Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 794: Chương 794: Chế tạo Thần Thổ! Linh hồn suy yếu




“Chúc mừng ký chủ thu thập được mười âm linh mạch sơ cấp đạt được thành tựu Người Tìm Kiếm Mạch Linh Khí sơ cấp.”

“Phần thưởng: 1 Ám Tinh Thần Thạch, Thần Thạch Liên Kết Pháp Đồ, năm mươi triệu điểm tín ngưỡng.”

“Đề nghị ký chủ để Ám Tinh Thần Thạch hấp thụ âm linh mạch, sau đó đặt Ám Tinh Thần Thạch vào trung tâm của Quang Minh Thánh Thổ để gia tăng hiệu quả của thánh thổ.”

“Chúc mừng ký chủ nhận được nhiệm vụ mới!”

Nhiệm vụ: Chế tạo Thần Thổ

Thông tin: Ký chủ tìm được cách phát triển thánh thổ lên một bước, hãy tìm kiếm thêm mạch linh khí để thần thạch hấp thụ, từ đó chế tạo một thần thổ, tạo phúc cho chúng sinh.

Phần thưởng:???

Chú ý: Có 12 loại thần thạch là Quang, Ám, Ngũ Hành, Phong, Băng, Lôi, Không Gian, Thời Gian. Quang Minh Thánh Thổ càng có nhiều thần thạch ở trung tâm dựa vào Thần Thạch Liên Kết Pháp Đồ thì hiệu quả càng tăng lên gấp nhiều lần, ngoài ra còn có mạch linh khí bình thường, có thể đưa chúng cho thần thạch hấp thụ để gia tăng hiệu quả của đặc tính thần thạch hoặc đặt ở trung tâm thánh thổ để gia tăng nồng độ linh khí, cần ký chủ tự tìm hiểu và quyết định.

Thanh Vũ nhìn vào thành tựu mới đạt được và nhiệm vụ mới là chế tạo thần thổ, hắn không ngờ việc lấy được mười mấy âm linh mạch từ các Quỷ Vương lại giúp hắn mở ra một nhiệm vụ cấp độ cao, quả là một bất ngờ đáng mừng.

“Sau này phải thêm một nhiệm vụ truy tìm mạch linh khí không có chủ cho mọi người, nhất là Công Hội Mạo Hiểm Giả, nơi đó tập trung khối lượng thông tin rất lớn.” Thanh Vũ suy nghĩ trong lòng, hắn không vội vàng, đây là nhiệm vụ lâu dài, trong lúc nhất thời chẳng thể hoàn thành được, có gấp gáp cũng vô ích mà thôi.

Mạo Hiểm Giả xuất phát từ vùng đất tín ngưỡng đang từ từ mở rộng phạm vi hoạt động, cùng với đó là sự xuất hiện của rất nhiều nhiệm vụ do Giáo Đình phát ra như tìm linh dược, khoáng sản. Bên cạnh đó, có những Mạo Hiểm Giả không muốn đi ra khu vực an toàn, bọn họ chọn cách ở lại vùng đất tín ngưỡng, học tập một nghề nghiệp để kiếm linh thạch phục vụ tu luyện hay bồi dưỡng cho thế hệ sau này.

Nửa tháng qua, Giáo Đình phối hợp cùng với các Quốc Vương đẩy mạnh nhiều hoạt động cải thiện toàn bộ cuộc sống vốn có của vùng đất tín ngưỡng, đồng tiền mạnh hiện giờ là linh thạch hạ phẩm, linh dược, khoáng sản, còn có nhiều loại hung thú được nuôi nhốt, và có cả những thành quả khoa học kỹ thuật như điện năng, các loại thiết bị phục vụ nhiều mục đích khác nhau, như vậy, một văn minh kết hợp khoa học kỹ thuật và tu luyện đang dần hình thành.

Bây giờ Thanh Vũ đang nắm trong tay Quang Tinh Thần Thạch, Thủy Tinh Thần Thạch, Băng Tinh Thần Thạch, Thổ Tinh Thần Thạch, Ám Tinh Thần Thạch, còn thiếu rất nhiều loại thần thạch khác, cần thông qua nhiệm vụ để có được.

“Con đường còn rất dài!” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng.

Hắn nghĩ về lời nói của Bạch Trọng Quỷ Tôn, Thanh Vũ đang giữ một linh hồn của tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn, mà còn không phải là Pháp Tướng bình thường, người này đã đạt đến Pháp Tướng đỉnh phong, tùy thời đột phá cảnh giới tiếp theo.

