Gió lạnh ùa vào căn phòng ăn rộng lớn, với các vật trang trí tuyệt đẹp, tinh xảo và một cái bàn ăn rất dài theo kiểu quý tộc hiện đại, khăn trải bàn màu trắng tinh tươm, mùi thơm dịu nhẹ của hoa lan tỏa trong không khí.
Những thành viên cấp cao của Quang Minh Giáo Đình đang đứng thành hai hàng ngang để chào đón Thanh Vũ và Ngọc Trang.
“Xin chào mọi người.” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng rồi rảo bước đi vào bên trong, sự chú ý của mọi người chỉ dừng lại trên Thanh Vũ một vài giây.
Bọn họ nhìn thấy toàn bộ tóc của Thanh Vũ đã chuyển sang màu trắng nên cảm thấy ngạc nhiên đôi chút.
Sau đó, bọn họ lại quay đầu nhìn về phía cánh cửa lớn.
Đầu tiên, bọn họ nhìn thấy Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên của Quang Minh Giáo Đình, Nguyễn Ngọc Trang, với một bộ đầm dạ hội màu hồng trắng, các họa tiết thì màu vàng kim trông rất đẹp đẽ và sống động, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần với một đôi mắt thanh cao thoát tục, mặc dù ở rất gần như họ lại cảm thấy Ngọc Trang như một Mặt Trời ở sớm mai, xa vời, không thể chạm đến, chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn.
Hơn nữa, Ngọc Trang còn tỏa ra một thần thái huyền bí ấm áp, tựa hồ có những tia sáng vàng ươm đang nhảy múa xung quanh Ngọc Trang và reo hò như một buổi tiệc vui vẻ nhất trần thế.
“Đó là vị Hồng Y Giáo Chủ trong lời đồn đại ư?” Kinh Thần Hạo kinh ngạc nói thầm, ông ta là Quốc Vương đương nhiệm của Kinh Hồng Quốc nhưng ông không biết về Giáo Đình được bao nhiêu, tất cả mối quan hệ giữa Kinh Hồng quốc và Giáo Đình đều thông qua một cầu nối là Kinh Nhân Đức.
“Cô ấy còn rất trẻ tuổi.” Phù Đồ Hiền âm thầm đánh giá, bà ta là Vương Hậu của Kinh Hồng quốc, địa vị cao quý, thế nhưng bà ta cũng cảm thấy mặc cảm trước thần vận của Ngọc Trang.
“Ngọc Trang.” Vũ Hy, Lưu Úc, Vương Tinh, Lý Quỳnh Chi hay những người từng quen biết Ngọc Trang đều cảm thấy vui vẻ.
Đã rất lâu rồi, bọn họ không gặp lại Ngọc Trang, kể từ khi cô ta rời khỏi ngôi làng nhỏ rồi đánh bại cả đám Tà Đồ, đem về cho Thanh Vũ hơn hai mươi viên Quang Minh Tín Ngưỡng Quả.
“Xin chào, tôi là Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.” Ngọc Trang hơi đứng hình một giây vì sự chào đón rất nồng nhiệt và long trọng dành cho cô, sau khi hồi phục lại, Ngọc Trang hơi hạ thấp người xuống thực hiện một động tác chào hỏi nhã nhặn.
“Xin chào, tôi là Đường Chủ của Phù Đường, Nguyệt Linh.” Nguyệt Linh thân thiện đến trước mặt Ngọc Trang rồi giới thiệu.
“Tôi là Dương Khả.” Dương Khả lớn giọng nói ra, không hề tỏ vẻ ngại ngùng gì vì cô có một tính cách khá cứng rắn.
“Còn tôi là Tiêu Mị.” Tiêu Mị nhỏ nhẹ lên tiếng.
Tuy Nguyệt Linh gia nhập Giáo Đình nhưng chưa từng nói chuyện với Ngọc Trang cho nên cô không quen biết Ngọc Trang, đây là thời điểm tốt để làm quen với vị Hồng Y Giáo Chủ thần bí này.
Và rồi, Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị được Nguyệt Linh dẫn đi nói chuyện với từng người, khoảng chừng năm phút sau, Ngọc Trang mới đến gần cái bàn ăn lớn.
Người hầu Behira chỉnh chu chiếc ghế gỗ cao cấp để Ngọc Trang có thể ngồi vào thuận tiện hơn.
