Quan Thương

Chương 4: Q.6 - Chương 4: Thiếu nữ mới trưởng thành (2)




Trần Thần đắc ý kệ Tiểu Sơ hò hét bên kia điện thoại, tắt máy, chuyển sang giọng nói ngọt ngào tới bên cạnh Lâm Tuyền đang cầm cái que khều chiếc áo lót của Tiểu Sơ treo lủng lẳng bên tủ:

- Bên ngoài có nhà hàng, nhưng em không phải phú bà như chị họ của em, không đãi anh được, nếu anh không ngại thì để em làm cho anh ăn nhé?

Lâm Tuyền giơ hai bàn tay lên:

- Anh rất giỏi rửa rau, cũng là cao thủ rửa bát, có thể giúp được em không?

Trần Thần phì cười, hai năm rồi không gặp, tim cô vẫn đập rộn ràng mỗi khi đối diện với Lâm Tuyền, nhìn khuôn mặt tuấn lãng còn thành thục nam tính hơn trước kia, trái tim non trẻ của Trần Thần có chút mê loạn.

Lâm Tuyền gọi điện thoại cho Viên Hâm, tránh anh ta tới đồn cảnh sát báo mất tích, hai người tới siêu thị gần đó mua đồ ăn, Lâm Tuyền đạp xe, Trần Thần ngồi phía sau một tay ôm lấy hông y, hào hứng cùng y thảo luận bữa tối, cứ như đôi tình lữ sống chung với nhau, Lâm Tuyền một thoáng nghĩ, nếu người ngồi đằng sau là Trần Vũ thì tốt biết bao.

- Oa, có anh chàng đẹp trai vào phòng mình kìa.

Đang ăn tối thì hai cô gái cùng phòng đi làm thêm về, vừa thấy Lâm Tuyền ré lên, rồi kéo Trần Thần vào phòng tra khảo quá trình ăn vụng, đợi khi Trần Thần đỏ mặt giới thiệu Lâm Tuyền là anh trai của Tiểu Sơ mới chịu yên tĩnh lại, chạy ra ngoài chào Lâm Tuyền, nhiệt tình vô cùng.

- Chúng ta vất vả ra ngoài nước chẳng phải vì ở Anh nhiều anh chàng đẹp trai sao? Nếu sớm quen anh, bọn em chẳng vất vả thế làm gì. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Một cô gái ôm tay Lâm Tuyền, chẳng ngại để bầu ngực mình ép sát vào cánh tay y.

Khó khăn lắm mới thoát được hai cô gái đó, Lâm Tuyền hỏi nhỏ Trần Thần:

- Bọn họ nhìn thấy anh chàng đẹp trai đều đều nhiệt tình thế à?

Lòng thầm nghĩ Tiểu Sơ ở chung với mấy cô nàng này tính cách có thể hiền dịu mới lạ.

- Bọn họ suốt ngày học tập rồi làm việc, làm việc rồi học tập, đâu có cơ hội quen nam nhân? Cho nên biểu hiện hơi thái quá một chút.

Hai cô gái này đều ra nước ngoài học thạc sĩ, nhiều hơn Tiểu Sơ, Trần Thần ba tuổi, thường ngày cũng chiếu cố nhiều cho đám Tiểu Sơ. Ăn cơm tối xong, bốn người cùng chơi bài, mới đầu Lâm Tuyền toàn thua, hại Trần Thần cùng đội bị phạt cùng y, cả hai quỳ trên sàn nhà đánh bài. Trần Thần lỡ miệng nói:

- Em với Tiểu Sơ phối hợp với nhau lần nào cũng lột sạch đồ của bọn họ.

Đám con gái này thường ngày hay chơi trò gì vậy? Chơi quỳ, lại còn cởi đồ của nhau, Lâm Tuyền không khỏi cảm thấy nóng người, nhưng nhìn thấy hai đôi mắt rực lửa bên cạnh nhìn mình thì toát mồ hôi, vội kiếm cớ nói thời gian không còn sớm nữa, một cô gái nói:

- Anh ngủ ở phòng Tiểu Sơ đi, cho anh biết nhé, phòng em không bao giờ khóa đâu.