Đó là người từng cứu Thanh Vũ một mạng khỏi mũi tiên kiếm của La Tiêu Tiên Tướng, người sinh ra từ thân thể mục nát bị bỏ lại bởi Lam Hải Quỳnh, một người chưa từng báo tên gọi bởi vì cô ấy không hề có tên gọi, chỉ làm việc bởi sự chỉ dẫn của Lam Hải Quỳnh. Cho đến lúc chết, cô ấy vẫn không thể được giải thoát khỏi lao ngục đó.

Một người có trái tim lương thiện nhưng lại bị ép buộc làm điều xấu, một người sẵn sàng hi sinh cho một người khác chỉ vì nghĩ rằng người khác là một người tốt.

Thanh Vũ không biết phải đối xử sao với cô gái Nhân Ngư đó, hắn chỉ vô thức đưa bàn tay ra rồi cứu lấy một phần linh hồn của cô ấy, linh hồn rất yếu, yếu hơn cả người bình thường gấp mười lần, chỉ là một sợi khí thể khó nhìn thấy bằng mắt thường.

Không ngờ Bạch Trọng Quỷ Tôn lại tham lam một phần linh hồn đến như vậy.

“Hệ thống, có thể siêu độ cho linh hồn này được không?” Thanh Vũ khẽ hỏi.

“Bất cứ linh hồn nào cũng có thể siêu độ, người chết vì tai nạn, chưa sống hết tuổi thọ và là một tu sĩ có thể lựa chọn sống đời thứ hai bằng trạng thái linh hồn, còn người chết vì hết tuổi thọ chỉ có thể lựa chọn được siêu độ đến Quang Minh Thánh Thổ, người khi còn sống phạm tội lỗi lớn không thể đến Quang Minh Thánh Thổ mà là tan biến vĩnh viễn hoặc ký chủ có thể đày họ vào Thất Dạ Ngục.” Hệ Thống lạnh nhạt trả lời.

“Linh hồn Nhân Ngư này phạm phải nhiều tội nghiệt, dù cho những tu sĩ đã quyết tử khi dấn thân vào Vạn Thú Uyên nhưng cô ấy không thể tránh khỏi hết mọi tội lỗi, nếu như ký chủ muốn siêu độ thì phải đưa cô ấy vào Thất Dạ Ngục, khi cô ta vượt qua Nhất Dạ, ký chủ có thể dẫn vào Quang Minh Thánh Thổ, nếu như không vượt qua Nhất Dạ trong Thất Dạ Ngục nhưng ký chủ vẫn muốn dẫn độ thì điều đó sai trái với tín niệm của ký chủ, tín ngưỡng sụp đổ, Giáo Đình biến mất!”

“Còn cách nào khác nữa không? Linh hồn của cô gái này rất yếu, không thể vượt qua Nhất Dạ trong Thất Dạ Ngục.” Thanh Vũ trầm mặc.

“Không còn cách nào khác!” Hệ thống lạnh lùng đáp.

“Cô gái này đã từng cứu mạng của ta, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Xét thấy sự ảnh hưởng của linh hồn tác động rất lớn đến Quang Minh Giáo Đình, hệ thống cho rằng đây là một trường hợp ngoại lệ, ký chủ có thể thay linh hồn này chịu đựng Nhất Dạ trong Thất Dạ Ngục.” Hệ thống im lặng trong ít giây rồi lên tiếng.

Thanh Vũ thở dài ra một hơi rồi cười nói: “Nói ngay từ đầu không phải tốt hơn sao?”

“Nhắc nhở ký chủ, Thất Dạ Ngục rất nguy hiểm, nơi đó không tồn tại, nơi đó là vĩnh hằng, nơi đó khiến sinh linh đánh mất bản thân, lạc lối vào vùng đất vô tận của bóng đêm!” Hệ thống nhàn nhạt nói ra.

“Khi đứng trước mũi tiên kiếm, cô ấy cũng biết nó rất nguy hiểm!” Thanh Vũ lắc đầu nói.

“Sống trên đời, có những việc không thể không làm dù biết bản thân có rất ít cơ hội hoàn thành điều đó.”

“Nếu như ngay cả một việc đơn giản là đền đáp ân tình cho người khác cũng không làm được, vậy thì ta nên từ chức Giáo Hoàng, để một người xứng đáng hơn làm việc đó!”

Tính cách của Thanh Vũ là vậy, hắn rất coi trọng tình cảm, hắn luôn quan tâm đến mọi người, có lẽ đây là tính cách được dưỡng thành từ thời hắn còn sống thiếu thốn tình cảm trong một cô nhi viện.

Khi nhìn thấy Giáo Đình đang gặp nguy hiểm, nhìn thấy thây xác chất đầy đường trên hành tinh Gaia, Thanh Vũ thúc đẩy bản thân trở nên mạnh mẽ, loại trừ điểm yếu là sự sợ hãi đối với nguy hiểm, hắn đang trưởng thành, nhưng để đạt được sự trưởng thành đó, hắn cũng phải trả giá rất lớn, tuy vậy, Thanh Vũ chưa bao giờ hối hận.