Sau đó, Behira nhẹ nhàng lên tiếng:
“Thực đơn của hôm nay được làm bởi mười vị đầu bếp xếp trong mười vị trí đầu do chính mọi người ở Thập Linh Hỏa thành bình chọn.”
“Món khai vị Súp Măng Cua nóng hổi, được làm từ loại măng cao cấp chứa đựng linh khí cấp ba và phần thịt Cua Đại Hoàng Đế cấp bốn, món này cho chính đầu bếp Durra phục vụ.”
Behira nói xong, những người hầu khác liền đưa món ăn khai vị tuyệt vời kia đặt lên bàn, mỗi người sẽ có một chén súp vừa, khói bốc lên nghi ngút, mùi hương kích thích vị giác bùng lên, ngập tràn căn phòng lớn như thể chúng muốn xâm chiếm hết tất cả bao tử của mọi người.
“Món kế tiếp là Sườn Heo Non Nướng Với Mật Ong, sử dụng loại heo do Tuần Thú Đường nuôi dưỡng, mỗi ngày chỉ ăn linh dược, chất thịt chắc chắn nhưng lại ngọt mềm hòa quyện với mật ong vàng óng, miếng thịt sẽ lấp lánh như thể một vì sao đang tỏa sáng, món này do chính đầu bếp Aylimer chế biến, mời các vị thưởng thức.”
“Món kế tiếp là Thất Sắc Vị Kiều, được làm từ phần thịt ngon nhất của bảy loại sinh vật tiến hóa cấp ba đỉnh phong, sau khi qua chế biến chúng sẽ được trang trí giống như một cây cầu bảy màu, mỗi một loại thịt đi đôi với một loại nước sốt đặc biệt, vị ngon sẽ nhân lên gấp bảy lần, món này do chính đầu bếp hạng nhất là Briona phục vụ.”
“…”
Bữa tiệc thịnh soạn với mười loại món ăn từ khai vị cho đến món tráng miệng là loại quả trên cây do Tina trồng, loài cây tiến hóa được cô gọi là Anit, vị của trái ngọt thanh, rất thích hợp để sử dụng làm một món tráng miệng, với lại, vì Tina cố gắng vung trồng nên Anit đã tiến hóa đến cấp ba đỉnh phong, trái cây của nó chứa năng lượng rất lớn.
Mọi người thưởng thức một cách ngon lành, lâu lâu lại nói chuyện phiếm tạo ra một bầu không khí thoải mái, có một ít người không thể ăn hết các món ăn vì linh khí quá lớn, họ chỉ ăn một ít rồi nếm thử món ăn khác với vẻ mặt vừa say mê vừa tiếc nuối.
Xem ra các đầu bếp đã thành công bắt giữ trái tim thực khách bằng tài nghệ nấu nướng giỏi giang rồi.
“Mặc Hàn, ông có vẻ rất vui nhỉ? Là chuyện gì làm ông vui vẻ đến thế?” Thanh Vũ khẽ hỏi vì thấy Mặc Hàn với khuôn mặt hồng hào, tỏa sáng.
“Thưa Giáo Hoàng, tôi nghĩ sự trở lại của Hồng Y Giáo Chủ Ngọc Trang là một việc vui mừng, hơn nữa, thực lực của Ngọc Trang Giáo Chủ lại vượt qua tôi rất nhiều, cho nên lòng tôi vừa cảm thấy kính phục vừa cảm thấy vui vẻ.” Mặc Hàn từ tốn trả lời.
“Ồ, ông nhận ra sức mạnh của Ngọc Trang ư?” Thanh Vũ kinh ngạc hỏi.
“Không phải vậy, trực giác cho tôi biết, Ngọc Trang Giáo Chủ rất mạnh, thậm chí là vượt qua cả ngài.” Mặc Hàn nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Vượt qua cả Giáo Hoàng?” Nguyệt Linh, Vũ Hy, Lý Quỳnh Chi, Vương Tinh, Lưu Úc, Rinka, Dieter, Richard đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Nhất định phải thử sức với Ngọc Trang Giáo Chủ một lần.” Có một tên gọi là Derek thích khiêu chiến đang nghĩ thầm.
Derek không biết suy nghĩ đó sẽ đưa giúp cho hắn nhận một trận đòn tơi tả.
“Đúng vậy, Ngọc Trang đã đột phá Thiên Địa Trúc Cơ, thực lực không dưới Ngũ Dương kỳ.” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, đôi khi cần phải nói ra một chút thông tin mật để mọi người yên lòng, dù sao kẻ địch của Giáo Đình rất nhiều, nay lại có thêm Đà La Môn, Hợp Ma Tông nữa.
