Từ một cô gái tu sĩ bình thường, cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ lại biến thành một cường giả siêu cấp, đánh bại Lữ Giang Đại Quỷ Vương một cách áp đảo tuyệt đối, không cho phép Lữ Giang ra sức phản kháng gì, một đòn duy nhất, phế bỏ Lữ Giang Đại Quỷ Vương!
Sau một cái nháy mắt, Minh Khư Quỷ Vương và Vương Mộ Sử Đại Quỷ Vương đều ở to đôi mắt nhìn vào Chu Tĩnh Nhi, họ nhìn ra cô gái trẻ này tuổi đời còn chưa đến mười tám, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp đủ làm cho người ra sinh ra tấm lòng thương mến.
Không ngờ, một cô gái trẻ trung vậy lại là tu sĩ rất nguy hiểm!!
“Trời ạ!” Minh Khư Quỷ Vương há hốc mồm, miệng không kép lại được.
Đó là Đại Quỷ Vương, không phải con mèo, con chó rừng gì đâu đấy!
Một kích duy nhất, tiên quang nở rộ, Lữ Giang bị đánh tới bại liệt trên mặt đất!
Quá kinh người, Minh Khư Quỷ Vương cảm thấy nghẹt thở cực độ khi đối mặt với Chu Tĩnh Nhi.
“Còn ngươi nữa, quỷ mà cũng dám làm càn ở đây!!” Chu Tĩnh Nhi nói với vẻ mặt hùng hổ trong khi ánh sáng chói lóa bao phủ căn phòng, ở dưới ánh sáng gọi là tiên quang này, tựa hồ mọi sinh vật đều nhỏ bé không đáng kể.
Có thể nói ra lai lịch, thân phận của Lữ Giang, Vương Mộ Sử chứng tỏ Chu Tĩnh Nhi đã nhìn thấu bản chất của hai Đại Quỷ Vương.
Trong tầm mắt Chu Tĩnh Nhi, hai người đàn ông có vẻ cao lớn này chỉ là một pháp thuật biến đổi bình thường của Đại Quỷ Vương mà thôi, Chu Tĩnh Nhi nhìn thấy quỷ khí khủng bố tản mát ra từ hai người họ, còn có một bóng dáng khổng lồ trông rất âm trầm nữa, đó là chân thân của Đại Quỷ Vương.
“Đáng chết!” Vương Mộ Sử gầm thét một tiếng với ánh mắt kinh hãi, nhưng ngay lập tức, đôi mắt chuyển thành lạnh lẽo, sát khí xung thiên.
“Chết đi đi nhân loại khốn kiếp! Quỷ Độc Trảo!” Vương Mộ Sử lạnh lẽo nói, cơ thể con người liền biến mất, thay vào đó là một bóng dáng phát ra quỷ khí khủng khiếp, nồng đậm tạo thành một lớp sương mù bao phủ một cái bộ giáp sần sùi giống như vỏ của một loài cây già cỗi nhưng lại rất cứng rắn, không gì có thể phá nổi, hắn lộ ra chân thân của Đại Quỷ Vương!
Đồng thời, Vương Mộ Sử còn đưa một bàn tay mạnh bạo chộp tới Chu Tĩnh Nhi, linh áp tỏa ra từ tồn tại cảnh giới Ngũ Dương sơ kỳ khiến cho toàn bộ căn nhà bắt đầu lung lay, chuẩn bị sụp đổ, áp lực nặng nề bao phủ một vùng đất rộng lớn, điều đó khiến cho rất nhiều tu sĩ phát giác, họ đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn vào quán trọ.
Một đòn tấn công trong trạng thái tức giận của Vương Mộ Sử!
Ai có thể ngăn cản?
Phải biết rằng, Vương Mộ Sử còn mạnh hơn Lữ Giang Đại Quỷ Vương, lực chiến đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ nhờ vào một loại thể chất tên là Âm Mộc Quỷ Thể, ngưng tụ từ một loại bảo vật gọi là Âm Linh Mộc, cực kỳ quý giá!
