Đinh Hương Vinh có một cái
xe đạp, mượn thêm một cái nữa, đa phần phải dắt xe, rời núi rồi mới có
chỗ mà đi, đường vừa dốc vừa lổn nhổn đá, vợ chồng Đinh Hướng Dương chở
nhau đi phăm phăm vẫn cười vui vẻ, Lâm Tuyền thì chỉ sợ ngã, đi sau.
Rời núi được 20 dặm mới có đường đất bằng phẳng mà đi, có xe chạy qua,
nhưng cả người và xe tính năm phần tiền, Lâm Tuyền trong túi cũng chẳng
còn xu nào, ở vùng núi thế này đa phần trường hợp tiền không có mấy tác
dụng, nên Lâm Tuyền tiêu hết tiền cũng chẳng nghĩ việc rút tiếp, cả ba
tiếp tục đạp xe, tới tối mịt mới đến được huyện thành La Nhiên.
Lâm Tuyền mời vợ chồng Đinh Hướng Vinh ăn cơm, quy mô huyện thành còn
không bằng cái trấn nhỏ phía đông, chẳng có được món gì ngon lành, trời
vừa tối là bốn xung quanh tối mù luôn, đường chẳng có đèn, ba người tới
một nhà khách giá 10 đồng một phòng ở lại.
Ngày hôm sau, Đinh Hướng Vinh tới cục giáo dục huyện nhận tiền lương
toàn bộ giáo viên trong trường, chỉ có 846 đồng, ba người bọn họ tới
hiệu sách, mua mất 67 đồng tài liệu dạy học, nhìn trúng một quả địa cầu, nhưng giá hơi đắt, Đinh Hướng Vinh do dự mãi, cuối cùng chỉ mua một tấm bản đồ.
Lâm Tuyền nhìn cảnh này thì hỏi:
- Ở đây có ngân hàng không, tôi rút ít tiền mua sách cho bọn nhỏ.
- Được thế thì tốt qua, trong thôn có quá nửa số trẻ không nộp được tiền học, tôi và Từ Lan lương lại ít chả giúp được gì, không cần khách khí
với cậu nữa. Nơi này chỉ có ngân hàng nông nghiệp, có được không?
- Cũng được, hiện giờ đều nối mạng rồi mà.
Tới ngân hàng nông nghiệp, Lâm Tuyền bảo Đinh Hướng Vinh:
- Anh Đinh, anh làm một tấm thẻ ngân hàng đi.
- Sao, cậu còn định gửi tiền vào đó nữa à?
Lâm Tuyền thở dài:
- Nhớ tới bọn nhỏ trong thôn, để chúng học trong lớp như thế, tôi yên tâm sao được.
- Tốt quá.
Đinh Hướng Vinh chẳng khách sáo giả dối, lấy chứng minh thư làm tài khoản, nói:
- Vậy thì khi rảnh rỗi thì nhớ tới chúng tôi nhiều nhiều vào nhé.
- Đừng nghe anh ấy nói linh tinh.
Từ Lan nhéo Đinh Hướng Dương một cái:
Lâm Tuyền rút được tiền rồi mua quả địa cầu, nói:
- Anh Đinh, đây là chút tâm lòng của tôi với bọn nhỏ.
Lâm Tuyền không muốn vì số tiền giúp đỡ không đáng kể gì của mình mà
nhận lời cám ơn của bọn họ, so với sự cống hiến của bọn họ, tiền y bỏ ra nhiều hơn nữa cũng chẳng thể sánh bằng. Tạm biệt vợ chồng Đinh Hướng
Vinh, Lâm Tuyền lên xe mới gọi điện cho Phương Nam, bảo cô gửi vào tài
khoản của Đinh Hướng Vinh 100.000.
Lâm Tuyền nghĩ, có khi đây là ngã rẽ cuộc đời của mình cũng chưa biết
chừng, mình chưa bao giờ bỏ ra cái gì mà không để thu lại một cái gì đó. Thì ra lòng không có chút vụ lợi nào lại là chuyện vui vẻ như thế, Lâm
Tuyền nhớ tới một câu nói: Làm quan không thể không tham, làm ăn không
thể không gian, muốn làm gì tốt việc gì, trước tiên phải có tiền! Thì ra làm quan không tham, làm ăn không gian cũng có lạc thú trong đó.
Lâm Tuyền lại tiếp tục đi về phía tây, lúc đầu cuộc hành trình y chỉ dám đi quanh quanh khu vực có người sinh sống, càng ngày càng quen thuộc
thiên nhiên, Lâm Tuyền đi xa dần, có lần tới nơi hoang dã không một bóng người đi liên tục cả tuần liền,lương thực mang theo cũng hết, mấy ngày
đầu toàn dựa vào quả dại lót dạ, rồi lại còn bị ngã, người xước xát hết
cả, bị sốt nữa, lúc ấy Lâm Tuyền lo lắng mình bị nhiễm trùng rồi, may mà không phải, chẳng qua do nhiễm sương nên cảm lạnh thôi.
