Lâm Tuyền làm bộ mê mẩn ngắm nhìn đường cong trên cơ thể Trần Phi Lăng:
- Người muốn làm hàng xóm với cô nhiều lắm, nếu Trần tiểu thư nói thế
thì kẻ hèn này cung kính chẳng bằng tuân lệnh. Trước kia trong phòng tôi treo ảnh váy ngắn của Trần tiểu thư, sau này không cần nữa, đục tường
nhìn là được rồi.
Trần Phi Lăng bị Lâm Tuyền chọc cười, nụ cười bừng sáng cả gian phòng,
làm các mỹ nữ xung quanh thất sắc. Tiểu Sơ được tiếp xúc với thần tượng
khoảng cách gần như thế, khẩn trương không nói được gì, cứ túm chặt lấy
áo Lâm Tuyền.
Người quản lý họ Lâm đi tới, hỏi Trần Phi Lăng:
- Cô định mua nhà ở đây thật sao?
- Đương nhiên, sau này muốn tìm anh Lâm nói chuyện không cần phải trông
đợi ngày nào đó tình cờ gặp đượcnữa, nếu không ba năm mới gặp được ba
lần.
Trần Phi Lăng ánh mắt lúng liếng nhìn Lâm Tuyền:
- Chúng ta xem như là người có duyên phận đấy.
- 3601, 3602 là hai căn phòng tốt nhất của Bằng Nhuận, Trần tiểu thư
chọn lấy một cái đi, tôi dọn ổ vào cái còn lại, giá là 25.000 / m3.
Nhưng Trần tiểu thư là khách hàng quý của chúng tôi, Bằng Nhuận sẽ tặng
món quá giá trị 1.5 triệu, Trần tiểu thư có thể thoải mái chọn, sau đó
gửi hóa đơn cho Tập đoàn Tinh Hồ là được.
Khấu từ món quà giá 1.5 triệu, giá thực tế của căn phòng giảm còn 20.000 / m3.
Quản lý Lâm thấy Lâm Tuyền còn quá trẻ thì hồ nghi:
- Anh thực sự có thể quyết định được sao?
- Gần như thế.
Lâm Tuyền chỉ nói tới đó, không giải thích nhiều:
Trần Phi Lăng thấy quản lý của mình còn do dự, nói:
- Chị Lâm, chúng ta mua lấy căn nhà 3601 đi.
Rôi tinh nghịch háy mắt với Lâm Tuyền, đưa tay trắng nõn nà ra:
- Cứ thế nhé, anh sẽ là hàng xóm duy nhất của tôi. Sau này gọi tôi là Phi Lăng đi, tôi sẽ gọi thẳng tên anh.
Nhìn Trần Phi Lăng rời đi, đám đông vây quanh Lâm Tuyền, y chỉ biết nói:
- Lần này xem như tôi hi sinh vì công ty.
- Không cần tổng giám đốc hi sinh, tôi tình nguyện ở hộ phòng 3602 cho anh.
Thiệu Binh mặt dày nói:
- Cút.
Nếu chẳng phải là mặc váy, Tiểu Sơ đã đá cho Thiệu Binh một cái:
- Tiểu Ba, sau này chúng ta ở trong căn phòng đó.
Hôm sau tuần san giải trí cho đăng lên trang nhất bức ảnh Lâm Tuyền
luống cuống đưa tay che mặt, tiêu đề là " nam nhân làm Trần Phi Lăng
chờ đợi bao lâu."
Trần Phi Lăng bỏ ra 8 triệu mua nhà tại Bằng Nhuận, được Tinh Hồ an bài
khéo léo, lại lần nữa lên trang nhất của các tờ báo giải trí. Tầng
thượng lầu B có bốn căn phòng, sau khi biết Trần Phi Lăng mua căn phòng
số 1, phòng số hai của nam nhân thân bí, không ngừng có người gọi điện
tới muốn mua hai căn phòng còn lại.
Giới truyền thông cũng săn lòng nam nhân thần bí kia, mặc dù không có
tên, nhưng tấm ảnh của Lâm Tuyền khiến các báo đua nhau liên hệ y với
nam nhân thần bí của Trần Phi Lăng.
May là tấm ảnh đó có chút biến dạng, vẻ kinh ngạc của Lâm Tuyền có chút
khoa trương, nếu không ra đường bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, thì y thực
sự muốn ôm đầu mà khóc.
Đương nhiên, để cho cẩn thận, Lâm Tuyền mua một cái kính đeo lên, trông
thêm phần trí thức. May mắn nữa là thời gian rảnh rỗi của đám học sinh
lớp số 6 bị Lâm Tuyền vắt kiệt, lấy đâu ra thời gian mà chú ý tin tức
giới giải trí, học sinh và giáo viên lớp khác lại không tiếp xúc với y
nhiều, cho nên không gây ra hỗn loạn ở trường học.
Một buổi chiều thứ bảy rành rỗi, Điền Lệ nằm dài trên ghế sô pha, người
thì mặc váy mà tư thế cực kỳ bất nhã chỗ riêng tư lộ cả ra ngoài, cũng
cực kỳ cuốn hút, những cô gái đẹp mà lả lơi luôn làm nam nhân sôi máu.
Điền Lệ buồn chán lật báo xem, đột nhiên thấy ảnh Lâm Tuyền, ngồi bật
dậy, nhìn kỹ lần nữa liền hét lên:
- Trương Đào, mau ra đây.