Có thể tu luyện đạt tới độ cao Đại Quỷ Vương, có kẻ nào là người đơn giản, không có tích lũy nội tình, tăng cao chiến lực chứ?
Lữ Giang Đại Quỷ Vương còn không kịp dùng thủ đoạn mạnh nhất thì đã bị đánh gục!
Nhưng Vương Mộ Sử thì không!
Uy áp Hóa Thần trung kỳ ngập tràn trong từng hạt không khí khiến cho Minh Khư Quỷ Vương cảm thấy áp lực lớn, ông ta cố gắng chống chọi lại uy áp rồi đưa mắt nhìn vào Chu Tĩnh Nhi, người đang phải chịu một đòn tấn công tuyệt sát của Vương Mộ Sử!
“Có thể cản được không?” Minh Khư lẩm bẩm một tiếng.
Giữa thời khắc nguy hiểm, Chu Tĩnh Nhi vẫn bình chân như vại, không hề tỏa ra một sự lo lắng nào, cô ấy điều khiển thanh phi kiếm bay trở lại bên mình và chuẩn bị phòng thủ bằng cách thúc giục tiên quang hộ thể.
Keng! Keng! Keng!
Tuy vậy, hàng loạt âm thanh phát ra từ những thanh kiếm tuyệt hảo vang lên bên tai mọi người, gần với quán trọ, không biết từ khi nào, hàng chục thanh kiếm hư ảo đang trôi nổi giữa không trung, chúng đưa mũi kiếm nhắm thẳng vào Lữ Giang, Vương Sử Mộ!
“Nơi này là vùng đất tín ngưỡng của Quang Minh Giáo Đình, không cho phép những kẻ xấu xa các ngươi làm hại người dân vô tội!” Cùng lúc đó, một giọng nói thản nhiên phát ra từ bốn phương tám hướng.
Xẹt! Xẹt!!
Trước những đôi mắt ngạc nhiên, Quỷ Độc Trảo của Vương Sử Mộ Đại Quỷ Vương bỗng nhiên bị xé nát bởi một thanh kiếm hư ảo, nó đâm xuyên qua bàn tay móng vuốt chứa đầy quỷ khí âm trầm lạnh lẽo, chuyện này làm cho Vương Mộ Sử kinh hãi không thôi.
Chu Tĩnh Nhi ngây người ra, cô còn muốn phòng thủ, xong lại tiến đến đánh bại Vương Mộ Sử bởi vì cô cảm thấy hai kẻ này rất xấu xa, không phải một chú quỷ tốt bụng.
Còn Minh Khư Quỷ Vương thì trông khá hiền lành, ông ta thành thật đứng ở một bên, không tham dự vào chuyện này nên Chu Tĩnh Nhi không quan tâm đến Minh Khư nhiều, với lại, thực lực của Minh Khư quá yếu ớt, Chu Tĩnh Nhi căn bản không cần chú ý vào ông ta làm cái gì.
“Huyền Thiên Huyễn Kiếm Trận cấp năm hạ phẩm!!” Minh Khư Quỷ Vương thốt lên một cách ngạc nhiên, ngay sau đó, ông ta vui vẻ hét lớn.
“Giáo Hoàng, ngài ấy đang ở đây!”
Đúng vậy, Minh Khư Quỷ Vương phán đoán nhanh nhạy và tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho tình hình hiện tại, một bóng người đột ngột bước ra từ hư vô, hiện trong tầm mắt của mọi người, bao gồm cả Vương Mộ Sử đang cảm thấy bản thân hắn ta nguy hiểm.
“Ngươi là ai?” Vương Mộ Sử trầm giọng nói, dù sao hắn ta cũng là Đại Quỷ Vương, vượt qua nhiều trận chiến sinh tử mới đạt thành tựu như hiện giờ, không thể bị chấn nhiếp chỉ vì một người thanh niên trẻ tuổi như Thanh Vũ được, hắn bình tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tâm trí đang tìm kiếm cách ứng phó.
“Ngươi không nghe Minh Khư nói ư?” Thanh Vũ nhìn vào Chu Tĩnh Nhi một cái rồi nhíu mày, sau đó hắn nhàn nhạt trả lời Đại Quỷ Vương với tư thái thong dong, không vội vàng.