Lâm Tuyền không kiếm được cớ đánh bài chuồn, lấy tinh thần chơi bài, chỉ vài ván được ngồi lên, đánh cho hai cô gái kia quỳ xuống, lại tha cho họ ngồi dậy, tiếp đó đánh cho họ quỳ xuống, khiến Trần Thần cười nắc nẻ liên hồi, hai cô gái kia tức muốn điên:

- Anh nói chưa bao giờ chơi loại bài này cơ mà.

Lâm Tuyền gật đầu:

- Đúng rồi, bọn em vừa dạy anh mà.

- Em không tin, sao anh chơi lành nghề như thế, lại còn phối hợp rất tốt Trần Thần nữa.

- Đó là vì bọn em tâm linh tương thông mà.

Trần Thần vừa mới nói ra khỏi miệng thì bị hai cô gái một trái một phải tóm lấy cù nách:

- Để xem là tâm linh tương thông hay xuân tâm nhộn nhạo.

Trần Thần không chịu nổi ngứa, ngã lăn ra đất quẫy đạp, chiếc váy hồng vén lên, để lộ da đùi mịn màng cùng chiếc quần lót mèo kitty.

- Khụ khụ, lộ hàng rồi kia.

Lâm Tuyền nhìn đã mắt rồi mới ho khẽ nhắc:

- Á ...

Trần Thần hét lên kéo váy xuống, vùng vẫy ngồi dậy, má đỏ như máu:

Lâm Tuyền thấ trời không còn sớm nữa, thu dọn bài chuẩn bị về trang viên.

Trần Thần nói:

- Ở đây không có xe bus ra ngoại ô, tối bắt taxi cũng không tiện, mai chị họ em tới, nghe nói chị ấy là bạn cũ của anh, chúng ta cùng ăn cơm luôn. Anh cứ ngủ ở phòng Tiểu Sơ đi, để bọn em dọn phòng cho anh.

Nghe nói mai Trần Vũ sẽ tới, Lâm Tuyền lòng hỗn loạn, không dứt khoát được chuyện đi hay ở:

- Nhưng mà anh không mang quần áo để thay.

Hai cô gái kia hưởng ứng ngay, không cho y từ chối:

- Em đưa Lâm Tuyền đi mua quần áo, bọn chị làm nữ nô, dọn phòng cho anh ấy.

Lâm Tuyền lại gọi báo tin cho Viên Hâm, rồi cùng Trần Thân đi mua quần sao, khi trở về mây mù tan hết, trăng sáng vằng vặc, ánh trăng trong rừng giống như gợn sóng, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh mang vẻ suy tư, đôi mắt xa xăm, Trần Thần xao động, nhìn y không chớp.

Đến khi Lâm Tuyền ngủ dậy thì Trần Thần đã ngồi bên giường, tay chống cằm ngắm nhìn mình, Lâm Tuyền dụi mắt hỏi:

- Mấy giờ rồi?

- Sắp 8 giờ rồi.

Trần Thần đỏ mặt, không biết vừa rồi Lâm Tuyền có biết cô vừa định hôn trộm không, nói lảng đi:

- Anh dậy mau, chúng ta ăn sáng rồi đi đánh cầu.

- Kỹ thuật của anh kém lắm.

Lâm Tuyền ngồi dậy, mặc chiếc áo T-shirt mà Trần Thần chọn cho y tối qua, trước ngực là con diều bay trên bầu trời bao la, lại nhìn chiếc áo Trần Thần đang mặc, có hình người đứng trên bãi có kéo dây:

- Í, sao áo chúng ta giống như áo tình nhân vậy.

Trần Thần toét miệng cười giảo hoạt:

- Lần nào em đi đánh cầu đều có người làm quen, em làm hướng dẫn viên miễn phí cho anh, anh cũng phải giúp em ngăn đám ruồi đó.

- Tiểu Sơ ở đây cũng rất được các chàng trai hoan nghênh phải không?

Lâm Tuyền đánh miệng bảo Trần Thần quay mặt đi cho y mặc quần.