Trương Đào đang ngồi trong nhà vệ sinh hút thuốc, nghe Điền Lệ hét,
hoảng lên :" Hỏng rồi, cô ấy ngửi thấy mùi thuốc lá rồi." Cuống cuồng
dập tắt điều thuốc, ném vào bồn cầu giật nước phi tang, còn mở cửa sổ
cho khói thuốc lá bay hết.
- Trương Đào, Trương Đào ra đây ngay ...
Điền Lệ gõ cửa nhà vệ sinh rầm rầm:
Trương Đào mở cửa ra, rối rít xua tay:
- Không, không, anh không hút thuốc.
- Ai thèm quan tâm anh có hút thuốc không, mau xem báo đi, người này là Lâm Tuyền phải không?
Trương Đào cầm lấy tờ báo, người khác có lẽ còn chút nghi hoặc, chứ hắn
thì có thể khẳng định 100% người trong ảnh chính là Lâm Tuyền, lần này
tiêu đề bài báo lại là "Nam nhân thần bí vì mua nhà cho Trần Phi Lăng bỏ hàng triệu." Ngỡ ngàng một lúc, rồi Trương Đào nhảy phắt vào ghế, lên
mạng tìm "Trần Phi Lăng", tức thì hàng loạt thông tin liên quan "nam
nhân thần bí" xuất hiện cùng, có điều không một trang nào chụp được ảnh
hai người họ với nhau, chỉ ghép ảnh đơn hai người rồi đăng tin.
Cho đăng đầu tiên là tuần san giải chí với tiêu đề "nam nhân khiến Trần Phi Lăng chờ đợi ở ngay sát vách cô."
Trương Đào cảm giác hoa mắt, sờ lên màn hình, Lâm Tuyền sao lại có dính
líu tới nữ minh tinh? Hơn nữa còn là minh tinh sáng nhất trong nước hiện nay, trước kia Trần Phi Lăng không gây ra một scandal nào, thế nên lần
này báo chí đua nhau vồ lấy, truy đến tận cùng.
Có điều cũng chỉ người như Điền Lệ mới theo dõi loại tin đồn vỉa hè này.
Trương Đào định gọi điện cho Lâm Tuyền, song nhớ ra không có số di động
của Lâm Tuyền, hắn tới Tĩnh Hải được gần một năm rồi, nhưng chỉ gặp Lâm
Tuyền ba bốn lần, không thể điên khùng chạy tới Trung học Tây Trạch hỏi
ngọn nguồn.
Từ lần xảy ra chuyện không vui ở khách sạn Tĩnh Nam, Trương Đào thực sự
không có mặt mũi nào gặp Lâm Tuyền nữa, gọi điện cho Trần Lập cũng không có số của Lâm Tuyền, cúp máy hỏi:
- Nên nói cho Trần Vũ không?
- Nói cái gì mà nói, chỉ là chuyện đồn thổi.
Điền Lệ mắt vẫn không ngừng săm soi bức ảnh, chỉ vào khuôn mặt mơ hồ đằng sau:
- Người này trông có vẻ giống Quách Bảo Lâm.
Từ khi biết Quách Bảo Lâm là ông chủ hộp đêm lớn nhất Tĩnh Hải, trong
lòng Trương Đào có chút sợ hãi, nhìn kỹ khuôn mặt đó, đúng là giống
Quách Bảo Lâm.
- Hay chuyện này có dinh dáng tới Quách Bảo Lâm? Hiện giờ nữ minh tinh
hay có quan hệ với đại ca xã hội đen, thật không hiểu sao Lão Đại lại
thân thiết với một tên xã hội đen như thế.
Điền Lệ không biết Trần Vũ ở Anh có theo dõi tin tức giải trí trong nước không, Trần Vũ là fan hâm mộ lớn của Trần Phi Lăng, có khi Trần Vũ biết rồi. Điền Lệ vào mạng, không thấy Trần Vũ online, liền gửi link cho cô, một lúc sau Trần Vũ trả lời:
- Mình xem rồi.
Điền Lệ không biết phải nói gì, không hiểu sao mình lại gưi link cho
Trần Vũ, tay đặt trên bàn phím hồi lâu không gõ, mãi mới hỏi:
- Một mình sống ở Anh có quen không.
- Đọc sách, tạo thành thói quen uống cà phê, đi tản bộ, đôi khi nhớ tới
anh ấy, vì thế ngồi lặng lẽ một chỗ ... Mọi người nghĩ anh ấy khô khan,
thực ra anh ấy rất sâu sắc, hài hước ...
Điền Lệ cảm thấy chua xót vô cùng, nước mắt không ngừng chảy ra, lòng nghĩ : Bên kia có lẽ Tiểu Vũ cũng đang khóc.
Như đột nhiên hạ quyết tâm, Điền Lệ quay ngoắt lại nắm tay Trương Đào kéo ra ngoài:
- Mặc kệ, chúng ta phải tìm Lão Đại của anh.
Trương Đào thiếu chút nữa ngã lăn quay, trở tay giữ Điền Lệ lại:
- Tìm anh ấy có tác dụng gì? Trần Vũ chẳng phải tháng 7 về nước sao, muốn gì để cô ấy đi tìm.
Điền Lệ lặng người, ngồi xụp xuống sàn nhà lạnh giá, cứ ngồi thế rất lâu ...