Một hôm, Trần Tĩnh Kỳ đi đến gặp Lê Công Lượng, thái độ vô cùng nghiêm túc nói với hắn rằng mình muốn cầu hôn Lê Ngọc Chân. Chính điều đó đã khiến cho Lê Công Lượng phải một phen bất ngờ, trong lòng khó xử.
Hơn nửa năm qua, Lê Công Lượng hắn và Trần Tĩnh Kỳ tuy ngoài miệng xưng hô “công tử - tiên sinh”, nhưng thực chất quan hệ lại chẳng khác nào tri kỷ. Cứ ngẫm, một người bằng hữu thân thiết hằng ngày vẫn lui tới nhà ngươi, bỗng một hôm hắn nói muốn cưới con gái của ngươi làm vợ, chuyện này... trong nhất thời hơi khó tiếp thụ đấy.
Huống hồ, đối với Lê Công Lượng, Trần Tĩnh Kỳ vốn cũng không phải hạng người mà hắn muốn chọn làm nơi gửi gắm tấm thân cho nữ nhi...
Trần Tĩnh Kỳ đích xác rất tài giỏi, tâm tính cũng không tệ, nhưng thân phận của hắn, chí hướng của hắn... Nếu như đem Ngọc Chân gả cho vị An vương điện hạ này, tương lai sợ rằng con gái sẽ chẳng được bình yên...
Lê Công Lượng có điều lo ngại, vì thế cho nên đã không đồng ý lời cầu hôn của Trần Tĩnh Kỳ; tuy nhiên, hắn cũng không thẳng thừng cự tuyệt, chỉ bảo chuyện duyên nợ của Lê Ngọc Chân sẽ do nàng tự mình quyết định, nếu nàng ưng thuận thì hắn sẽ gả, bằng nếu không ưng, vậy cũng chỉ đành cáo lỗi.
Trần Tĩnh Kỳ nghe qua, rất bình tĩnh tiếp nhận, dáng vẻ giống như là đã lường trước mọi việc. Dĩ nhiên hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Lê Công Lượng chẳng phải nói hết thảy đều phụ thuộc ở Lê Ngọc Chân sao? Thế thì hắn chỉ cần khiến cho Lê Ngọc Chân nàng gật đầu liền xong. Tới lúc đó, Lê Công Lượng làm sao còn chối bỏ được nữa?
Chỉ là, muốn chinh phục được Lê Ngọc Chân cũng không hề dễ. Cô gái này tuy chân phương mộc mạc, tâm tính thiện lương, đôi lúc còn giống như một đứa trẻ, song kỳ thực lại hết sức thông minh lanh lợi, tuyệt đối chẳng dễ bị lừa. Muốn chiếm được tiện nghi của nàng? Khó lắm. Hồ đồ mà nói... bị nàng đánh cho tơi bời hoa lá chứ chả chơi.
Trần Tĩnh Kỳ đã từng tận mắt chứng kiến Lê Ngọc Chân một mình quật ngã cả đôi trâu mộng to đùng, thừa hiểu nàng có bao nhiêu bản lãnh, dám đâu làm ra hành vi dại dột. Lùi một bước, kể cả khi nàng thuộc hàng nữ nhi “liễu yếu đào tơ” đi nữa, hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn dơ bẩn gì. Giở những trò hèn hạ với một thiếu nữ thuần lương như thế chính là tội ác.
Trải qua mấy bận đắn đo, vài phen cân nhắc, cuối cùng Trần Tĩnh Kỳ đi đến quyết định: chân thành theo đuổi. Hắn sẽ nắm lấy trái tim của thiếu nữ, khiến nàng phải rung động.
Chiếu theo câu nói “Nhất cự li, nhì tốc độ”, “đẹp trai không bằng chai mặt”, từ thời điểm hạ quyết tâm sẽ chinh phục Lê Ngọc Chân, Trần Tĩnh Kỳ lại càng thường xuyên lui tới thôn Đoài. Có nhiều hôm hắn còn mang theo cả y phục dự phòng xuống, ở lại luôn trong nhà Lê Ngọc Chân hẳn năm bảy bữa mới chịu đi về.
Lê Công Lượng có phần bất đắc dĩ. Nói thật thì hắn sớm đã không còn vui vẻ với sự hiện diện của Trần Tĩnh Kỳ ở trong nhà mình rồi. Vị An vương điện hạ này chính là đang cố gắng đào góc tường nhà hắn a!
- Ngọc Chân, con lại đây.
