- Cầm binh đánh trận? Ý ông là hỏi ta có muốn làm tướng quân hay không ấy hả?
- Ừm.
Sau khi trông thấy cái gật đầu của người đối diện, Lê Ngọc Chân mới nhíu mày, nghiêm túc nghĩ.
Nghĩ một lúc, cuối cùng nàng trả lời:
- Ta cũng không biết, trước nay không có mường tượng.
Nhanh chóng đem chuyện quân binh này gạt đi, nàng quay trở lại vấn đề ruộng nương, trâu bò ban nãy, cầu Trần Tĩnh Kỳ giúp mình đứng ra phân xử.
Thấy nàng không quá lưu tâm việc binh đao, Trần Tĩnh Kỳ cũng thôi, tạm gác lại. Hắn liếc nhìn hai con trâu mộng, hỏi:
- Hai con trâu này ngươi có nhận ra là của ai không?
- Nhận ra được.
Lê Ngọc Chân gật đầu, tay chỉ từng con:
- Con trâu này là của nhà Hồ đại thúc, còn con này là của nhà Cao đại thẩm, vừa hay hai người bọn họ đều ở phía cuối thôn. Mà hai nhà này cũng lạ thật. Bây giờ lúa đã vào vụ, mọi người đã bắt đầu gieo cấy, thế mà họ lại còn thả trâu ngoài đồng như vầy...
- Hmm... Ngọc Chân, ta nghĩ chắc là do họ sơ suất để sổng ra thôi. Ngươi xem, trên cổ con trâu này còn có một đoạn dây thừng.
Đã nắm rõ thông tin, Trần Tĩnh Kỳ và Lê Ngọc Chân cùng nhau đi đến nhà của chủ nhân đôi trâu mộng để bắt đền. Lê Ngọc Chân cưỡi trâu đi trước dẫn đường, còn Trần Tĩnh Kỳ thì cưỡi lừa chậm rãi bước theo sau.
Trên lưng lừa, hắn dõi mắt trông bóng người phía trước, trong lòng lại một lần nữa cảm thán. Đôi trâu kia, chúng to lớn, hung dữ là thế, ấy vậy mà kể từ sau khi bị Lê Ngọc Chân “dạy dỗ”, con nào con nấy liền trở nên ngoan ngoãn lạ thường, thậm chí còn để cho nàng tùy ý ngồi lên.
“Cô gái này... không sai được. Chỉ cần theo đường binh nghiệp, tương lai nhất định sẽ là hổ tướng.”
...
Trước, Trần Tĩnh Kỳ rất ấn tượng với tài văn chương ứng đối của Lê Ngọc Chân; sau, khi tận mắt chứng kiến, phát hiện ra nàng có sức mạnh phi thường, trên người lại hàm ẩn cái uy của bậc đại tướng, hắn càng thêm quý trọng. Hắn đã đem việc này kể lại cho Bao Tự nghe, nhờ Bao Tự thử chỉ điểm võ công cho nàng.
Chưa qua hết một ngày, Bao Tự đã ngay lập tức hồi báo cho hắn biết, rằng đối với võ nghệ, Lê Ngọc Chân rất hứng thú, thêm nữa... cô gái này chính là một thiên tài luyện võ!
Nói tới đây, Bao Tự thực muốn tự đánh vào đầu mình mấy cái. Hơn nửa năm trời tiếp xúc, vậy mà nàng lại chẳng hề nhận ra có một thiên tài luyện võ ngay sát bên cạnh... Quá thiếu sáng suốt rồi!
Bao Tự cảm thấy hối tiếc, tự trách bản thân. Thể chất phi thường, ngộ tính lại tốt như Lê Ngọc Chân, trăm vạn người cũng chưa chắc kiếm ra được một đấy!
Để bù đắp sự u mê hồ đồ trong quá khứ, kể từ khi nhận thức rõ ràng, biết được Lê Ngọc Chân chính là một kẻ sinh ra để luyện võ, Bao Tự đã toàn tâm toàn ý đem hết võ công truyền thụ cho nàng. Đối với chuyện này, Lê Công Lượng ban đầu có tỏ ra lo ngại, nhưng dưới sự thuyết phục của Trần Tĩnh Kỳ, cộng thêm mong muốn tha thiết của chính Lê Ngọc Chân, rốt cuộc Lê Công Lượng cũng đã gật đầu chấp thuận.