Gặp một nhóm thợ săn, Lâm Tuyền không ngờ thời buổi này còn có người
hoàn toàn sống dựa vào hình thức nguyên thủy như thế, đi theo họ gần nửa tháng, học được không ít kỹ năng sinh tồn ngoài thiên nhiên.
Theo chỉ dẫn của những người thợ săn kết hợp với kiến thức thiên văn còn đủ dùng, Lâm Tuyền ngày nhìn trời, đêm xem sao tiến về phía thành trấn
gần đó, đi tới một ngọn núi lớn, nhìn vách đá cao sừng sững, cây cối um
tùm, Lâm Tuyền không dám đi qua, đi một mình trong rừng rất nguy hiểm,
không chỉ thú dữ mà đủ loại côn trùng độc, mất mạng như chơi.
Không còn cách nào khác, Lâm Tuyền đành đi vòng qua, không ngờ dãy núi
quá dài, đi hết mười ngày mới trở lại đúng hướng những người thợ săn chỉ cho, lại lần nữa rơi vào cảnh hết sạch lương thực, may lần này y là thợ săn nghiệp dư rồi, mấy con thú lớn không nói, như thỏ, cáo thì y có thể bẫy được, đủ giúp y cầm cự tới được thành trấn kia, nhưng chỉ ở lại
nghỉ ngơi hai ngày mua thêm nhu yếu phẩm rồi lại tiếp tục lên đường.
Lúc này da lộ ra ngoài y phục bị tia tử ngoại trên cao nguyên chiếu rộp
hết cả, từ cao nguyên tiếp tục tới tây cương, da dẻ thành màu đồng rồi, ở đây trừ huyện thành và tập trấn quan trọng thì nơi khác gần như không
có điện, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi trưa chỉ mặc một cái áo ba lỗ, tới tối lại thấy tuyết phất phơ rơi xuống.
Cứ như vậy đắm chìm trong thiên nhiên hoang dã quên cả ngày tháng, đến
một hôm qua huyện thành bắt gặp một cô bé con rất giống Tiểu Tư Vũ, mới
chợt phát hiện ra là tháng 12 rồi, y thấy nhớ Phương Nam, nhớ Tiểu Tư
Vũ, nhớ gia đình cồn cào da diết, liền quyết định quay về Tĩnh Hải.
Lại lần nữa đi qua huyện thành gần thôn La Nhiên, Lâm Tuyền liền xuống
xe, đi bộ hơn 30 dặm đường, chàng thư sinh Lâm Tuyền nay không còn nữa,
nửa năm trời phiêu bạt làm y khỏe hơn rất nhiều, chừng đó đường đất
không làm khó được y.
Tới cái thôn nhỏ làm mình cảm động, trường học đã đổi mới hoàn toàn, có
tường bao làm bằng đá, ở giữa có san nhỏ, trồng mấy cây bạch dương, mấy
cô bé đang nô đùa, chạy tung tăng như những con hươu nhỏ.
Đem so với hồi mới lên đường thì Lâm Tuyền khác nhiều rời, vạm vỡ hơn
nhiều, da bị mặt trời cao nguyên chiếu vào ánh lên sắc đỏ au khỏe khoắn, mái tóc dài rối bời, râu lởm chởm trông rất lãng tử, lưng khoác chiếc
ba lô to, chân đi giày da của thợ săn, hông gài dao, trông rất da dáng
một người lữ hành.
Lâm Tuyền vừa xuất hiện ở cổng trường tức thì làm đám học sinh ở sân
hoảng sợ ré lên, có đứa đi vào mách cô giáo, cô giáo kia chạy ra, nhìn
thấy Lâm Tuyền hô lớn:
- Tiểu Lâm! Chị Từ ơi chị Từ, Tiểu Lâm về rồi ....
Từ Lan từ trong phòng chạy ra như một cơn gió, nhìn bộ dạng của Lâm Tuyền vừa mừng vừa buồn cười:
- Vừa rồi học sinh nói có một tên điên tới trường, té ra là anh, tôi thật không nhận ra, anh thay đổi nhiều quá.
- Sau khi tạm biệt anh chị tôi tiếp tục du lịch, ở nhà ít ăn gió nằm sương nhiều mới thành bộ dạng này.
Giọng Lâm Tuyền cũng trầm hơn, rất nam tính:
- Anh liền một lúc gửi vào 100.000, chúng tôi hoảng sợ, mới đầu không
dám tiêu, sợ anh gửi nhầm tiền, nhưng liên lạc không được. Đợi một tháng sau mới lấy tiền sửa lại trường, anh vào xem xem, tiền dùng mua vật
liệu hết, còn lại do người dân trong thôn bỏ công sức làm, tốn có
50.000. Tiền còn lại chúng tôi cho thông khác sửa trường, anh Đinh đang ở bên đó, để tôi cho người đi gọi ...
Từ Lan nói tía lia một hồi rồi nhìn thật kỹ Lâm Tuyền, mỉm cười nói:
- Trông anh kia, thay đổi nhiều quá, đặc biệt là đôi mắt ...
