Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Phó gia.
Phó phu nhân che ngực, đau đớn nhìn ba đứa con trai đối diện.
Phó Cánh Hành tự nhiên xem báo uống café, hoàn toàn không để bộ dạng đau lòng của Phó phu nhân vào mắt.
Phó Cánh Nghiêu đứng ngồi không yên, thường lén nhìn anh cả nhà mình, hận không thể chắp cánh bay đi.
Chỉ có lão Tam Phó Cánh An là nồng nhiệt ăn sáng, trong lòng tràn đầy sung sướng, thuận tiện vui sướng khi người gặp họa, cậu ta còn chưa tốt nghiệp, không cần mẹ phải thúc giục kết hôn…
“Không được! hôm nay các con phải cho mẹ một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc khi nào thì kết hôn, khi nào thì sinh cho ba mẹ đứa cháu mập mạp!”
Phó phu nhân vỗ bàn hai cái, Phó tiên sinh đẩy đẩy gọng kính, buông đũa uy nghiêm nhìn ba đứa con trai: “Mẹ các con nói nghe hết chưa hả?”
Phó Cánh Nghiêu biết hôm nay khó tránh, sầu đến chau mày, đành bán đứng anh cả nhà mình: “Anh cả còn chưa kết hôn, cuối cùng con cũng không thể giành trước với anh…”
Phó phu nhân lập tức nhìn đứa con trai lớn của mình, đau lòng khóc lóc kể lể: “… Bà Vương nhỏ hơn mẹ 5 tuổi mà cháu nội sắp đi mua xì dầu được rồi đấy… con sắp 30 rồi, ngay cả bạn gái cũng chẳng có, là muốn mẹ chết không được nhắm mắt sao?”
Phó Cảnh Hàng cuối cùng cũng thả báo xuống, hơn nữa từ từ uống ngụm café, lúc này mới đặt ly xuống, nhìn Phó phu nhân.
Phó phu nhân chờ đợi nhìn con cả, chờ anh đáp lại.
Phó Cánh Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, từ từ đứng lên: “Thời gian không còn sớm, con tới công ty đây.”
“Phó Cánh Hành.”
Phó Phu nhân muốn khóc, Phó Cánh Nghiêu và Phó Cánh An đều nhanh chóng đứng dậy khuyên.
Phó tiên sinh giận tím mặt: “Làm càn! Nhìn xem làm mẹ con giận thế nào hả, còn không đứng lại cho ta.”
Phó Cánh Hành không hề có chút dao động, vẫn bộ dạng lạnh lùng ngàn năm: “Kết hôn không phải không thể.”
Phó phu nhân lập tức có tinh thần: “Con thích dạng nào? Mẹ không có quan niệm môn đăng hộ đối, chỉ cần con thích, gia thế trong sạch, cho dù nhà nghèo mẹ cũng không ngại…”
“Vậy thì chờ con gặp được người trong lòng rồi nói sau.”
“Nhưng ít nhất còn cũng nên nói cho mẹ con thích dạng nào chứ…”
“Rất đơn giản, Xinh đẹp hơn Phó ph nhân là được.”
Phó Cánh Hành nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
Phó phu nhân sửng sốt ngược lại không nhịn được cười rộ lên, gần như cười toe: “Đứa bé này…”
Phó Cánh Nghiêu và em trai nhìn nhau, mẹ thật dễ lừa… nhưng mấu chốt là, nói như vậy cũng chỉ có ai tải băng sơn nhà họ mới có tác dụng.
Phó phu nhân vui vẻ một hồi mới lấy lại tinh thần, biết mình bị con trai lừa gạt, nhưng rốt cuộc cũng nhận được một câu chắc chắn, bà chẳng quan tâm hai đứa con trai còn lại, lập tức gọi điện thoại cho chị em tốt của mình kiểm kê Uyển thành này có mỹ nhân nào không…
Phó Cánh Nghiêu thấy đã được đại xá, lòng bàn chân như được bôi mỡ chạy trốn, Phó Cánh An cười ra tiếng, ngược lại tính oàn học nhiều năm cậu ta vẫn chưa thể có định lực như anh cả, chịu được Phó phu nhân ca bài ca đó…
Phó Cánh Hành xử lý xong công việc đã gần 5h chiều.
Thư kí gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc, đêm nay Tạ thiếu gia mời anh dự tiệc, hôm qua đã hẹn.”
Phó Cánh Hành khép tài liệu, đứng lên hoạt động gân cổ cứng ngắc, lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “6h tôi sẽ qua.”
Bí thư gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc, đêm nay tạ công tử thỉnh người dự tiệc, hôm qua đã ước quá.”
Phó mà lại hành khép lại văn kiện, đứng lên hoạt động một lần hơi có chút cứng ngắc xương cổ, nâng cổ tay nhìn thời gian, hoãn thanh nói: “Ta sáu giờ đồng hồ qua đi.”