...
- Hây!
- Yaa...!
- Hey!
Phía sau nhà, những tiếng hét lớn liên tục vang lên, nối nhau không dứt. Tất cả đều được phát ra từ miệng của Lê Ngọc Chân. Dưới sự chỉ dạy của Bao Tự, nàng hiện đang ra sức rèn luyện, thái độ rất đỗi tập trung, cực kỳ nghiêm túc.
Ngồi bên trong nhà, Lê Công Lượng lắng nghe thanh âm la hét mạnh mẽ của con gái mình, nhìn Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu cười khổ:
- Công tử, ngài để Bao Tự dạy cho Ngọc Chân võ nghệ, sau này sợ sẽ chẳng có nam nhân nào chế ngự được nó.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, đáp:
- Nam nhân bình thường tất nhiên là không thể chế ngự được nàng. Mà, tiên sinh nói thế thì có chút oan cho ta. Kể cả khi nàng ấy không học võ, với thần lực trời sinh kia, dám cá nam nhân khắp quận Hà Nam cũng chẳng ai đủ khả năng để mà áp chế đấy. Tiên sinh che giấu ta như vậy... có phần không đúng.
- Công tử, ngài nói oan cho Công Lượng tôi rồi. Chuyện Ngọc Chân có sức khoẻ hơn người, ngài vốn đâu có hỏi qua. Lại nói, chẳng phải việc Bao Tự tinh thông võ nghệ, trước nay ngài đều không đề cập đấy ư?
Lê Công Lượng nói xong, đưa tay cầm lên bình trà, rót vào chén, một cho Trần Tĩnh Kỳ, một cho chính mình.
Trần Tĩnh Kỳ thong thả tiếp lấy, từ tốn nhấp một ngụm...
Ngày tháng chóng trôi, nơi thôn dã thanh bình, Trần Tĩnh Kỳ và Bao Tự vẫn thường xuyên đánh lừa lui tới. Không phải lúc nào cũng đều là sáng đi chiều về, kỳ thực có nhiều hôm bọn họ đã ngủ lại luôn ở nhà Lê Công Lượng. Mỗi lần như thế, Bao Tự đều rất vui vẻ, mà phụ thân Lê Công Lượng của nàng cũng rất nhiệt tình chào đón.
Theo thời gian, võ nghệ của Lê Ngọc Chân ngày càng tiến bộ; đối với thần lực trời sinh của mình, nàng nắm bắt, vận dụng càng tốt hơn. Trong quá trình này, Trần Tĩnh Kỳ thỉnh thoảng cũng đã lặng lẽ thăm dò, đem chuyện bày binh bố trận ra để thử, xem xem nàng có năng khiếu hay không.
Kết quả khiến hắn phải kinh ngạc. Cô thôn nữ này, trông thì mộc mạc thuần lương nhưng chẳng ngờ đối với chuyện cầm binh lại có cái nhìn rất sắc sảo. Những ý tưởng của nàng, nhiều khi còn vượt ngoài mong đợi của Trần Tĩnh Kỳ hắn.
Tất nhiên là cũng có nhiều lần nàng đưa ra ý kiến, quan điểm sai lầm, song cái đúng thì vẫn đáng để ấn tượng hơn. Trần Tĩnh Kỳ, hắn rất coi trọng. Phải biết từ nhỏ đến lớn Lê Ngọc Chân nàng đều quanh quẩn nơi ruộng đồng, cho dù có học thì cũng bất quá văn chương thi phú, lắng nghe một ít đạo lý, sách lược trị quốc từ phụ thân Lê Công Lượng của mình, chứ còn binh pháp, Lê Ngọc Chân nàng nào đã chuyên tâm tìm hiểu qua.
Tới đây, Trần Tĩnh Kỳ đã có thể khẳng định, rằng linh tính của hắn không sai. Cái ngày hắn nhìn thấy Lê Ngọc Chân tay không cùng lúc chế ngự hai con trâu mộng, trực giác đã nói cho hắn biết cô gái này chính là một nữ tướng, tương lai nhất định sẽ vang danh thiên hạ.