“Thật là một việc vui của toàn thể Giáo Đình.” Nguyệt Linh phấn khích nói ra.
“Ngọc Trang Giáo Chủ, một hồi nữa chị giúp em thử uy lực của sấp phù chú này nhé.” Nguyệt Linh nhìn Ngọc Trang với đôi mắt long lanh, tay của cô thì đang quơ qua quơ lại một đống phù chú tản mát ra linh áp cấp năm.
“Tôi rất sẵn lòng!” Ngọc Trang mỉm cười gật đầu.
“Phù chú cấp năm!!” Kinh Thần Hạo, Phù Đồ Hiền, Dương Khả, Tiêu Mị đều nhìn trân trân đống phù chú đó, vẻ mặt ngây ra, bọn họ còn tưởng họ bị hoa mắt chứ.
Những thành viên khác thì không biểu hiện cảm xúc ngạc nhiên gì, họ chỉ hiếu kỳ về thực lực chân chính của Ngọc Trang mà thôi, Nguyệt Linh đang giúp bọn họ điều tra chuyện đó.
Nguyệt Linh đã đột phá Tứ Dương sơ kỳ, cộng thêm thiên phú vượt bậc về linh hồn cho phép cô sử dụng Luyện Phù Thánh Bút trở nên thật dễ dàng, mỗi ngày luyện chế được mấy lá phù cấp năm, chỉ sợ thiếu nguyên liệu mà thôi.
…
Bữa tiệc kết thúc với bầu không khí vui vẻ, hòa đồng, Kinh Thần Hạo và Không Yên quyết tâm nối chặt mối quan hệ giữa quốc gia và Quang Minh Giáo Đình, họ còn xin phép Thanh Vũ cho các Thành Chủ tự do ra vào Hành Tinh Gaia hay vào “bí cảnh” là Huyễn Linh Chiến Trường với một mức phí khá tốt, rồi họ lên đường ra về với nét mặt hăng hái.
Thanh Vũ không nói rõ ràng về Huyễn Linh Chiến Trường cho bọn họ nên họ chỉ nghe ngóng được tin tức, nơi kia là một “bí cảnh”, trước khi vào Hành Tinh Gaia thì họ đã ký tên vào Giấy Khế Ước, không cho phép tiết lộ tin tức gì về nơi này hay “bí cảnh”, nếu làm trái thì mất hết tu vi lẫn ký ức về những gì họ trải qua tại nơi đây.
Giấy Khế Ước xuất xứ từ Hệ Thống cho nên Thanh Vũ rất an tâm về sự bảo mật tuyệt đối.
Tu sĩ có thể sống sót sau khi trái lời thề với Thiên Địa nhưng không thể làm gì khác hơn ngoài chịu trận khi đơn phương phá hủy khế ước của Hệ Thống.
Thanh Vũ chưa từng thử hiệu quả làm việc của Giấy Khế Ước và cũng không hi vọng những người khác lấy thân ra thử.
Một đợt lại một đợt đổi qua lại, những người đến từ hai quốc gia sau khi trở về từ Hành Tinh Gaia hay Huyễn Linh Chiến Trường đều tăng cao tu vi lẫn khả năng chiến đấu.
Việc nếm trải cảm giác ngon ngọt đó làm Kinh Hồng quốc và Không Vũ quốc càng phấn khởi hơn.
…
“Toàn bộ các đầu bếp đều làm việc rất tốt, tất cả mọi người là niềm tự hào và không thể thiếu của Giáo Đình.” Thanh Vũ dẫn theo nhiều thành viên xuống khu bếp núc, hắn cao giọng nói trong khi nhìn vào hơn bốn mươi đầu bếp.
Vì công việc chuẩn bị một món ăn chứa linh khí rất nặng nề và khó khăn nên ai ai cũng tỏ vẻ mệt mỏi, sau khi nghe thấy lời ca ngợi của Thanh Vũ, Giáo Hoàng Quang Minh Giáo Đình thì mọi khổ cực, khó khăn đều tan thành mây khói, tinh thần phất cao lên.
