính và khung thép không rỉ, gỗ và kim loại, loại bỏ đi những phần phức tạp, đơn giản khoáng đạt.
Nếu không phải thư ký hành chính dẫn vào đây, Lương Cập còn tưởng là văn phòng của một nghệ sĩ nào đó, trên bàn chẳng hề có những đống bản báo
cáo chi chít con số, mà chỉ có vài quyển ( thưởng thức nghệ thuật viên
lâm), (nhật ký kiến trúc mỹ học).
Lâm Tuyền không chú ý tới những vấn đề chi tiết của văn phòng mà là do
Phương Nam nghĩ tới Lâm Tuyền ngày nào cũng phải suy nghĩ những chuyện
đau đầu nên thiết kế văn phòng như thế này, nó khác hoàn toàn phong cách văn phòng chỉnh thể ở đây. Có điều thường ngày ít người ra vào, đem so
với biệt thự bên sông, nơi này chỉ là chỗ Lâm Tuyền làm việc mà thôi.
Lương Cập đi tới cửa sổ, trầm tư nhìn ngắm mặt trời ngả về phía tây,
Trần Sở thì thoải mái ngồi vào ghế làm việc của Lâm Tuyền, thưởng thức
văn phòng làm việc hiện đại sáng sủa.
Đây là văn phòng làm việc của vị chủ tịch Liên hợp Tĩnh Hải vang danh.
Lương Cập luôn tò mò về thân phận của Lâm Tuyền, nhưng Trần Sở không nói rõ cho hắn biết. Không phải Trần Sở không muốn, mà cô nghĩ rất kỹ cũng
chẳng biết phải miêu tả địa vị Lâm Tuyền ra sao, ông ngoại cô cũng chẳng nói cho anh em co biết thân phận của Lâm Tuyền. Trần Sở lại không quan
tâm lắm chuyện này, chỉ loáng thoáng viết Lâm Tuyền phát đạt rồi, giao
du toàn quyền quý khiến đại thọ của ông ngoại kinh động tới cả bí thư
tỉnh ủy.
Trần Sở đem chuyện lớn nhỏ của Trần gia kể kỹ cho Lương Cập nghe, Lương
Cập càng nghe càng sợ. Chung Lệ đến đơn vị của hắn gây chuyện chỉ cười
nhạo nhà hắn không có tiền, không hề nói tới gia thế Trần gia, bà ta
cũng chẳng mặt mũi nào mà nói, vì chính bởi mấy người bọn họ khiến sinh
mạng chính trị của Trần Nhiên bị đứt đoạn, Trần gia suy sụp. Trần Sở ít
nhiều xem thường gia thế của mình, nội tâm bài xích gia đình không có
tình người, quá dung tục, nên trước kia hoàn toàn không có ý nhắc tới.
Khi mẹ cô làm lớn truyện, Trần Sở không thể không giới thiệu về Trần gia ở Tĩnh Hải.
Trần gia Tĩnh Hải không phải chỉ có một nhánh Trần Nhiên này, còn có anh em chú bác của ông, tính hết anh em họ bác họ gì trong bối phận của cô
thì phải ngồi hết ba cái bàn tròn lớn. Thân thích Trần gia bị Trần Nhiên liên lụy, nhưng được lợi từ ông càng nhiều, đếm kỹ có mấy cán bộ cấp xử cụ, người đi kinh doanh cũng không ít, chỉ là khi Trần Nhiên mất chức,
bọn họ cũng không đi lại với chi Trần Nhiên nữa, chỉ hai năm gần đây mới thân thiết trở lại.
Năm 2001, Trần Kiến Quân nghĩ mọi cách đưa con trai Trần Tấn về Tĩnh Hải làm việc, khi đó Trần gia còn có mấy người làm phó cục trưởng cục môi
trường, Trần Kiến Quân cũng cho con vào đó, song bọn họ không thèm để ý, trong lòng Trần Kiến Quân cũng hận, cuối cùng có người anh họ nhận
20.000, an bài Trần Tấn làm cục môi trường khu Tĩnh Nam, Trần Kiến Quân
tức thiếu điều bể phổi.
Trần Tấn làm việc ở đó hai năm, chẳng biết năm ngoái phạm vào chuyện gì, lại bị đá xuống phòng môi trường phía dưới.
Lúc mới vào xã hội, Trần Tấn không hề muốn lên sĩ đồ, nhưng Trần Kiến
Quốc thì đã quen với chuyện lợi dụng các mối quan hệ vơ vét tiền tài,
sau khi Trần Nhiên lui về, đi đâu cũng đụng đầu vào tường, ông ta không
kiểm điểm bản thân mà lại càng nhận định tầm trọng yếu của nó, trong ý
thức của ông ta, dù làm một nhân viên hành chính cũng có thể bóp cổ
người khác. Trần Kiến Quốc quyết tâm đưa con trai đi theo đường mình
chọn, bỏ vốn liếng dọn đường cho con, ai ngờ Trần Tấn lại chỉ đi xuống
dốc.
Hai năm qua ba anh em Trần Kiến Quốc hợp tác làm một bãi khai thác, thu
nhập kém xa lúc đầu, vì Lâm Tuyền cố ý gạt người Trần gia sang một bên,
đặc biệt lần đại thọ 70 của Trần Nhiên, thái độ của ba anh em họ với Lâm gia đã lọt vào mắt của không ít người, nên có cơ hội là gạt chân họ. Mà ba anh em Trần Kiến Quân chỉ biết luồn cúi, không biết thu lòng người,
gia cảnh ngày càng đi xuống là hiển nhiên.
Với tính cách của Trần Sở, đương nhiên coi những người thân đó như không tồn tại.