Dòng sông Jimith thơ mộng dào dạt chảy về phía hạ nguồn như một dải lụa mềm mại, với các tinh điểm lấp lánh như là vật trang trí sang trọng, vào buổi đêm, vài loài cá vì tiến hóa mà phát triển đến một kích cỡ to lớn phóng mình ra khỏi mặt nước, tạo ra một cơn sóng nhỏ bắn tung tóe ra xung quanh và rồi một tiếng ầm vang, nước sông lại chìm vào yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tại một thành phố nhỏ với những căn nhà hiện đại cao tầng lao vun vút vào bầu trời, giờ đây, nó chỉ là một bãi tha ma không người ở lại, các thiết bị công nghệ cao rỉ sét nằm trong một góc và sẽ chẳng bao giờ được sử dụng lại, vài cây xương trắng mục rỗng lăn lóc theo làn gió nhẹ thổi qua.
Đã từng là một thành phố đông dân, nhưng bây giờ chỉ là một nơi không người, tựa như nó đã bị quên lãng một cách vô tình, vài chục bóng đen lập bập bước đi, mỗi bước chân đều phát ra tiếng nặng nề, cơ thể trong ánh sáng nhạt nhẽo lung lay, vô định.
Nếu có thể nhìn gần, mỗi một bóng đen đều có hình dạng như con người, nhưng lại đúc ra từ một khuôn hư hỏng, làm cho chúng trở nên dữ tợn và xấu xí, ánh mắt như dã thú lạnh lẽo tìm con mồi giữa màn đêm lạnh buốt.
Chúng chính là Venger! Hầu như, cả một thành phố Venger đã đi mất, để lại vài Venger đang lưu lạc tìm đích đến của chúng.
Xẹt!!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang ra, chỉ thấy một bóng đen ngã bịch xuống mặt đất, rồi không động đậy gì nữa, chứng tỏ Venger kia đã chết, ngay cả nguyên nhân mình chết cũng không biết. Vài chục Venger nghe được tiếng động, bọn chúng gầm gừ rồi quan sát xung quanh.
Ầm!
Một Venger đang chống bốn chân xuống mặt đất, nào ngờ, cái đầu của nó đột ngột nổ tung như một trái dưa hấu bị búa tạ đập trúng, máu tươi hòa lẫn vào bộ não nát như bắn loạn xạ ra xung quanh.
Ầm! Lại một Venger nữa bị nổ đầu! Ầm! Ầm! Ầm! Từng tiếng động vang ra giữa thành phố rộng lớn nhưng lại lạc lõng lạ thường, mỗi một âm thanh giống như đang muốn khuấy động sự yên tĩnh nơi đây, đáng tiếc nó chỉ có thể để lại vài chục cái xác chết mà thôi.
Đâu đó, trên một sân thượng của tòa nhà cao ba mươi tầng, một người mặc một bộ đồ hợp với bóng đêm, có vẻ người đó muốn che dấu sự hiện diện của mình, trốn tránh tầm mắt của lũ Venger hung tàn. Người kia đang cầm một cái ống thép dài, đôi khi có ánh sáng màu lam nhạt lóe lên ngay đầu của ống thép, thì một Venger ở lúc đằng xa kia ngã xuống, nó chính là một loại vũ khí hiện đại, thuộc súng ngắm tầm xa.
“Phù!” Người kia thở dài một hơi, rồi kéo xuống cái khăn che mặt để hít thở bầu không khí trong lành khi sự tồn tại của con người đang bị lép vế, lộ ra đó là một khuôn mặt xinh như hoa, với đôi mắt màu đen tuyền chững chạc, một cô gái vào độ tuổi hai mươi.
“Tôi đã xử lý xong bọn chúng rồi, anh mau đi thu thập tinh thể tiến hóa đi.” Cô gái đang đeo một thiết bị như tai nghe có màu vàng, cô cất tiếng nói.
“Tôi sẽ thu thập nó ngay, cô hãy cảnh giác thật cao độ nhé, Akina, chúng tôi nhờ vào cô hết đấy.” Akina nghe được một thanh âm vang ra từ tai nghe, giọng nói trầm thuộc về một người đàn ông. Akina nhìn xuyên qua ống nhòm của cây súng ngắm, cô thấy được một người đang mặc bộ đồ đen bao phủ cơ thể nhanh nhẹn chạy đến gần đám Venger rồi xẻ cơ thể chúng ra, lấy hết tinh thể tiến hóa, sau đó người kia cẩn thận chạy trốn vào nơi ẩn nấp.
