Quán Trà Tình Yêu Của Tiễn Tiểu Háo

Chương 32: Chương 32: Vậy Em Cứ Ở Đây Đi




32. Vậy Em Cứ Ở Đây Đi ...

“ Ưm......” Tiễn Tiểu Háo rất nhanh ôm cổ Sở Cố Hoài, đem môi dán lên, Sở Cố Hoài trừng lớn ánh mắt, nhưng không có đẩy ra Tiễn Tiểu Háo.

Hoạt động giằng co trong 5 giây, môi chạm môi, môi Tiễn Tiểu Háo không những nhiệt mà còn mềm mại, 5 giây sau Tiễn Tiểu Háo mới bắt đầu cảm thấy có điều không đúng, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi Sở Cố Hoài, thấy nàng không nhúc nhích , Tiễn Tiểu Háo ủy khuất mở mắt nhìn nàng.

Sở Cố Hoài nhịn không được” Khì khì” Cười ra tiếng, môi hai người tách ra.

Cũng không đợi Tiễn Tiểu Háo thở một hơi, Sở Cố Hoài dán đi lên, lại một lần nữa hôn nàng, miệng con rắn nhỏ thử tách môi Tiễn Tiểu Háo, thừa dịp nàng phân tâm, lập tức liền chui vào, mặc sức khiêu khích.

Bầu không khí tràn ngập ái muội, hôm nay Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài rốt cục cũng có chung cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Lúc Sở Cố Hoài buông ra Tiễn Tiểu Háo, hai người bắt đầu thở phì phò, đã quên mất chuyện Chung Giai trước đó.

Tiễn Tiểu Háo nháy mắt mấy cái, nhìn Sở Cố Hoài hồng hồng môi, bỗng nhiên trong lòng toát ra một câu: Hôm nay môi chị Cố Hoài có vị mật đào a.

“ Chị Cố Hoài...... Chị...... Đây có phải hành động thay lời đồng ý?” Tiễn Tiểu Háo ánh mắt cười mị.

“ Khụ...... Nằm mơ.” Sở Cố Hoài đỏ mặt, bỗng nhiên cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất giống dụ dỗ trẻ vị thành niên a, trong lòng tỉnh táo lại, lời nói cự tuyệt lại xông ra.

“ A...... Nhưng mà chúng ta đều đã......” Tiễn Tiểu Háo biểu cảm lập tức suy sụp, sắp khóc tới nơi.

“ Không được nhắc lại việc này nữa, ngủ!” Sở Cố Hoài trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo một cái, vội vàng đứng dậy trốn vào phòng, đến khi khóa trái cửa, Sở Cố Hoài như bị hút hết khí lực nằm ở trên giường, trên mặt vẫn nóng bừng bừng .

Nàng làm sao có thể biểu hiện giống như một thanh thuần Tiểu cô nương a, thật sự là mất mặt không dám về nhà. Sở Cố Hoài ở trên giường lăn mấy vòng, mới an phận kéo chăn qua khỏi đầu, bắt buộc bản thân nhắm mắt.

Mà còn tại phòng khách ngơ ngác Tiễn Tiểu Háo, lại theo giữa mất mác khôi phục lại đây, cười mị mị vui rạo rực ngồi trên sô pha tại chỗ cũ nãy mới hôn xong, là Cố Hoài chủ động, nàng khẳng định là thích mình, Tiễn Tiểu Háo nghĩ như vậy. Tiếp theo lại nhăn mi, nhưng nàng rốt cuộc vì cái gì thà chết cũng không chịu đáp ứng cùng mình một chỗ đâu, là bởi vì Cố Hoài trong nhà nguyên nhân sao? Hay là bởi vì chính mình bên này......

Tiễn Tiểu Háo nghĩ tới nghĩ lui, đang nghĩ đến độ nhập thần, di động bỗng nhiên vang lên.

“ Alo.”

“ Alo, chị ơi, việc ấy......”

“ Có chuyện liền nói, hôm nay làm gì cứ ấp a ấp úng mãi vậy .”

“ A Giai có nói gì với chị không?” Tiễn Tần Tây thử thăm dò hỏi.

“ Có, hắn nói hắn thích chị.” Tiễn Tiểu Háo trả lời chi tiết.

“ A, vậy, vậy chị trả lời như thế nào?”

“ Chị không thích hắn, hôm nay cũng là em mang hắn tới đây, hay là nghĩ muốn không trâu bắt chó đi cày bức chị gả cho hắn đi?!” Tiễn Tiểu Háo thanh âm hung ác đứng lên.

“ Chị nói cho em biết nha! Em còn nợ tiền chị nha! Đã không trả tiền còn lo chuyện bao đồng ......” Tiễn Tiểu Háo có chút tức giận quát Tiễn Tần Tây.

“ Chị...... Em không có ý đó, em......” Tiễn Tần Tây trăm khẩu nan biện*, ai biểu hắn xúi quẩy bị kẹp giữa hai bên, cả nhà như hổ rình mồi bắt hắn điện thoại cho Tiễn Tiểu Háo, ai cũng biết lúc này gọi nàng thì chỉ có nước bị chửi té tát.

“ Vậy ý em là sao?”

“ Là ba mẹ và Đại ca Nhị ca!” Tiễn Tần Tây căng thẳng tăng cao khiến hắn lỡ miệng đem đồng phạm nói ra, lúc này hắn đã trúng mấy hạt dẻ.

“ Ahhh...... Thì ra là có đồng bọn.” Tiễn Tiểu Háo dài ác một tiếng, tỏ vẻ hiểu được.

