Quan Thương

Chương 26: Q.5 - Chương 26: Bỏ đi (4).




- Anh cũng biết đấy, sinh viên tốt nghiệp là vứt hết tất cả, từ chăn màn, nồi niêu, bóng đèn ... Vứt hết tất tần tật, chúng tôi khi đó hưng phấn như trẻ con vậy, ra sức nhặt nhạnh những thé mình cần, Lão Đinh vui nhất là nhặt được các loại sách. Nửa tháng đầu tiên, chúng tôi ban ngày tìm việc, buổi tối đi nhặt rác.

- Đó là năm 96, công việc không dễ kiếm, nhưng tôi may mắn tới một công ty làm văn phòng, Lão Đinh thì đi làm tiêu thụ. Lão Đinh học vấn rất tốt, tôi thích anh ấy ở điểm ấy, cái khác có kém một chút cũng không sao. Lão Đinh là người thẳng tính, làm tiêu thụ mà thẳng tính thì không thành công được, nhưng Lão Đinh không tìm được việc khác, chỉ nhận được lương cơ bản.

- Mới đầu chúng tôi sống khó khăn, song tràn ngập hi vọng, có điều hi vọng dần dần bị cuộc sống quẫn bách mài mòn, chúng tôi nảy sinh va chạm, quan trọng là tôi không nhìn thấy tương lai thuộc về chúng tôi, bị cuộc sống phồn hoa xung quanh dụ hoặc, bắt đầu tự trách tự thương bản thân. Khi ấy ông chủ công ty thèm khát dung mạo của tôi, nói thế thật xấu hổ, trông tôi cũng được phải không?

Từ Lan vuốt tóc làm duyên:

- Đúng với câu sài ốc xuất giai nhân.

Lâm Tuyền gật đầu:

Từ Lan mỉm cười, lại kể:

- Còn Lão Đinh được con gái giám đốc công ty anh ấy thích, chúng tôi bị cuộc sống làm không còn nhuệ khí nữa, nhưng tình cảm rất kiên định. Lão Đinh tin tôi, tôi cũng tin anh ấy, thường mang chuyện này ra trêu nhau. Có một lần tôi bị cảm nặng, mới đầu không để ý, thực ra là sợ vào bệnh viện tốn tiền, cứ trì hoãn mãi, thành viêm phổi, không thể không vào viện. Bệnh viện bắt nộp 5.000 đặt cọc, chúng tôi lấy đâu ra khoản tiền đó, Lão Đinh đi cầu xin bác sĩ, nhưng bệnh viện đuổi chúng tôi ra ngoài, khi đó tôi gần như hôn mê, Lão Đinh gọi điện cho đồng nghiệp cầu cứu, nhưng nhắc tới vay tiền thì ai cũng cúp điện thoại, Lão Đinh đường đường nam nhân trưởng thành mà ngồi cửa bệnh viện khóc, cuối cùng con gái giám đốc công ty anh ấy mang tiền đến. Tôi khỏe lại rồi, Lão Đinh muốn chia tay, tôi thương tâm lắm song chịu đựng đủ rồi, nên đồng ý.

Lâm Tuyền chú ý nhìn nét mắt Từ Lan, kể câu chuyện thương tâm như vậy khiến người trái tim lạnh giá như y phải xót xa mà Từ Lan vẫn tự nhiên, thậm chí còn cười nhè nhẹ.

- Tôi theo ông chủ công ty, Lão Đinh đính hôn con gái giám đốc, từ đó chúng tôi thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, bắt đầu sinh hoạt xa hoa. Mới đầu thỏa mãn, kiêu ngạo, ông chủ của tôi có gia thất rồi, về sau theo ông ta tôi mới biết, tôi chỉ là tình nhân, thực sự khi đó tôi sợ cuộc sống nghèo khó lắm rồi, đến sắp chết cũng không có tiền nằm viện thì còn bận tâm gì nữa? Nhưng lòng luôn trống rỗng, tôi nhớ Lão Đinh, nhớ lắm, nhớ vô cùng, nhưng đã giao hẹn không gặp nhau nữa rồi, tôi đành đứng xa xa nhìn trộm anh ấy, nhìn một cái là thỏa mãn, sau đó lặng lẽ bỏ đi.

- Lão Đinh đính hôn với con gái giám đốc, lập tức lên làm phó giám đốc, anh ấy làm quản lý rất có tài. Tôi càng ngày không kiềm chế được nỗi nhớ, gần như ngày nào cũng tới gần công ty anh ấy nhìn anh ấy một lần. Đương nhiên ông chủ tôi nghi ngờ, ông ta có tính ghen tuông rất lớn, ông ta bắt đầu hạn chế không cho tôi ra ngoài, về sau công ty làm hỏng một vụ giao dịch, tổn thất cực lớn, tức thì rơi vào bờ vực phá sản, đúng lúc ấy tôi lại có thai với ông ta, ông ta thì hoài nghi tôi và Lão Đinh qua lại, bắt tôi phá thai. Tôi không chịu, dù là con ai chăng nữa, cũng là con của tôi, dù lòng tôi hướng về Lão Đinh, tôi vẫn muốn sinh đứa con này, có con rồi, có khi tôi không còn nhớ anh ấy nữa không biết chừng.