“Loại súng ngắm có mẫu thiết kế hiện đại, tối tân nhất có khác, độ giật không mạnh, độ chính xác rất cao, tôi có chút yêu quý nó đến nỗi không muốn trả lại cho đám người kia rồi.” Akina say mê nói.
“Đừng có làm như vậy, Akina, cô đừng có kéo chúng tôi vào đám hỗn loạn do cô tạo ra nữa, loại súng AWM SSS này có giá trị cực cao, hơn nữa, bọn họ chính là hoàng tộc, cô không nên đắc tội công chúa thì hơn.” Người đàn ông vội vã khuyên bảo.
“Tôi biết rồi mà, tôi chỉ nói chơi một chút thôi mà.” Akina trả lời một cách khó chịu, đúng là cây súng này không thuộc về cô. Cô nhận nó từ hoàng tộc, một nhóm vệ binh phục vụ cho công chúa của quốc gia này, Lambert Fiona!
“Lại có một nhóm Venger đến kia, cô hãy xử lý bọn chúng.” Người đàn ông cất tiếng nói, ông ta đang đứng sau một bức tường đổ nát tầng ba, có một thiết bị kỳ lạ trên tay, người đàn ông sử dụng chúng để điều tra hoàn cảnh xung quanh, phát hiện lũ Venger.
“Ồ, trong đám kia có một Venger tiến hóa đến cấp hai, chúng ta kiếm bộn rồi Raymond.” Akina chú ý đến nhóm Venger có số lượng đến hai mươi, đôi mắt của cô nhấp nháy ra thứ ánh sáng màu tím lạ lùng, đó chính là năng lực tiến hóa do cô thức tỉnh, với nó Akina có thể kiểm tra sức mạnh của bất cứ sinh vật gì.
Nhóm của Akina có gần hai mươi thành viên, phân tán ở vào trong một góc thành phố nhỏ này rồi tiêu diệt lũ Venger lang thang, ở khu vực này chỉ là vòng ngoài mà thôi, nhóm Akina không dám tiến sâu vào trong thành phố, dù Venger đã rời đi rất nhiều, nhưng có một nhóm lớn đang tụ tập ở trung tâm của thành phố.
Akina nhận mệnh lệnh tiêu diệt từng bộ phận, thu thập tài nguyên rồi đưa trở về một nơi, mà các nhóm Venger nhỏ đang di chuyển rời rạc vì thế lực của công chúa dụ dỗ bọn chúng rời khỏi tâm thành phố rồi tiêu diệt từng bộ phận.
Nguyên buổi tối, khoảng ba bốn giờ, Akina giết khoảng gần một trăm Venger, cô đang ngồi nghỉ ngơi, lấy ra mấy bao thức ăn nhỏ rồi ăn để lót dạ, bổ sung năng lượng để làm việc tới sáng.
“Akina, chúng ta nhận được mệnh lệnh mới, hãy kết thúc công việc ở lúc này và trở về.” Âm thanh của Raymond đột ngột vọng ra khỏi chiếc tai nghe làm Akina ngạc nhiên.
“Tại sao vậy? Tôi còn muốn tiêu diệt thêm một số Venger nữa.”
“Tôi không biết lý do, nhưng đây là mệnh lệnh trực tiếp từ công chúa, có lẽ bọn họ phát hiện thứ gì đó, chúng ta hãy tập hợp với mọi người rồi trở về ngay thôi.” Raymond trầm ngâm nói.
“Được rồi, không có vui gì hết, tôi còn chưa sử dụng AWM SSS này quen tay nữa.” Akina cằn nhằn, nhưng cô vẫn chấp hành mệnh lệnh một cách dứt khoát, Akina phủi tay đứng lên rồi thu gọn đống đồ nghề, cây súng ngắm AWM SSS được cô giắt sau lưng, cô là một người tiến hóa, cái trọng lượng của thanh súng ngắm chẳng khác gì một chiếc lá đối với Akina.
Rốt cuộc, Akina nhìn thấy Raymond tại dưới chân của tòa nhà, nơi cô dùng như một điểm tựa cao. Raymond là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt thành thục, thuộc tuýp người trầm mặc ít nói và làm nhiều, một trong những thành viên tốt nhất của đội đặc biệt.