- Tiểu Sơ chọn bạn trai lấy anh và ba anh làm tiêu chuẩn, khó lắm.

Trần Thần quay mặt đi, nhưng nhìn bóng Lâm Tuyền trong cửa sổ, má ửng hồng:

- Giống anh thì dễ lắm, chứ giống ba anh thì thời buổi này tim đâu ra, Tiểu Sơ mặc cái áo hai giây thôi mà ba anh cũng nhíu mày lại, nó chịu nổi bạn trai bảo thủ như thế mới lạ.

Trần Thần ăn sáng rất nhanh không như Lâm Tuyền, chống cằm lên mép bàn, đôi mắt mỹ lệ nhìn chăm chú từng độc tác của y, miệng cười ngây ngô hạnh phúc.

Sân squash là nơi hưởng thụ của đám học sinh con nhà giàu, cha Trần Thần tên Trần Sơn là em họ Trần Minh Hành, thành viên trọng yếu trong tập đoàn tài chính Trần thị, phó tổng giám đốc tập đoàn Lệ Cảnh, quản lý trung tâm mua sắm Tây Thành, nghiệp vụ bán lẻ trong quảng trường Tây Thành.

Nhìn thân hình xinh đẹp động lòng người của Trần Thần, Lâm Tuyền mỉm cười, hiện họ Trần coi y là đại địch, chỉ có Trần Thần là đối xử với y trong sáng chân thành, chỉ mong tình cảm chị em của họ không vì mình mà ảnh hưởng.

Sức khỏe cả Lâm Tuyền sau chuyến tây du đã cải thiện rất nhiều, cơ bắp chắc khỏe, thể hình cực chuẩn, nhưng thần kinh vận động thì quá kém, đánh vài phát cầu là lộ tẩy nga cũng có phần cố tình chạy qua chạy lại lóng ngóng đón cầu mua vui cho Trần Thần, Trần Thần cười tới rơi cả vợt.

Lâm Tuyền cũng ném vợt sang một bên, lấy khăn lau mồ hôi:

- Đây là sở trường của em, chúng ta đi bơi.

Sống ở cạnh sông Lâm Tuyền bơi không tệ, nhưng y tính nhầm rồi, Trần Thần xuống nước, thân hình mỹ lệ vươn ra, bỏ y lại tới 1/3 bể bơi.

- Em là toàn năng đấy à?

Lâm Tuyền vẫy cờ đầu hàng, không dám thách thức cô bé nữa.

- Em bị cấm làm thêm, còn làm gì cũng được, kỳ nghỉ dài như thế, Tiểu Sơ không có ở Anh, em còn biết làm gì hơn?

- Vì sao em không về Tĩnh Hải.

- Chuyện này ...

Trần Thần do dự:

- Nói cho anh biết, anh không được kể với ai, cả Tiểu Sơ cũng không được kể.

Lâm Tuyền gật mạnh đầu.

- Em sợ máy bay, lần trước bay qua đây, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Lâm Tuyền thiếu điều rớt cằm, cô bé này năng lực vận động tốt như thế lại sợ máy bay:

- Em không đi được máy bay sao?

- Không đến mức như thế, em có chứng sợ độ cao, ngồi máy bay càng không dễ chịu chút nào, thời gian dài như thế, em kế hoạch đi tàu thủy về nước, từ Đại Tây Dương tới Ấn Độ Dương, sau đó tới Thái Bình, ngồi xe lửa đi dọc Âu - Á cũng rất tuyệt.

Lâm Tuyền đưa tay ra vỗ má Trần Thần:

- Bớt mơ mộng lãng mạn đi cô nương, em xinh đẹp như thế này, cẩn thận bị người ta bắt cóc. Mà không được cổ động Tiểu Sơ đâu đấy.

- Dạ.

Trần Thần tinh nghịch thè lưỡi ra, lấy dũng khí nói nhỏ:

- Hay là thế này, anh đi cùng em tới chỗ cao xem, nói không chừng có anh ở bên cạnh, có thể giúp em khắc phục chứng sợ độ cao.

- Sẵn lòng phục vụ quý cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.