“ Đem điện thoại chỉnh loa ngoài ngay .” Tiễn Tiểu Háo chỉ huy ra lệnh.

“ Ai ai.” Tiễn Tần Tây nhanh miệng đáp ứng.

“ Ba mẹ, Đại ca Nhị ca, con không có cảm giác với A Giai.”

“ Cảm tình từ từ bồi dưỡng mà thành , mẹ cảm thấy A Giai đứa nhỏ này không tệ.” Tiễn mẫu phủ định lời nói của Tiễn Tiểu Háo.

“ Đúng vậy ,đứa nhỏ thật tốt, tiền đồ cũng không tệ, lại đối tốt với con.” Tiễn ba nói hùa theo.

“ Em à, tuy anh với Nhị ca em đều không muốn đem em chắp tay cho người ta, nhưng chúng ta cũng không thể quản em cả đời, Chung Giai tiểu tử này vẫn là miễn cưỡng có thể vượt qua kiểm tra .” Tiễn Đại ca tận tình khuyên bảo.

“ Khá lắm, các người thích hắn như vậy thì gả cho hắn đi.” Tiễn Tiểu Háo có chút tức giận.

“ Câm miệng!! Người trong nhà vì muốn tốt ày! Mày cứ u mê mãi, dù sao mày cũng phải quen nó ! Bằng không đừng trở về!” Tiễn ba ba tức giận, đập bàn quát.

“ Ba!!” Tiễn gia Tam huynh đệ cả kinh kêu lên.

“ Tiễn Đổng Vi! Ông nói bậy bạ gì đó!” Tiễn mẹ mẹ cũng giận, nói thẳng tiễn ba ba đại danh.

“ Không trở về thì không trở về!” Tiễn Tiểu Háo nói xong lửa giận tận trời treo điện thoại, từ nhỏ người trong nhà ai cũng cưng nàng cưng một cách khủng khiếp, muốn cái gì liền có cái đó, nàng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này.

Ngồi ở sô pha gục đầu, đôi mắt to tròn của Tiễn Tiểu Háo đã bắt đầu có sương mù bay. Động tĩnh lớn như vậy, Sở Cố Hoài nghĩ không muốn nghe cũng không dễ dàng, vì thế khi Sở Cố Hoài đi ra phòng, là nhìn thấy bộ dáng này của Tiễn Tiểu Háo.

“ Tiểu Háo.” Sở Cố Hoài ôn nhu gọi nàng một tiếng.

Tiễn Tiểu Háo ngó qua, hướng Sở Cố Hoài giang hai tay, lần này Sở Cố Hoài không có trốn tránh, đi đến trước mặt nàng cho nàng ôm, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ lưng nàng.

“ Em thích chị, em không muốn cùng Chung Giai chung một chỗ.” Tiễn Tiểu Háo thanh âm buồn buồn từ trong lồng ngực Sở Cố Hoài truyền ra,.

“ Ừa, chị biết.” Sở Cố Hoài ôn nhu lên tiếng.

“ Nhưng chị lại không đồng ý cùng em ở chung một chỗ.” Tiễn Tiểu Háo ủy khuất tố cáo.

“ Chị không thể.” Sở Cố Hoài vẫn trả lời như trước đây.

“ Vì cái gì, vì cái gì vì cái gì?” Tiễn Tiểu Háo ngẩng đầu nhìn Sở Cố Hoài.

“ Không có vì cái gì cả.” Sở Cố Hoài lắc lắc đầu. Sau đó cúi đầu nhìn Tiễn Tiểu Háo.

“ Em thật sự không thích hắn?”

“ Đương nhiên không thích.” Tiễn Tiểu Háo chu chu miệng.

“ Ừ, vậy cố gắng đừng xen vào chuyện này nữa, tin tưởng chị, bá phụ bá mẫu sẽ không làm em khó xử .” Sở Cố Hoài thanh âm ôn nhu , khiến cho Tiễn Tiểu Háo tâm mềm mại phiêu phiêu , còn không ngừng lên men.

“ Được rồi, em mà khóc sáng ngủ dậy sẽ không đẹp, đừng khóc, hôm nay mệt chết đi thôi, hôm nay theo chị vào ngủ nha, em đi vào trước.”

Sở Cố Hoài nhẹ nhàng kéo kéo Tiễn Tiểu Háo, cho nàng trở về phòng.

Tiễn Tiểu Háo nghe lời tiến phòng, ngồi ở trên giường phát ngốc hai mươi phút Sở Cố Hoài mới tiến vào, trong tay bưng một ly sữa nóng.

“ Chị lại uống cà phê.” Sở Cố Hoài vừa đến gần Tiễn Tiểu Háo liền ngửi được vị cà phê trên người nàng, bất mãn nói.

“ Ừm, thói quen.” Sở Cố Hoài đem sữa đưa cho Tiễn Tiểu Háo.

“ Đây không phải là một thói quen tốt.” Tiễn Tiểu Háo đả kích thêm.

“ Rất nhiều thói quen dễ dàng dưỡng thì cũng không dễ dàng sửa.”

“ Không dễ dàng cũng phải sửa,dạ dày làm sao có thể chịu được sức ép từ chị chứ.Ăn uống phải hợp lí không thể uống nhiều cà phê.” Tiễn Tiểu Háo nhấn mạnh lại một lần nữa.

“ Nếu em không ở đây không biết dạ dày của chị sẽ như thế nào nữa.” Tiễn Tiểu Háo thì thào lẩm bẩm.

“Vậy em cứ ở đây đi.” Sở Cố Hoài thản nhiên nói.

Chú thích:

*trăm khẩu nan biện: trăm lời khó biện hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.