Phía sau nhà, Lê Công Lượng ngồi trên bộ ván ngựa, nhìn thiếu nữ vừa mới rửa chén bát xong, lên tiếng gọi.
Nghe cha mình kêu, Lê Ngọc Chân lập tức đi đến.
- Chuyện gì vậy cha?
- Con ngồi xuống trước đi.
Lê Công Lượng chỉ vào bộ ván ngựa, khẽ bảo.
Lê Ngọc Chân theo lời ngồi xuống, có chút nghi hoặc đợi chờ.
- Ngọc Chân à, con cảm thấy An vương thế nào?
- Ông quan lớn?
Lê Ngọc Chân đảo mắt một vòng, tiếp lời:
- Hmm... Ông ấy rất thông minh, học sâu biết rộng, con người cũng được.
- Vậy... con nghĩ sao về lời cầu hôn của An vương?
Lê Ngọc Chân cúi đầu, thanh âm hạ thấp:
- Cha, lần trước cha cũng đã hỏi con rồi mà...
- Con nói trước mắt vẫn chưa nghĩ đến chuyện chồng con, nhưng sau này thế nào thì con không nói.
- Cha, chuyện sau này... cứ để sau này tính.
Lê Công Lượng khe khẽ thở dài một hơi. Nhìn phản ứng của con gái, hắn biết nàng cũng không phải là không có chút tình cảm gì với Trần Tĩnh Kỳ.
- Cha.
- Sao?
Lê Ngọc Chân có hơi do dự, nhưng rồi cũng mở miệng nói ra:
- Con thấy cha và ông quan lớn, hai người rất hợp nhau, con còn tưởng cha sẽ vui vẻ đồng ý gả con cho ông ấy. Nhưng mà cha lại không đồng ý, hơn nữa còn tỏ ra lo ngại, muốn chối từ... Tại sao vậy cha?
- Việc này...
Lê Công Lượng xoay mặt nhìn ra vườn cây phía sau nhà, thần sắc có chút mông lung:
- Thông minh tuyệt đỉnh, học thức uyên thâm, biết nhìn xa trông rộng, đấy là ấn tượng của ta đối với An vương. Vị điện hạ này đôi lúc khiến cho ta phải âm thầm hổ thẹn vì bản thân không bằng; nam nhân thiên hạ, thiết nghĩ chẳng mấy người có thể đem ra so được. Chỉ là...
- Thân phận, địa vị, hoàn cảnh, chí hướng, hết thảy đều ẩn chứa nhiều nguy cơ, tùy thời biến động. Nếu chỉ kết giao, trao đổi chuyện trò thì không sao, nhưng một khi chính thức thiết lập nên quan hệ thắt chặt với nhau... Ngọc Chân, tới chừng đó e là chúng ta sẽ chẳng còn có thể sống bình yên được nữa.
- Cha. Cha nghĩ ông quan lớn sẽ tranh đấu?
Lê Công Lượng đưa tay vuốt râu, miệng cười nhạt:
- Chắc chắn. Vị An vương này tuyệt đối không phải rắn bò trên cạn hay là giao long dưới nước, có khi... ngài ấy thật sự là rồng. Rồng, thì nhất định phải ngự cửu trùng thiên.
...
- Ngọc Chân, có điều này ta phải nhắc nhở con.
- Cha nói đi.
Lê Ngọc Chân nhu thuận ngồi nghe. Bên cạnh, Lê Công Lượng thoáng trầm ngâm, rồi nói:
- Hơn nửa năm An vương lui tới nhà chúng ta, ta vẫn luôn âm thầm quan sát, thỉnh thoảng cũng đã có dò xét qua, đôi bên đã thực sự tiếp xúc rất nhiều. Song, Ngọc Chân, ta phải thành thật thừa nhận với con điều này: Ta... không thể nhìn thấu. An vương, con người này vô cùng thâm sâu khó đoán. Đôi lúc ta thậm chí nghĩ liệu những gì mà ta đã hiểu về ngài ấy, phải chăng cũng chỉ là do ngài ấy cố tình muốn ta thấu hiểu như vậy... Trên thế gian này, hung nhân, ác nhân, tiểu nhân, kỳ thực đều không đáng sợ, nên kiêng kỵ chăng là một loại người: bất khả tri nhân. Mà An Vương thì lại chính là loại người này.
- Ông quan lớn là bất khả tri nhân?
- Ừm.
Lê Công Lượng gật đầu.
- Ngọc Chân, để ta kể cho con nghe một điển cố.
Và như thế, hắn đều đều kể...