Quan Thương

Chương 5: Q.5 - Chương 5: Tái ngộ Trần Phi Lăng (2)




Xe tiến vào công trường biệt thự Hồ Sơn, biết hôm nay Lâm Tuyền sẽ đến, Cố Lương Vũ, Diệp Kính Cường dẫn giám đốc hạng mục đợi ở cửa.

Triệu Tăng nhìn cảnh tấp nập bên trong, ngạc nhiên nói:

- Này, anh trông không giống xây dựng tiếp, biệt thự đẹp thế mà phá đi xây lại à?

Diệp Kính Cường trả lời thay Lâm Tuyền:

- Không phải là phá hết, vì diện tích kiến trúc tương đối cao, không phù hợp với tiêu chuẩn biệt thự cao cấp, chúng tôi kiến nghị phá 20% để xanh hóa, tổng giám đốc ác hơn, nhất định muốn phá đi 40%, phương án cứ sửa mãi, tới giờ thành phá quá nửa số biệt thự.

Triệu Tăng tặc lưỡi:

- Nếu thế thì giá bán phải bao nhiêu mới bù lại được.

- Phá bỏ làm xanh hóa còn đỡ tốn tiền hơn tiếp tục xây dựng, tính các phương diện thì chỉ cần cao hơn 70% giá cơ bản là được rồi.

Lâm Tuyền ung dung nói:

- Tại anh chưa giàu chưa hiểu thôi, không sợ hàng đắt, chỉ sợ hàng không đủ đắt, số biệt thự này không bán cho dân thường, anh không cần xót tiền thay đám phú hào đó.

Triệu Tăng lại tiếp tục tham quan công trường tòa nhà Thế Mậu, nó nằm phố thương nghiệp Tân Thị, gần quảng trường Trung Sơn, cách viện bảo tàng trung tâm chỉ một bức tường. Tấm bạt xanh ngắt che kín cả tòa nhà, nơi này thiết kế ban đầu có 48 tầng, chưa xây xong, Lâm Tuyền vung bút một cái tới tầng 38 liền thành tầng thượng, vì theo thiết kế cũ phải xây thêm một năm nữa, Lâm Tuyền không có cái kiên nhẫn ấy.

Lâm Tuyền muốn biết Tòa nhà Thế Mậu tòa nhà văn phòng hạng A, ở phố thương nghiệp Tân Thị, không có nhiều loại nhà này, giá đất ở đây đắt đỏ, khiến nhiều doanh nghiệp trong nước chùn bước, nhưng cơ cấu nước ngoài đều khổ công tìm nơi làm việc cao cấp thoải mái, đang xem hàng đợi chỗ.

Cùng với việc địa vị quốc tế của Kiến Nghiệp ngày càng lớn, người nước ngoài tới đây kiếm cơ hội kinh doanh càng nhiều, Tòa nhà Thế Mậu xây dựng xong có thể bán có thể cho thuê, căn bản không cần lo vấn đề tiêu thụ.

Ngày 16 tháng 3, Bằng Nhuận cử hành nghi thức mở cửa giao dịch, tổ chức ở công viên nằm giữa hai lầu A, B. Tòa nhà Lực Phàm ban đầu sau khi sát nhập vào Bằng Nhuận, biến thành lầu C, góc công viên là một đài đá rộng tới mấy chục mét vuông, mặt trên được cắt mài sáng bóng như gương, xung quanh lại giữ nguyên diện mạo nham thạch thiên nhiên, nét thô dã và tinh tế phối hợp, nhưng không hề mang lại cảm giác thiếu hòa hợp nào.

Đứng ở ngõ Bích Tình, nay mở rộng thành đường, cách hàng rao sắt làm rất phong cách, có thể nhìn trọn toàn bộ công viên, cái cảm giác nơi này rành giêng cho chủ nhà của Bằng Nhuận, khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Trước đó Tinh Hồ đã bỏ công sức lớn tuyên truyền, nhưng khách khứa tới tham dự buổi lễ không nhiều, người nghe tin có Trần Phi Lăng tới biểu diễn thì đông nghìn nghịt, nhưng đều bị ngăn cách ngoài hàng rào, xem biểu diễn ở đài đá trước lầu C.

Toàn bộ lầu C là hội sở giải trí của Bằng Nhuận, cung cấp phục vụ hoàn thiện cho chủ nhà của Bằng Nhuận. Hơn 300 người quản lý địa ốc của 98 chi nhánh, dày công lựa chọn ra hơn 100 vị khách trong số khách hàng tiềm năng, toàn bộ thế công tuyên truyền đều chủ đích phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bọn họ.

Lâm Tuyền và Triệu Tăng đứng trong lầu C, cách cửa sổ nhìn Trần Phi Lăng biểu diễn, dù đa phần thời gian chỉ nhìn thấy bóng lưng mỹ diệu của cô, nhưng lấy lời Quách Bảo Lâm mà nói thì "bóng lưng của mỹ nữ cũng đủ khiến người ta sôi máu."

Tiểu Sơ thì vừa nghe ca hát vừa hò hét chói tai, mất hết phong độ mỹ nữ, làm đám Trương Bích Quân mắt đầy xem thường, thực ra trong đó có phần nào ghen tị.

Sau nghi thức mở màn là một bữa tiệc đứng, nhân viên tiêu thụ chọn lựa từ các chi nhánh qua lại đám đông, giao lưu thân thiết, hoặc dẫn khách tham quan lầu A.