Trong các ánh mắt vui vẻ, Thanh Vũ tiếp tục lên tiếng:
“Mọi người đều xứng đáng nhận được một địa vị tương ứng với các bộ phận khác trong Giáo Đình, ta tuyên bố, vào ngày Quang Minh Giáo Hội ta sẽ tổ chức một cuộc tranh tài giữa các đầu bếp, người hạng nhất sẽ trở thành Đường Chủ của Đầu Bếp Đường, hai người hạng hai và hạng ba sẽ là Phó Đường Chủ, những người khác cũng nhận được chức vị tương xứng với thứ hạng!”
“Đầu Bếp Đường?!” Briona hay khuôn mặt lão luyện của Durra, Aylimer đều toát lên một ánh mắt sáng rực.
Những người khác thì xiết chặt nắm đấm hay dụng cụ làm bếp thân thương của họ, vẻ mặt xúc động lẫn tự hào.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng có một địa vị chính thức ở trong Giáo Đình như các nghề nghiệp khác.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân đã ban thưởng!” Briona đề cao giọng nói trong khi khom người.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân!” Durra, Aylimer, Brian hay những người còn lại đều vội vàng làm theo.
Nếu như không có sự đồng ý của Thanh Vũ thì Quang Minh Giáo Đình sẽ không công nhận Đầu Bếp Đường tồn tại.
Có thể nói, một người Giáo Hoàng như Thanh Vũ đã rất tận tâm vì các thành viên khác, sẻ chia nỗi lo toan lẫn sự tự hào trong dòng máu nóng rực.
“Quang Minh Hồi là ngày lễ thăng chức vị của Hồng Y Giáo Chủ và những chức vị khác trước toàn thể những người đang tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, đó chính là đấu trường tốt nhất dành cho các đầu bếp đầy tài năng như các vị.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Các vị đừng cảm ơn ta, hãy ngẩng cao đầu vì sự nỗ lực, mồ hôi nước mắt do các vị đã bỏ ra trong quá trình làm đầu bếp, ta chỉ giúp các vị nhận lấy thành quả mà các vị xứng đáng có được!”
“Thế nên, hãy ngẩng cao đầu, tự hào, tự tin lên vì các vị chính là đầu bếp tuyệt vời nhất của Quang Minh Giáo Đình!”
Sau cùng, lời tuyên bố, động viên đầy cảm xúc và hùng hồn của Thanh Vụ dành cho các đầu bếp đã kết thúc bằng một tràng pháo tay như sấm nổ từ các thành viên cấp cao khác, ai nấy đều xúc động, lau nước mắt hạnh phúc rồi tự nhủ bản thân cố gắng hơn nữa.
Cố gắng không chỉ vì bản thân mình, mà cố gắng vì nụ cười của những người khác, cố gắng vì một Quang Minh Giáo Đình đã tạo ra môi trường cho họ thể hiện khả năng tốt nhất, khả năng mà họ đã trui rèn xuyên suốt cả một cuộc đời.
…
Sau cùng, Thanh Vũ ra lệnh cho mọi người chuẩn bị một cuộc họp quan trọng của Giáo Đình rồi đi thẳng về phía khu nhà của Mira. Trước khi lên đường đến Trúc Cơ Cốc, Thanh Vũ từng nói với họ về sự cải cách Giáo Đình từ trên xuống dưới, người thúc đẩy cuộc cải cách này là Mặc Hàn, ông ta từng nói chuyện với Thanh Vũ về việc này cho nên Thanh Vũ cực kỳ coi trọng.
Giáo Đình đã không còn nhỏ bé như xưa, hơn một triệu Tín Đồ, vùng đất tín ngưỡng kéo dài mấy ngàn dặm, có nhân tộc lẫn yêu thú, đây là thời khắc nên cải cách Giáo Đình sao cho phù hợp với hoàn cảnh hơn.
Thanh Vũ nghe nói Mira đang thức tỉnh năng lực tiến hóa nên muốn ghé thăm một chút, dù gì cô ấy cũng đóng góp cho Giáo Đình rất nhiều, tạo ra các sản phẩm khoa học kỹ thuật giúp ích cho cuộc sống lẫn khả năng phòng vệ của Giáo Đình.
Giống như một liều thuốc mê do Mira tạo ra, một mũi đủ để mười người tu luyện cảnh giới Tam Dương sơ kỳ, trung kỳ ngủ trong mười hai tiếng đồng hồ nếu không có ai giúp đỡ.
Hiển nhiên, khi thông qua bàn tay “ma thuật” của Hệ Thống thì giá cả của một liều thuốc mê cực mạnh kia rất cao, nhưng mà Mira được hưởng lợi theo giá trị của một liều thuốc mê nên cô là một trong những triệu phú của Giáo Đình.