Lâm Tuyền cười, y cũng nhận thấy bản thân đã thay đổi rất nhiều, không chỉ ở ngoại hình.
Chẳng biết họ đi gọi người thế nào, cái thôn kia cách nơi này tới 20 dặm đường núi, trước khi trời tối Đinh Hướng Vinh đã về rồi. Người dân
trong thôn mang tới một nồi thịt dê, Lâm Tuyền biết dê là nguồn kinh tế
duy nhất của nhiều gia đình ở đây, trừ khi dê già, bệnh chết mới ăn. Lâm Tuyền thấy mình không xứng đáng nhận, y bỏ ra thực không đáng gì, lại
tiếp nhận báo đáp nồng nhiệt chân thành của người khác.
- Chuyện này ...
Lâm Tuyền khó xử nhìn Đinh Hướng Vinh:
- Anh Đinh, lát nữa anh giúp tôi gửi cho nhà họ 200 đồng nhé.
- Đừng, đây là tâm ý của người dân, trước kia tôi và Từ Lan tới dạy học
cũng giết một con hươu, trường học xây xong giết một con hươu, giờ cậu
quay về đương nhiên phải giết một con. Cậu không ăn là chúng tôi ăn hết.
Đinh Hướng Dương gọi các giáo viên khác:
- Nào nào, mọi người ăn đi, kệ cậu ấy.
Từ Lan đánh vào tay Đinh Hướng Dương:
- Để anh ấy ăn trước.
Vừa nói xong thì bụng réo ùng ục, khiến mọi người cười nghiêng ngả, Lâm
Tuyền không khách khí nữa cầm đũa gắp thị ăn. Từ Lan ăn tới mức no xoa
bụng, hô lớn:
- Không được rồi, không được rồi, no vỡ bụng mất.
Lâm Tuyền cười vui vẻ:
- Chị Từ Lan, lần trước ăn ếch nướng có thấy chị tham ăn như vậy đâu.
Một cô giáo bên cạnh n ói:
- Từ Lan cả tháng rồi không được ăn thịt, ngửi tay mình cũng thấy mùi thịt thơm.
Lâm Tuyền chua xót vậy mà Từ Lan cùng cô giáo kia cười đùa như không.
Đinh Hướng Vinh lấy một cuổn sổ ra, vặn to chiếc đèn dầu, đưa cho Lam
Tuyền:
- Đây là sổ sách chi tiết xây dựng lớp học, cậu đã bỏ tiền thì tiền được tiêu vào việc gì phải để cậu hiểu rõ, mai chúng tôi sẽ đưa cậu đi tới
trường học kia tham quan.
Lâm Tuyền lật xem sổ sách một cách nghiêm túc, 100.000 sửa hai trường
học, chỉ có sự tính toán tỉ mỉ của Đinh Hướng Vinh cùng góp sức của rất
nhiều thôn dân mới có thể thành sự thực, tiền bạc với y hiện giờ chỉ là
vấn đề con số, đọc qua vô vàn báo cáo bảng biểu rồi, chưa bao giờ thấy
lật trang giấy mỏng lại nặng nề như thế:
- Anh Đinh đã dạy tôi rất nhiều thứ.
Đinh Hướng Vinh đúng là loại người giống như cha y, Lâm Tuyền mặc dù
không tán đồng quan niệm nhân sinh của cha y, nhưng không hề làm giảm
sút sự kính trọng từ nội tâm y với Lâm Minh Đạt.
Ngày hôm sau Lâm Tuyền theo Đinh Hướng Vinh, Từ Lan tới thôn nhỏ cách đó hơn 20 dặm tham quan, tiếp đó không kinh động thôn dân, Lâm Tuyền trực
tiếp về huyện thành, nói với vợ chồng Đinh Hướng Vinh:
- Anh Đinh, chị Từ Lan, tới kỳ nghỉ hè, anh chỉ tổ chức một số em học
sinh tới Tĩnh Hải, để cho chúng thấy được thế giới bên ngoài, cho chúng
một mộng tưởng đề phấn đấu. Chi phí tôi sẽ bảo công ty gửi trước cho anh chị.
Đinh Hướng Vinh nắm chặt tây Lâm Tuyền hồi lâu không nói lên lời, tiễn y một quãng đường rất xa cũng chỉ nói một câu: " Đi đường bình an." Từ
Lan ôm lấy Lâm Tuyền bật khóc.
"Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố", ngồi tàu hỏa về Tĩnh Hải, Lâm Tuyền luôn nghĩ tới câu nói này.
*** Yêu nhau đến bạc đầu vẫn thấy như thưở ban đầu.