Lâm Tuyền ung dung cầm ly rượu vang đi tới từng bàn một nếm thử thức ăn, với y mà nói cả buổi lễ chỉ có phần này thú vị nhất, đám Diệp Kính Cường khẩn trương căng thẳng, còn y lấy miếng đào cắm tăm, vừa ăn vừa giới thiệu cho Triệu Tăng.

Trần Phi Lăng cầm chiếc ly cao cổ đi tới, theo sau còn có quản lý và vệ sĩ. Chiếc váy đỏ rực ôm ôm lấy sát cơ thể làm tôn lên dung mạo mỹ lệ cao quý của cô, đi tới đâu đoạt lấy hào quang chỗ đó, thu hút ánh mắt mọi người, cho nên đám Tiền Vi, Tôn Phi Phi đều tránh đường đi của cô.

- Không nghĩ anh Lâm biến mất thời gian dài lại xuất hiện.

Trần Phi Lăng nhìn chân Lâm Tuyền:

- Không sao nữa chứ?

Lâm Tuyền thoải mái nhảy tại chỗ mấy cái:

- Cũng được, chỉ có điều chưa chạy nhanh được như trước.

- Quen anh Lâm cũng được hai năm, mà tôi chưa biết anh làm nghề gì?

Lâm Tuyền đan tay vào nhau:

- Đầu tư đi, xem như thế cũng được.

- Đầu tư địa ốc?

- Một phần thôi.

Cách nói chuyện của Trần Phi Lăng luôn ngắn gọn mà trực tiếp:

- Có phần trong Bằng Nhuận chứ?

Lâm Tuyền gật đầu, cười nói:

- Cô cảm thấy Bằng Nhuận thế nào, nếu không ưng ý thì nói nho nhỏ một chút.

Trần Phi Lăng cười khanh khách, làm nhiều người ngạc nhiên quay sang, không biết điều gì khiến mỹ nữ kiêu kỳ này cười vui vẻ đến thế? Vì nghề nghiệp Trần Phi Lăng lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, song chưa mấy ai thấy cô cười thực sự.

- Tôi còn chưa có thời gian đi tham quan, anh Lâm có thể làm người hướng dẫn không?

- Rất sẵn lòng.

Lâm Tuyền đưa tay ra:

- Mời Trần tiểu thư đi trước, tôi sợ ánh đèn flash làm hỏng mắt lắm.

Lâm Tuyền dẫn Trần Phi Lăng tới lầu B, nơi có góc độ cảnh quan tự nhiên đẹp nhất, từ tầng 31 - 36 của lầu B còn chưa bán cho người đầu tư Diêu Khuê.

Đi cầu thang máy có cửa kính trong suốt tới tầng thượng, ánh mặt trời nhu hòa của tháng ba tỏa hơi ấm lên người, nhìn hồ nước xa xa dần hiện ra trước mắt, rồi dần mờ đi bởi sương khói bao phủ, cảnh sắc tự nhiên từ từ biến ảo làm người ta ngây ngất.

Trần Phi Lăng không kìm được giang tay ra, như muốn ôm lấy toàn bộ cảnh đẹp vào trong lòng, khiến đám phóng viên chớp máy lia lịa.

- Đẹp quá.

Trần Phi Lăng nhìn Lâm Tuyền:

- Tôi rất muốn mua lấy một căn hộ, nếu như anh sống ở phòng bên.

Một phóng viên sáng mắt, quay sang phía Lâm Tuyền chụp tách một cái, làm y tranh không kịp, Lâm Tuyền vội che lấy mặt, không cho những phóng viên khác có cơ hội, đi nhanh ra ngoài.

Rời thang máy, đi qua công viên, nhanh chóng tới khu vực hội sở cấm phóng viên, Lâm Tuyền thở phào:

- Cái cô nhóc đó, muốn báo thù lần trước người ta không tới gặp cũng đâu cần dùng cách ấy, trong lớp em có không ít fan hâm mộ của cô ấy. Hình như một phóng viên chụp được em rồi, Phàn Xuân Binh, anh đi thương lượng với họ, xem có thể lấy lại ảnh không.

Triệu Tăng cười ha hả:

- Sao em lại quen Trần Phi Lăng, không được để chị dâu em biết đâu đấy, nếu không sẽ bị cô ấy làm phiền chết thôi.

Tiểu Sơ thì kích động tới quên cả thở, ôm chặt lấy cánh tay Lâm Tuyền:

- Tiểu Ba, hình như anh thân với Trần Phi Lăng lắm, vì sao không cho em biết? Anh bắt nạt em, em không chịu, em gọi điện mách ba mẹ.

Lâm Tuyền cười khổ:

- Thân gì mà thân, chỉ gặp ba lần, tính cả lần này mới là ba đấy. Ài, mình trêu chọc gì cô ấy đâu ...

Vẫy tay gọi Phàn Xuân Binh lại:

- Thôi bỏ đi, kệ xác bọn họ, nếu không càng bôi càng đen, giờ nghị sĩ scandal suốt ngày, ai thèm để ý đâu.

Trần Phi Lăng một lúc sau mới quay lại lầu C, hỏi nhân viên công tác, tìm đến phòng nghỉ ngơi của Lâm Tuyền, thấy bộ dạng thấp thỏm của y lại không nhịn được cười, đi tới dùng giọng nói quyến rũ tựa hờn tựa giận:

- Có dính dáng quan hệ với tôi tệ lắm à? Tôi thực sự muốn làm hàng xóm với anh đấy, làm bạn bè có thể trò chuyện với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.