“Cực khổ cho cô rồi Akina, chúng ta sẽ đi tụ họp với mọi người rồi trở về thôi.” Raymon nhìn Akina rồi nói, Raymond đưa tới Akina một viên tinh thể tiến hóa cấp hai.
“Không có gì.” Akina hơi khó chịu, nhưng nhìn thấy tinh thể tiến hóa, cô liền mỉm cười rồi nhận lấy, đây là một trong những phần thưởng phụ cấp của Akina.
“Tôi nghe nói các đội kia cũng bị gọi về, xem ra tình hình rất phức tạp.” Raymond lo lắng nói trong khi đi cùng Akina đến nơi mà bọn họ hẹn trước.
“Họ đến rồi kìa.” Một âm thanh thuộc về phái nữa vang lên, Raymond và Akina đi đến một tòa nhà ba tầng, có người đang đứng trên ban công và vẫy tay với họ.
“Akina, Raymond, chúng tôi ở đây.” Một cô gái hô lên. Có vài người đang đứng cạnh cô, khuôn mặt bình tĩnh.
“Là Rose à.” Akina lên tiếng trả lời, cô nhanh chóng đi đến căn nhà kia cùng Raymond.
“Akina, Raymond, hai người trễ quá đó, mọi người đã đến đông đủ từ lâu rồi.” Rose cằn nhằn.
“Chúng tôi được phân đi săn ở nơi xa nhất, dĩ nhiên là đến trễ rồi.” Akina không yếu thế, cô trả lời một cách cứng rắn.
“Ha, vậy có săn được nhiều không? Tôi và Max giết được đến gần năm mươi Venger, có khoảng mười con tiến hóa cấp hai.” Rose nói bằng giọng đắc ý.
“Vậy thì chúc mừng nha, tôi và Raymond chỉ giết được có chín mươi ba Venger mà thôi.” Akina bình tĩnh nói, sau đó cô đi vào một căn phòng khá rộng, có mấy tấm màn che phủ không gian ở trong, Akina ngồi xuống một cái ghế sô pha rồi thư giãn.
“Đó là số thu hoạch của bọn tôi.”
Raymond chậm rãi bước vào theo Akina, ông quăng một cái túi da nhỏ lên bàn giữa căn phòng, có khoảng mười cái túi da như thế, chúng chính là số tài nguyên do bọn họ thu hoạch vào đêm nay. Ở xung quanh căn phòng, có khoảng hai mươi người đang ngồi nghỉ mệt và nói chuyện với nhau, đôi khi còn cười đùa và uống từng ly rượu chát thượng hạng.
“Có gì hay chứ? Giết được nhiều Venger, nhưng chất lượng không tốt thì cũng như không thôi.” Rose nghĩ thầm, cô đi đến cái bàn rồi lấy ra số túi da đổ ra hết, các viên tinh thể rột rột lăn xuống, Rose bắt đầu kiểm kê và ghi lại từng chiến lợi phẩm của mỗi đội.
“Nhiều tinh thể cấp hai quá.” Rose thốt lên một tiếng, mọi người liền chú ý vào cô, họ nhìn thấy Rose đổ ra túi da của đội Raymond và Akina, có khoảng hai mươi sáu viên tinh thể cấp hai, số tài nguyên nhiều nhất trong đội của họ.
“Quả nhiên Raymond và Akina có khác, họ luôn dẫn đầu về số thu hoạch.” Một cậu trai trẻ cười nói, khuôn mặt bình thản, không để tâm tư ganh đua cao thấp ở trong lòng.
Rose xụ mặt, vô ý liếc Akina một cái, nào ngờ Akina đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười kia sao lại đáng ghét như thế?
“Lần này cô thắng, tôi sẽ không bỏ cuộc, nhất định vào lần sau, tôi sẽ vượt xa cô.” Rose giơ nắm đấm nhỏ lên rồi hùng hổ nói.
Max là một người thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, Max cười khổ đứng sau Rose, chỉ có hai cô gái trong nhóm của họ, nên Rose muốn phân cao thấp với Akina, mọi người không để trong lòng, coi đó là chuyện thú vị, đôi khi còn bình luận vài lời, đổ thêm vài giọt dầu vào lửa.