Điểm cống hiến của Mira không bao giờ ít hơn ba mươi triệu.
Thậm chí Thanh Vũ còn cảm thấy ước ao, nếu như hắn có thể chế tạo ra một sản phẩm đa dụng giống vậy thì tốt rồi.
Đáng tiếc, năng lực của người nào thì người đó hưởng, không thể cưỡng cầu.
“Giáo Hoàng!” Nguyễn Thanh bất ngờ thốt ra vì nhìn thấy Thanh Vũ đến.
“Chị Nguyễn Thanh, tôi có đem đến cho chị toàn bộ mười món ăn trong bữa tiệc này.” Thanh Vũ cười nhẹ trong khi đặt từng món ăn nóng lên bàn tròn ở giữa căn phòng.
“Cảm ơn cậu.” Nguyễn Thanh gật đầu cười khẽ một tiếng.
“Tình trạng của Mira sao rồi chị?” Thanh Vũ hỏi bằng vẻ mặt lo lắng.
“Không sao đâu, Mira đang thức tỉnh năng lực tiến hóa, thân thể tiêu hao rất nhiều năng lượng nên tạo ra một nguồn nhiệt lớn làm Mira hôn mê, khoảng chừng nửa giờ sau thì cô ấy sẽ tỉnh lại.” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng nói trong khi nhìn Mira đang nằm ngay ngắn trên một cái giường mềm mại.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh Vũ thở dài trút hết mọi lo toan, Mira là một người quan trọng không thể thiếu, với lại Thanh Vũ còn dự định bàn bạc với Mira về xây dựng một Khoa Học Viện, phụ trách nghiên cứu về sự tiến hóa lẫn khoa học kỹ thuật về nhiều mảng.
Thanh Vũ không biết về khoa học nhưng người trong chuyên môn sẽ hiểu rõ, hắn không nhúng tay vào làm mà là giao cho người có năng lực, tạo ra một bộ phận giúp Thanh Vũ nhận phần thưởng từ Hệ Thống lẫn giúp đỡ cho Giáo Đình về nhiều mặt.
Giống như công nghệ y học đang hoạt động rất tốt, một người bị mất cánh tay chỉ cần tới Bệnh Viện Trung Tâm ba bốn ngày là có thể lành lặn trở lại.
Nếu dùng đan dược cấp bốn Sinh Cốt Đan thì quá tốn kém, mắc hơn gấp mấy chục ngàn lần so với chi phí điều trị tại Bệnh Viện Trung Tâm, với lại nhờ số người trong Thập Linh Hỏa thành tăng cao nên số nhân việc của bệnh viện cũng tăng lên, công việc không còn bị quá tải nữa.
“Hãy đưa viên này cho Mira giúp em nhé, nó có thể giúp bác sĩ Mira đột phá cảnh giới, đạt tới Tứ Dương kỳ.” Thanh Vũ vừa nói vừa đặt một Thú Tinh cấp bốn lên bàn tròn, sau đó gật đầu với Nguyễn Thanh rồi rời khỏi căn nhà.
Tiếng nói của Thanh Vũ hơi vang vọng vào tai của Nguyễn Thanh: “Khoảng chừng mười lăm phút nữa, chị hãy đến phòng hợp của Giáo Đình, em đã nhờ Behira giúp đỡ chị chăm sóc cho bác sĩ Mira rồi, tất cả thành viên cấp cao sẽ đến dự.”
“Được rồi, chị sẽ đưa viên tinh thể này cho Mira giúp em và tham dự cuộc họp.” Nguyễn Thanh khẽ đáp lại, sau đó cô ngồi xuống rồi bắt đầu thưởng thức mười món ăn, mùi thơm của khói lan tỏa ra khắp căn phòng.
Hình như, có một người đang đói bụng ngửi thấy mùi hương thơm lừng đó, đôi mắt đang nhắm chặt hơi nhúc nhích một chút rồi mở ra.
“Bác sĩ Mira, cô tỉnh rồi ư?”
“Nguyễn Thanh Đường Chủ?!’
“Mau đến đây cùng ăn trưa với tôi nào, chính Giáo Hoàng đã đem các món ăn này đến cho chúng ta đó.”
“Cậu ta thật biết lo lắng cho người khác, đem hẳn hai phần luôn.”