Thanh Vũ vừa đặt chân vào Không Vũ Vương Thành thì hắn nhận ra dao động linh lực mạnh mẽ ở đây, lại còn có một cảm giác âm lãnh bất thường nên hắn liền đi đến quán trọ rồi thấy cảnh Chu Tĩnh Nhi đánh bại Lữ Giang Đại Quỷ Vương, kích thích Vương Mộ Sử Đại Quỷ Vương.
Vì để không cho mọi chuyện lớn hơn, hay đi qua xa, Thanh Vũ buộc phải xuất hiện, nếu không thì hắn vui lòng đứng ở một bên quan sát Chu Tĩnh Nhi đánh bại Vương Mộ Sử bằng cách gì.
Tiên quang kia khiến cho Thanh Vũ cảm thấy nguy hiểm, áp lực nặng nề, rõ ràng Chu Tĩnh Nhi, người đã rơi vào luân hồi chín lần nhưng không bị mê thất sở hữu một thể chất kỳ lạ mà Thanh Vũ chưa biết được.
Chu Tĩnh Nhi có vẻ không thích những mẩu chuyện về Thần Linh cho nên cô ấy không tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, chưa phải là Tín Đồ, Tín Sứ của Giáo Đình, vì thế, Thanh Vũ không biết chính xác thể chất đặc biệt đó là gì.
Lữ Giang, Vương Sử Mộ nhận mệnh lệnh từ Dị Hồn Chân Quân tới đây chắc chắn mang theo mục đích xấu xa, không thể để cho hai con quỷ này chạy trốn thành công được, và cũng không cho họ gửi tin báo về cho Dị Hồn Chân Quân.
Nếu không Giáo Đình sẽ lọt vào tầm ngắm của Dị Hồn vì phát hiện ra bí mật động trời, khi đó, chắc chắn có rất nhiều người sẽ bị ảnh hưởng, Thanh Vũ phải gánh vác tội danh gián tiếp làm hại người vô tội, nhất là những linh hồn vất vưởng đang ở bên dưới lòng đất của các phân trận của Thiên Linh Phá Diệt Trận.
Nếu như Dị Hồn Chân Quân cảm thấy bị uy hiếp rồi kích hoạt đại trận thì sao?
Mấy chục triệu linh hồn kia sẽ bị hút cạn năng lượng, biến thành khói bụi trong sự đau khổ điên cuồng!
“Ngươi là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!!” Vương Mộ Sử hoảng sợ hét lên.
Hắn từng nghe về Giáo Hoàng này đánh bại Môn Chủ Lý Thiên Dự của Đà La Môn, nhưng lúc đó hắn không để trong lòng, ngày sau, Vương Sử Mộ lại tiếp tục nghe tin tức nóng bỏng về Giáo Đình, hai Đường Chủ đánh bại hai vị Hóa Thần Đại Tôn một cách áp đảo, vì vậy, Vương Mộ Sử này cho rằng Giáo Đình ẩn dấu rất sâu, ngay cả Giáo Hoàng kia cũng chưa thể hiện ra toàn bộ chiến lực.
“Chính xác, hơn nữa, ta còn là người sẽ bắt giữ ngươi!” Thanh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay sau đó, Thanh Vũ thản nhiên phất tay về phía Vương Mộ Sử, hắn đang điều khiển một trăm hai mươi tám thành kiếm hư ảo của Huyền Thiên Huyễn Kiếm Trận cấp năm hạ phẩm do Mặc Hàn bố trí.
Keng! Keng!
Một trăm hai mươi tám thanh kiếm mờ ảo, lập lòe ánh sáng lung linh như thể bọn chúng không tồn tại, bọn chúng cùng nhau xuất hiện, có mặt đầy đủ, chúng bao vây Vương Mộ Sử Đại Quỷ Vương vào chính giữa.
