Bành Tân Vũ nhìn Lâm Tuyền
chằm chằm, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống một người có đủ lực
tiếp nhận đống lộn xộn Thiên Nhuận, Tĩnh An, chẳng lẽ y làm liều? Bành
Tân Vũ nhếch mép, thầm nghĩ để xem thằng nhãi chưa ráo máu đầu này biểu
diễn, tưởng thành công ở một hai hạng mục thì nghĩ chuyện trên đời này
chẳng qua chỉ tới thế sao?
Lâm Tuyền tuy hiện giờ có tên tuổi trong giới, nhưng sáng nghiệp dễ giữ
nghiệp mới khó, những người không tiếp xúc với y, chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài, có chút xem thường là điều tất nhiên.
Chỉ chưa tới 10 người mà dùng phòng yến hội của khách sạn Tứ Quý, có thể thấy Tinh Hồ chịu chơi thế nào, song Bành Tân Vũ không vì thế mà cảm
thấy mình được coi trọng.
Trước đó phương diện Tinh Hồ chỉ có mỗi Thiệu Binh từng tiếp xúc với ông ta, song không tham khảo quá sâu về vấn đề khoản nợ giữa Kim Các và Cty Thần Thánh, song hiện giờ khi An Thạch đang tích cực lần nữa đưa quyền
chủ nợ của Thiên Nhuận, Tĩnh An ra bán đấu giá, Tinh Hồ lại tới liên hệ
với bọn họ, ý đồ không nói đã rõ.
Đến khi vào tiệc, Lâm Tuyền đổi hẳn thái độ, nhiệt tình mời mọi người ăn uống, còn kể vài câu chuyện cười nhỏ, làm trọn thân phận của chủ nhà,
tuyệt không nhắc tới chuyện hai tòa nhà, Bành Tân Vũ cũng không nhắc
tới, đến khi tan tiệc rồi, Lâm Tuyền mới hỏi:
- Năm 99, ủy ban trọng tài kinh tế tỉnh đưa ra quyết định liên quan tới
quyền chủ nợ giữa các bên với Ngâm Xí, Giai Thế Lợi, nhưng Kim Các lại
nộp đơn lên tòa án khu Cổ Thành xin xin hủy bỏ phán quyết đó, yêu cầu
đóng băng tài sản. Tiếp đó Ngân Xí và Giai Thế Lợi chuyển quyền chủ nợ
cho đầu tư An Thạch, An Thạch hiện đã đạt thành hiệp nghị với Thần Thánh khống chế cổ phần của Kim Các, không hiểu ông Bành có ý kiến gì về
chuyện này?
- Phán quyết ủy ban trọng tài tỉnh đưa ra năm 99 không phải phán quyết
cuối cùng, trên thực tế Cty Thần Thánh không phải là công ty khống chế
cổ phần Kim Các, điều này giám đốc Lâm sớm biết rồi, còn hỏi ý kiến tôi
làm gì?
- Cho dù ủy ban trọng tài tỉnh ủy có đưa ra phán quyết cuối cùng, Cty Kim Các vẫn kháng nghị phải không?
Lâm Tuyền mỉm cười:
- Tôi đã nghiên cứu qua những chiến trường tranh chấp của kinh tế của
Kim Các mấy năm qua, tòa án nhân dân khu cổ thành hai lần đóng băng di
chuyển quyền sở hữu tài sản của Thiên Nhuận Tĩnh Hải, Cty Kim Các chắn
chắn lại tiếp tục kháng cáo lên tòa an khu cổ thành phải không, nếu đổi
lại là tòa án khác, chưa chắc đã tiếp nhận kháng cáo của Kim Các đâu.
Bành Tân Vũ thản Nhiên đối đáp:
- Giám đốc Lâm đã biết Cty Kim Các ở khu cổ thành, tranh chấp pháp luật tất nhiên là phải tìm tòa án khu rồi ...
Thế nhưng Lâm Tuyền căn bản không có ý nghe ông ta giải thích, cứ tiếp tục nói:
- Gần đây tòa án khu Cổ Thành xử mấy vụ kỳ án, chắc là ông Bành cũng
biết? Mấy ngày trước tôi có đọc Báo quan sát thành thị, nói tới vụ án xô người mà tòa án khu cổ thành xử, ông Bành là người xuất thân học pháp
luật, vừa vặn tôi có điều muốn thỉnh giáo.
Lưu Thanh Sơn không hiểu Lâm Tuyền muốn bày trò gì, nếu như mũi giáo
chuyển sang tòa án khu cổ thành đằng sau Cty Kim Các thì sắp có trò hay, mặc dù ông ta không biết vụ án xô người kia là gì.
Bành Tân Vũ thì biết rõ, vì tòa án khu cổ thành xử vụ án dân sự đó gây
ảnh hưởng lớn tới mức khiến truyền thông xã hội gọi là vụ án Trương
Cường.
Tháng 12 năm ngoái, ở bến xe buýt Quảng trường Thủy Tây Môn, một bà cụ
bị ngã ở chỗ cách trạm xe không xa, vì có lòng tốt Trương Cường vừa từ
xe buýt xuống đỡ bà cụ lên, đồng thời cùng một người trung niên khác họ
Trần thông báo cho người nhà bà cụ.
Trương Cường giúp bà cụ gọi xe taxi, con trai tới nơi bà cụ đề nghị, sợ
một mình không lo hết được, nhờ Trương Cường cùng đưa bà cụ đi tới bệnh
viện. Trương Cường cùng bà cụ tới bệnh viện, con cái bà cụ không có
tiền, liền trả hộ 200 đồng tiền viện phí. Tiếp đó bà cụ bảo Trương Cường làm bà bị ngã, yêu cầu bồi thường chi phí chưa trị chân bị gãy, cùng
phí bồi thường thương tật 130.000, kiện lên tòa án khu cổ thành.