- Vì thế ông ta càng hoài nghi, liền ra tay đánh tôi, đẩy tôi ngã xuống thang, tôi bị xảy thai, lúc đưa vào bệnh viện, đúng lúc gặp Lão Đinh và con gái giám đốc, thấy tôi sống chết không rõ, liền nổi điên đánh ông ta, người xung quanh can mãi mới được. Lão Đinh trước mặt mọi người quỳ xuống cầu xin cô ấy tha thứ, nói không quên được tôi, muốn chiếu cố tôi. Cô gái kia thấy tình cảm chúng tôi như thế cũng chấp nhận. Lão Đinh ở lại chiếu cố tôi cho tới khi tôi xuất viện, nói với tôi, muốn sống cùng tôi trọn đời. Thế là chúng tôi rời thành phố xa hoa đầy bi ai đó, tới đây dạy học, sắp được ba năm rồi, tâm tình rất bình tĩnh, chúng tôi tới được với nhau do ông trời thương xót ..

Lâm Tuyền cảm động nói:

- Tình cảm hai người thật tốt.

Y luôn cho rằng mình là người lãnh đạm trầm tĩnh, không ngờ vì câu chuyện của Từ Lan và Đinh Hướng Vinh làm động lòng.

- Anh cũng là người nặng tình cảm, không giống vẻ bề ngoài, vì thế mới hợp với Lão Đinh nhà tôi.

Từ Lan nhìn Lâm Tuyền chăm chú:

- Chắc anh cũng có câu chuyện lâm ly không kém phần của chúng tôi, có muốn kể ra không?

Lâm Tuyền im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu:

- Tôi chưa nhìn thấu được giống như anh chị.

- Hai người đang nói chuyện gì thế?

Đúng lúc này, Đinh Hướng Vinh trở về, xách theo một xâu ếch:

Từ Lan nhảy xuống giường, đón lấy xâu ếch trong tay chồng:

- Kể chuyện quá khứ của chúng ta.

Đinh Hướng Vinh cười ha hả:

- Ài chuyện từ đời nảo đời nào, Tiểu Lâm chưa chắc có hứng thú nghe đâu, thôi, nướng ếch, nướng ếch nào.

Tay nghề Đinh Hướng Vinh rất khá, lột da làm ruột ướp gia vị rất điêu luyện, Lâm Tuyền chỉ ngồi nhìn, Từ Lan giúp mấy việc lặt vặt, chẳng mấy chốc trên đống lửa là con ếch xuyên qua thanh sắt đang chảy mở xèo xèo, bùng lên những đám hoa lửa, khiến Lâm Tuyền nuốt nước bọt ừng ực. Đinh Hướng Vinh vừa xoay ếch khỏi cháy vừa hỏi:

- Thèm hả?

- Dọc đường đi tới đây, nhiều lắm cũng chỉ có thịt khô, người dân không chịu thu tiền, tôi không ăn thoải mái được, hôm nay được anh Đinh chiêu đãi phải ăn cho thỏa.

Đinh Hướng Vinh đưa cho Lâm Tuyền con ếch đầu tiên, Lâm Tuyền nóng vội thiếu chút nữa bị bỏng, xuýt xoa mãi, khiến hai vợ chồng Đinh Hưỡng Dương cười ngất.

- Á, mưa rồi!

Vùng núi nói mưa là mưa ngày được, trời đang tốt như thế mà mưa rào rào đổ xuống, Đinh Hương Vinh bê vội thịt nướng chạy, Từ Lan, Lâm Tuyền vội vàng dọn bát đũa quay về phòng học.

Mưa càng lúc càng lớn, Từ Lan chạy đi ôm tới một bộ chăn màn, nói:

- Bên kia tối nay không ngủ được nữa rồi.

Trong lớp học cũng bị nước tí tách nhỏ vào, kiếm không được chỗ nào không dột, ba người gấp chăn lại, tiếp tục thưởng thức món ếch nướng thơm lừng, mưa suốt một đêm, ba bọn họ cũng nói chuyện suốt một đêm.

Sáng hôm sau mưa tạnh, Lâm Tuyền tới phòng Đinh Hương Dương, Từ Lan ngủ bù, tỉnh lại đã quá trưa. Vợ chồng Đinh Hướng Vinh buổi sáng phải dạy học, trưa chợp mắt một lúc, rồi cùng hai giáo viên khác dùng cỏ lợp lại mái, trong thôn cũng có hai người tới giúp.

Lâm Tuyền cẩn thận bước vào lớp học, nước trên sàn nhà còn chưa khô hết, bị đám học sinh buổi sáng đi học dẫm qua dẫm lại càng thêm lầy lội, bức tường phía đông trông nghiên đi rõ ràng, bảo với Đinh Hướng Vinh:

- Phòng học thế này thì nguy hiểm quá, gió to một chút thôi là có thể sập bất kỳ lúc nào, gian phòng anh chị ở cũng thế, tôi nằm nghe trần nhà keo kẽo kẹt mà lo nơm nớp nó đổ xuống thành mồ chôn luôn.

- Ha ha ha, ban đầu chúng tôi cũng chẳng dám ở, rồi riết thành quen, chỗ này khuất gió, còn cầm cự được hai ba năm nữa, tôi đang chạy vạy khắp nơi, xem xem có thể sửa được cái phòng học không đã, phòng này nhỏ lại thấp, ánh sáng không tốt, ảnh hưởng tới thị lực của học sinh.

Lâm Tuyền ngẫm nghĩ rồi nói:

- Anh Đinh, tôi ở đây sắp mười ngày rồi mà chẳng giúp được mọi người cái gì, mai anh và chị Lan đưa tôi về huyện thành đi, để tôi mời anh chị một chuyến.

- Được, vừa vặn mai chúng tôi tới huyện thành lĩnh lương, mua ít đồ dạy học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.