“Đừng hòng ta để ngươi làm việc đó, phá cho ta!!” Vương Mộ Sử cảm thấy nguy hiểm giáng xuống, hắn ta liền mở to miệng rít gào trong khi cơ thể lại tiếp tục biến lớn thành một người khổng lồ màu xám đen cao hơn một trăm mét, làn da như vỏ cây ngàn năm, sần sùi lại còn phát ra khí tức âm u, lạnh lẽo.
“Quỷ Mộc Thuẫn!” Vương Mộ Sử quát lớn.
Sau đó, những rễ cây dài với bán kính một mét mọc ra từ cơ thể Vương Mộ Sử Đại Quỷ Vương, có đến hàng ngàn rễ cây giống như rắn độc uốn lượn xung quanh hắn ta rồi tạo thành một cái thuẫn dày nặng để ngăn chặn một trăm hai mươi tám thanh kiếm sắc bén đang đâm thẳng đến.
Ầm! Ầm! Ầm!!
Mỗi một âm thanh nổ tung đồng nghĩa một thanh kiếm bị Quỷ Mộc Thuẫn ngăn chặn, tuy vậy, Vương Mộ Sử phải chịu đựng những đòn tấn công liên tiếp, không ngừng nghỉ làm hắn ta nhanh kiệt sức, quỷ khí xơ xác, tiêu điều hẳn đi.
“Ồ, có chút thực lực đấy!” Thanh Vũ cười khẽ trong khi nhìn vào Vương Mộ Sử chỉ lo phòng thủ.
Trận pháp bảo vệ Không Vũ Vương Thành do chính Mặc Hàn xây dựng và cải tiến theo trình độ bố trí trận pháp của ông ta.
Tuy trận pháp chỉ đạt cấp năm hạ phẩm, bằng với Ngũ Dương sơ kỳ, hơi thua kém Vương Mộ Sử một bậc nhỏ nhưng đó là đại trận của Đường Chủ Trận Pháp Đường, người nắm giữ Thánh Vật cho người sở hữu quyền năng tối thượng, nó không phải là một trận pháp cấp năm bình thường.
Vì vậy, Vương Mộ Sử đang trải nghiệm cảm giác khó khăn khi đối đầu với Mặc Hàn một cách gián tiếp, một trăm hai mươi tám thanh kiếm, mỗi một thanh bị vỡ nát thì có một thanh mới lại hiện ra, tựa hồ chúng vô cùng vô tận, phóng mạnh, tấn công Vương Mộ Sử.
“Trận pháp kỳ lạ, ta không thể ở lại đây quá lâu!” Vương Mộ Sử nghiến răng lẩm bẩm một tiếng, hắn quyết định chạy khỏi nơi này, bởi vì đây là địa bàn của Quang Minh Giáo Đình.
Nếu như còn chậm trễ thì có lẽ hai vị Đường Chủ trong tin tức nổi tiếng kia sẽ hiện thân, khi đó, dù Vương Mộ Sử có mạnh hơn cũng chưa chắc còn sống ra khỏi Không Vũ Vương Triều.
“Quỷ Mộc Phá!” Vương Mộ Sử gầm lên một tiếng thật dài, hàng nghìn sợi rễ cây to khỏe liền biến thành những cây gai nhọn hoắc, chúng nhắm vào một hướng rồi bắn đi với tốc độ cực nhanh, lóe lên liền va chạm vào Huyền Thiên Huyễn Kiếm Trận ở hướng đó.
Ầm! Ầm! Ầm!!
Mấy ngàn gai nhọn đâm thủng, phá hủy hết các cây kiếm hư ảo tạo ra từ trận pháp, tạo một khoảng không cho Vương Mộ Sử Đại Quỷ Vương rời khỏi trung tâm trận pháp.
“Thành công rồi!!” Đại Quỷ Vương cảm thấy phấn khích.
Trận pháp kia tạo ra một áp lực cực mạnh giáng xuống Vương Mộ Sử, nếu còn dây dưa, hắn sẽ bị đâm chết bởi các thanh kiếm quỷ dị.
“Ngươi tưởng rằng ngươi đã thoát rồi sao?” Bỗng nhiên, tiếng nói nhàn nhạt phát ra từ Thanh Vũ vọng đến từ phía sau Đại Quỷ Vương.