Ngày 7 tháng 6 năm nay, tòa án khu Cổ Thành đưa ra một phán quyết có ảnh hưởng lớn, vụ án Trương Cường bị tố cáo xô ngã bà cụ, tòa án phán
nguyên cáo thắng kiện " Trương Cường thừa nhận mình là người đầu tiên
xuống xe, phân tích theo lẽ thường, khả năng anh ta va phải bà cụ là rất lớn", vì thế phán Trương Cường bồi thường cho nguyên cáo bồi thường số
tiền 45.876 đồng.
Trong phán quyết rất nhiều lần dùng những từ ngữ "phân tích theo lẽ
thường" ," cách làm phù hợp với thực tế hợp", " trái với tình lý".
Thực tế là quan toàn lấy kinh nghiệm đối nhân xử thế của mình, coi đó là logic để phán án, từ đó trong lòng tin chắc đó là sự thực. Nhưng đáng
tiếc "tình lý" và "thường lý" vị quan tòa đó nói, chính là sự lãnh đạm
và đứng ngoài cuộc là giá trị quan mà xưa nay bị đa phần lên tiếng phản
đối.
Theo "lẽ thường tình" mà vị quan tòa kia nói, nếu như Trương Cường không phải là người xô ngã bà cụ, thì chẳng có lý gì anh ta phải đi đỡ, anh
ta phải bỏ đi mới là đúng. Tiếp đó, theo "tình lý" của vị quan tòa kia,
khi người nhà bà cụ tới nơi, Trương Cường đúng ra nên "tự động rời đi", chứ không phải chẳng những theo tới bệnh viện cùng, lại còn cho vay
tiền.
Kết cục vì Trương Cường biểu hiện qua mức nhiệt tình, cuối cùng bị quan tòa phán là người có tội.
Đồng thời việc làm này của tòa án cũng đi ngược lại nguyên tắc thẩm phán dân sự, đồng thời việc chọn lấy chứng cứ cũng khiến người ta thấy
hoang đường. Nguyên cáo không cung cấp được bất kỳ một chứng cứ xác đáng nào, chỉ có lời khai mọt chiều lại được tòa án tin. Một người dân có
mặt khi sự việc xảy ra là ông Trần chứng minh, ông ta thấy bà cụ ngã mà
không biết nguyên do, sau khi bà cụ ngã, Trương Cường xuống xe giúp đỡ.
Song tòa án cho rằng chứng cứ ông Trần đưa ra không chứng minh được bà
cụ có phải bị Trương Cường xô ngã hay không.
Phán quyết cảm tính tùy tiện của tòa án làm cho quyền uy của luật pháp
bị suy giảm, lòng tin của người dân vào công bằng và tôn nghiêm của luật pháp ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lâm Tuyền nhận lấy tờ báo từ tay Phương Nam, đưa tới trước mặt Bành Tân Vũ:
- Tôi không am hiểu luật pháp lắm, phải hỏi ông Bành, vụ án này ảnh
hưởng lớn như thế, tòa án phúc thẩm liệu có giữ nguyên phán xét ban đầu
không?
Đối diện với lời chất vấn đềy thâm ý của Lâm Tuyền, Bành Tân Vũ thầm kêu khổ. Trước khi vụ án Trương Cường được xét xử, nó chẳng qua chỉ là vụ
án dân sự rất nhỏ, căn bản không một ai nghĩ tới phán quyết của nó lại
sinh ra ảnh hưởng xã hội to lớn như thế, bất kể phán quyết cuối cùng của tòa án ra sao, người đương sự cũng không thể tác động vào.
Nhưng hiện giờ thì hoàn toàn khác rồi, vụ án n ày đã trở thành vụ án tố
tụng xâm phạm quyền lợi dân sự gây ảnh hưởng lớn, tòa án phải suy xét
ảnh hưởng xã hội có thể gây ra khi đưa phán xét cuối cùng. Bành Tân Vũ
gần như có thể đoán được tiếp theo Lâm Tuyền sẽ làm gì, ấp úng nói:
- Chắc tòa phúc thẩm sẽ xử lại thôi.
Ngược lại tên giám đốc tài vụ Phương Xương Hữu đi cùng lại là kẻ hết sức ngu xuẩn:
- Giám đốc Lâm nói vụ án này làm gì? Liên quan gì tới chúng tôi, quan
tòa là con người, đương nhiên có lúc xử án sai lầm, vả lại đâu phải giám đốc Bành của chúng tôi xử sai.
Lâm Tuyền tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ một tên ngốc lại nói hùng hồn
như thế, có hơi tức cười, đồng thời cũng không biết nói sao với tên ngốc này, hơi hiểu được câu tục ngữ "tú tài gặp kẻ vô học, có lý nói không
thông", ngớ ra mất một lúc mới nửa đùa nửa thật nói:
- Đương nhiên là không liên quan gì rồi, chỉ là chuyện tán gẫu nói ra
cho vui thôi mà. Tôi cũng đồng ý với ông Bành, tòa rất có khả năng sẽ
phán xử lại. Sau khi sửa lại rồi, tòa án khu còn có thể đường hoàng nói
:" Chúng tôi có sai sửa sai, tư pháp là công chính, pháp luật có thể trả lại công bằng cho người dân". Còn lý do à, đại khái là nguyên cáo không đưa ra chứng cứ xác đáng, không thể chứng minh bị cáo có hành vi xâm
phạm. Chuyện đến đó là kết thúc, cơn phẫn nộ của người dân cũng được dẹp yên, có phải thế không giám đốc Bành.