Điều duy nhất Thanh Vũ hối hận là hắn đã không đủ sức mạnh, không đủ sự dũng cảm để giang tay ra cứu những người gặp nguy hiểm trước mặt hắn, đã từng, Thanh Vũ đứng nhìn hai người bị bầy nhện nuốt chửng… Đó là đoạn ký ức mà Thanh Vũ sẽ không bao giờ quên, nó in đậm vào linh hồn của Thanh Vũ, khiến luôn tự nhắc nhở bản thân chưa đủ mạnh, chưa đủ tốt, luôn luôn chưa đủ.

Thanh Vũ nhẹ giọng nói: “Paul cũng đang ở Nhất Dạ trong Thất Dạ Ngục, nên thu xếp thời gian tìm đến cậu ta.”

Paul, một bán Venger Thức Tỉnh, một người thanh niên mang trên mình nhiều mất mác, Paul gần như đánh mất toàn bộ mọi thứ quý giá trọng cuộc sống, người thân, bạn bè của Paul lần lượt chết đi, điều đó đẩy cậu ta vào tuyệt vọng rồi biến thành Venger. Thanh Vũ đưa Paul vào Thất Dạ Ngục với hi vọng có thể cứu lấy Paul, một chiến binh dũng cảm của Quân Đoàn Gaia.

Trong trận chiến với Marin Oliver, Rory Green triệt tiêu toàn bộ năng lực “Vận May” của Martin Oliver dẫn đến cái chết của chính Rory, mất đi sự bảo hộ của Rory, Paul không thể không chế Venger Thức Tỉnh đang trỗi dậy trong người, giờ đây, người có thể cứu lấy cậu chỉ có cậu ấy mà thôi.

“Tín ngưỡng đồng hóa, sau này mình phải chú ý đến vấn đề đó, những hành động gần đây của mình cũng thay đổi trong vô thức…” Thanh Vũ cũng tìm thấy một rắc rối đang đến với hắn.

Tín ngưỡng đồng hóa, đó là lời cảnh báo nghiêm trọng của hệ thống dành cho Thanh Vũ. Cảm xúc của vô số chúng sinh sẽ thay đổi hoàn toàn một con người, nhất là người được gửi nhiều sự kính trọng và kỳ vọng như Giáo Hoàng, càng nhiều chúng sinh, Thanh Vũ sẽ càng đánh mất bản thân nếu như cứ lệ thuộc vào thứ sức mạnh như cảm xúc bi thương đồng cảm đó.

Tuy nhiên, Thanh Vũ chẳng thể nào thay đổi, hắn cần phải phát triển Giáo Đình, gia tăng khí vận Giáo Đình bằng cách gia tăng số lượng Tín Đồ, Tín Sứ. Khí vận dù vô hình vô chất nhưng thực sự đang tồn tại, khí vận càng lớn thì Giáo Đình sẽ có nhiều tu sĩ mạnh mẽ hay lợi ích khác như gia tăng tốc độ tu luyện, tỷ lệ thành công khi đột phá, còn có không nhìn thấy Thanh Vũ đánh bại Thập Tế Tà Chú nhờ vào khí vận của Giáo Đình sao?

“Hãy trở lại Huyễn Linh Chiến Trường để tu luyện nâng cao thực lực, sau này còn có nhiều việc để mọi người làm.” Thanh Vũ thản nhiên nói với nhóm Minh Khư Quỷ Vương.

Công việc của họ trong tương lai có thể sẽ là quản lý linh hồn trong vùng đất tín ngưỡng, các linh hồn vô tội sẽ được siêu độ, các linh hồn tu sĩ có quyền lựa chọn nếu như chưa hết tuổi thọ, các linh hồn tội lỗi cần phải bị phán xử và trừng phạt đúng đắn. Tất cả mọi thứ còn phải nhờ vào thành viên của Giáo Đình giải quyết.

Giáo Đình càng mở rộng, các vấn đề cứ thế nhô ra, Thanh Vũ phải chuẩn bị kỹ càng để xử lý, nếu không chúng sẽ tạo ra nhiều rắc rối và ảnh hưởng xấu không đáng có.

“Đã lâu rồi không đến xem Huyết Nhật Thánh Đoàn, không biết Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu có tiến bộ gì hay không?!” Thanh Vũ trầm ngâm trong chốc lát và quyết định địa điểm tiếp theo mà hắn muốn đến.

Còn nửa tháng cho đến khi buổi hành quyết công khai bắt đầu, Thanh Vũ có nhiều việc phải làm và giải quyết cho tốt trước khi trận chiến sắp tới diễn ra.

