Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nếu lúc này không có ai kéo Nhiếp gia thì chỉ sợ bọn họ chỉ còn con đường chết.
Con thuyền Nhiếp gia này giờ này lật úp không phải người thân máu mủ thì ai nguyện ý dùng tính mạng của mình tới giúp bọn họ một tay đây?
Nếu như Nhiếp Vệ Quốc còn sống thì không phải là không thể nhưng hôm nay Nhiếp gia chỉ còn cô nhi quả mẫu, dù có người đồng tình thương tiếc cũng không ai ra tay giúp đỡ.
Nhiếp Minh Dung buồn lo đến ngoài miệng bỏng rộp, tóc rơi xuống từng mảng, nhưng đám thân thích của Nhiếp gia vẫn không ngừng ở bên ngoài ồn ào huyên náo, nói Nhiếp gia tổ trạch này chiếm mấy ngàn mét vuông, bên ngoài thủ sẵn một đám phóng viên, thật sự không có giây phút nào làm cho người ta sống yên ổn.
Còn có đám háo sắc có tiếng kéo nhau tới cửa bỉ ồi yêu cầu cưới con gái Nhiếp gia, Nhiếp Minh Dung tức giận hung hăng đánh cho người ta một trận, lại ầm ĩ tới cục cảnh sát lúc này mới tạm thời yên tĩnh, nhưng dù sao ai cũng biết cửa ải này của Nhiếp gia thật sự khó khăn.
Cửa thư phòng đột nhiên bị gõ vang, Nhiếp Minh Dung cố gắng chống đỡ lên tiếng, Nhiếp Chưởng Châu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đêm đã khuya, thư phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, chị cả ngồi trước bàn, sắc mặt tiều tụy và mệt mỏi chưa từng có.
Chưởng Châu đau lòng ôm chặt hộp trang sức trước ngực nhanh chóng đi tới: “Chị.”
Nhiếp Minh Dung ngẩng đầu lên nhìn em gái nhỏ, là cô bé mười chín tuổi, như châu như ngọc đường người nhà nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm qua, như một đóa hoa được nuông chiều từ bé đến lớn Chưởng Châu chưa từng nhíu mày một lần, nhưng lúc này…
“Chị…” Chưởng Châu đỏ mắt, ngồi xổm xuống gối đầu lên chân Minh Dung: “Đây là trang sức châu báu nhiều năm ba mẹ cho em, chị lấy đi bán trả nợ đi, sau này em sẽ không mua quần áo và trang sức nữa…”
Từ trước tới nay chưa Nhiếp Minh Dung chưa từng rơi nước mắt, lúc này lại vỗ về mái tóc mềm mại của em gái, nước mắt như mưa.
Chưởng Châu cũng rơi nước mắt, Nhiếp gia gặp biến cố, cô không thể làm tiểu thư ngây thơ không biết gì, nhưng nhiều năm được nuôi dưỡng trong nhà, ngoại trừ học hành thì không có sở trường gì, cô có thể làm gì chứ?
“Làm gì đến mức đó, này nọ này em cầm cất đi, nếu chị cần thì sẽ tìm em…”
Nhiếp Minh Dung đẩy hòm trang sức trở về sau đó sửa lại tóc cho em gái: “Khuya rồi, đi ngủ đi, mai nên đến trường đi học, không thể chậm trễ việc học hành.”
Mấy chị em Nhiếp gia học hành thông minh, đi học sớm, mùa hè sang năm Chưởng Châu sẽ tốt nghiệp đại học.
Nhiếp Chưởng Châu không đồng ý đứng dậy, dựa vào lòng Minh Dung: “Chị, chị ngủ một lúc đi, cố gắng nữa sẽ không chịu nổi…”
“Chị biết.”
Nhiếp Minh Dung nói xong, dưới ngọn đèn mờ ảo, nhìn gương mặt không chút son phấn đẹp như hoa sen nở bỗng dưng trong lòng cô rung động.
Ba chị em Nhiếp gia, chị cả Minh Dung, kiều diễm xinh đẹp, người cũng như tên, có tiếng mỹ nhân ở Uyển thành, chị hai Yên Dung sắc đẹp thua một chút, tính tình nội liễm, khiêm tốn, thậm chí ít ai biết, nhưng ít nhất Chưởng Châu tuy còn nhỏ tuổi nhưng ẩn ẩn tư sắc khuynh thành.
Chưởng Châu giống như Nhiếp phu nhân, như gốc thủy tiên trong rừng, dịu dàng uyển chuyện lại xinh đẹp, Nhiếp Minh Dung có mắt phượng sắc bén, Chưởng Châu lại là mắt hạnh ngập nước, khuôn mặt quả tim như lòng bàn tay, đôi môi anh đào như điểm son, tuy còn nhỏ chưa lột xác nhưng cũng đủ cho người gặp người rung động.
Trong lòng Nhiếp Minh Dung như có ngọn lửa dày vò.
“Hiện tại Nhiếp gia… chỉ có cổng lớn như Phó gia mới có thể giúp, nhưng Phó gia… dựa vào đâu giúp chúng ta đây...?”
Biến thành tiếng thở dài, Nhiếp Minh Dung nhìn em gái nhỏ, chỉ cảm thấy trái tim như có người bóp chặt không thở nổi.
Chỉ cần còn có con đường khác thì cô sẽ không làm ra quyết định này, nhưng mà hiện tại không còn cách nào để kéo dài nữa.
“Chị cả, sao vậy...”
Nhiếp Chưởng Châu thấy sắc mặt cô trắng bệch, không khỏi nóng vội, bàn tay mềm mại xoa xoa mặt cô, trong mắt đầy chân thành và tha thiết.
Nhiếp Minh Dung đau như dao cắt, nắm chặt tay Chưởng Châu, ấp úng lên tiếng: “Chưởng Châu, em nguyện ý giúp Nhiếp gia chúng ta vượt qua cửa ải này không?”