Nhờ tình báo của Ám Ảnh Thánh Điện, Bạch Gia Khanh, một sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc bị bắt giữ ở Bảo Trụ Vương Thành và đã dùng quả tín ngưỡng, còn có nội gián là Bạch Vệ Tư, một người đang làm việc cho Phi Hạc Thương Hội, nhờ vào tính cách tàn nhẫn quyết đoán, Bạch Vệ Tư thành công bảo vệ mạng sống trước đợt thanh tẩy của Hội Trưởng mới là Huỳnh Thế Vinh, từ đó có quyền hạn nhất định và biết một số thông tin của thương hội, trong các thông tin lấy được đó, Thanh Vũ có thể phân tích ra nhiều sóng ngầm đang dũng động.

Một trong số lý do Thanh Vũ không diệt trừ đám sát thủ khi chúng dám trắng trợn xâm phạm Bảo Trụ Vương Thành là vì để hòa hoãn quan hệ đôi bên và cài một nội gián thu thập tin tức vào Hắc Sát Thiên Mạc.

Kẻ địch sắp tới của Giáo Đình rất đông, phải nói là xuất hiện cùng một lúc, bởi vì Thanh Vũ đã cho bọn họ một cơ hội quang minh chính đại để tấn công hủy diệt Giáo Đình.

Đà La Môn, Hợp Ma Tông, Luyện Hồn Tông, Thi Ma Tông, Phi Hạc Thương Hội, Hắc Sát Thiên Mạc, Dị Hồn, còn có một thế lực tà ác luôn ẩn mình trong bóng đêm như loài rắn độc là Tà Đồ.

Nghe nói Kỷ Hằng Vương Triều đang nội loạn, một phe thế lực đòi bắt giữ ba nghi phạm giết chết Hội Trưởng của Công Hội Luyện Đan Sư ở Kỷ Hằng Vương Triều là Ngọc Trang, Dương Khả và Tiêu Mị. Có vẻ như bọn họ sẽ tham gia vào trận chiến chống lại Giáo Đình, cần phải đề phòng.

Huyết Nhật Thánh Đoàn vừa thành lập chưa lâu, thu nhận một đám trẻ nhỏ lưu lạc trong thời kỳ loạn lạc, Thanh Vũ đưa bọn nhóc cho Đường Ngọc Lan Anh quản lý và huấn luyện, tham gia vào chiến trường, sát cánh bên cạnh Quân Khởi Nghĩa, tranh giành quyền lợi cho người dân, đánh đuổi sự thống trị tàn bạo của Hợp Ma Tông và các Vương Triều dưới quyền.

Từ đó đến nay, Thanh Vũ chưa từng gặp lại đám trẻ đó, hắn chỉ cử người đưa tài nguyên cho bọn nhóc tu luyện và trang bị các loại vũ khí chiến giáp, còn có các bản pháp thuật mạnh mẽ nhất của Giáo Đình. Không biết giờ này bọn nhóc trưởng thành đến đâu rồi, Thanh Vũ còn nghe nói, rất nhiều đứa trẻ bỏ cuộc, rời khỏi Huyết Nhật Thánh Đoàn, trở về vùng đất tín ngưỡng để sống một cuộc đời bình thường, cũng có người không may chiến tử trên chiến trường…

Thanh Vũ đặt kỳ vọng rất cao vào Huyết Nhật Thánh Đoàn, ban đầu, khi nhìn thấy ánh mắt quyết tâm tiêu diệt kẻ thù đã tước đoạt quê nhà của bọn trẻ như Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu, Thanh Vũ liền quyết định xây dựng quân đoàn kia, sự tồn tại của quân đoàn giống như một thanh kiếm sắc bén của Giáo Đình, thanh kiếm trảm hết kẻ địch!

Nhất là khi, Cổ Thanh Vũ, Khương Thiên Hải nắm giữ hai loại Thánh Thể!

“Đây cũng là lúc nên kích hoạt Thánh Thể của Thiên Hải và Thanh Thu và đào tạo lại bọn trẻ!” Thanh Vũ bình tĩnh nói trong nhìn vào mấy viên Thoát Thai Hoán Cốt Thần Đan mà hắn vừa lấy từ Nguyễn Thanh.

Sau đó, Thanh Vũ triệu hồi ra Lam Sương Thiên Điểu, nó rít cao một tiếng, đôi cánh khổng lồ mở rộng rồi phóng thẳng vào bầu trời cao, biến thành một đám sương màu xanh lam tuyệt đẹp vắt ngang vòm trời.

Giáo Đình đang hoạt động hết công suất, mỗi người đều có việc làm, không người nào rảnh rỗi cả, lúc bấy giờ đây, vùng đất tín ngưỡng đang được bảo vệ tuyệt đối, Thanh Vũ rất an tâm khi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.