Vương Mộ Sử liền quay đầu, ánh mắt kinh hãi, vẻ mặt biến sắc, một sự hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt âm trầm kia.
“Tại sao lại như vậy?” Vương Sử Mộ kinh hoảng hét lên, hắn nhìn thấy hắn đang ở trong căn phòng của quán trọ, chưa hề đi ra khỏi đây một bước.
“Tất cả, chỉ là ảo ảnh!” Vương Mộ Sử liền cho ra một đáp án chính xác bằng kinh nghiệm sinh tồn của hắn.
Thanh Vũ thản nhiên gật đầu giải đáp cho Vương Mộ Sử: “Ta có thể nói cho ngươi biết, trận pháp này do Đường Chủ của Trận Pháp Đường tự tay chế tạo, tên của nó là Huyền Thiên Huyễn Kiếm Trận.”
“Bởi vì có một chữ huyễn cho nên nó có thể tạo ra ảo ảnh đánh lừa ngươi, từ đầu đến giờ, ngươi chỉ ở yên một chỗ mà thôi!”
“Thật là một trận pháp cao thâm khó lường!” Minh Khư Quỷ Vương cảm khái.
“Ngài Giáo Hoàng vẫn luôn thong dong, tự tin như vậy!” Chu Tĩnh Nhi cười khẽ.
Còn Văn Phác Chân, Trần Đình Hải, Võ Gia Hiệp, Võ Gia Hân, bà lão Trần Loan và Trần Nghiên Trúc, cô bé đang ôm lấy một con mèo màu trắng, họ đang đứng gần Chu Tĩnh Nhi rồi quan sát tình hình trong căn phòng từ một khoảng cách an toàn.
Họ đang thưởng thức bữa ăn thì bị làm phiền bởi Đại Quỷ Vương, đây là bữa tiệc chúng mừng bà lão Trần Loan đột phá Tam Dương sơ kỳ, không những vậy, bà lão còn mở được một cửa tiệm bán đậu hũ đường trong Không Vũ quốc, dùng nguyên liệu là linh dược để nấu ra nên nhận được sự ủng hộ của tu sĩ.
Bên ngoài quán trọ, rất nhiều tu sĩ đang tập trung vì bọn họ cảm thấy có chuyện lớn đang diễn ra bên trong quán trọ, thế nhưng họ không thể đi vào trong để tìm hiểu vì bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn cản, đó là trận pháp bảo vệ Vương Thành, khá nhiều binh lính của Không Vũ quốc đang dàn thành một đội ngũ ngăn cản người hiếu kỳ.
Vương Mộ Sử phờ phạc nhìn Thanh Vũ, nét mặt đang trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết, hắn đang là một Đại Quỷ Vương bị đẩy vào đường cùng, hắn sẽ chống trả mãnh liệt vì sinh tồn.
Còn Lữ Giang Đại Quỷ Vương đang bị khống chế ở cạnh bên, Vương Mộ Sử không quan tâm sống chết của kẻ đó, hắn chỉ biết sự an toàn của bản thân hắn là trên hết.
“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết thông tin quan trọng đó, còn bây giờ, hãy chết đi!!” Vương Mộ Sử gầm gừ như dã thú, hắn ta dùng một nắm đấm vung mạnh về phía Thanh Vũ.
“Quỷ Mộc Âm Linh Quyền!”
Một nắm đấm này khiến cho không gian rung động, không khí bạo tạc, quỷ khí ngập tràn trong căn phòng nhỏ hẹp, bởi vì trận pháp đã gia trì sự phòng ngự cho căn phòng nên nó không bị phá hủy bởi sức mạnh khủng bố từ Đại Quỷ Vương.
“GÀO!”
Dường như có tiếng la hét làm ảnh hưởng đến linh hồn con người vang vọng ra, một quyền đánh ra bằng toàn bộ sức mạnh, hay những gì Vương Mộ Sử có chỉ vì tiêu diệt Thanh Vũ.
Hắn nhận ra, Thanh Vũ chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ!
Đánh giặc cần bắt Vua trước, nếu như trận pháp đã khó chơi thì hãy giết chết kẻ điều khiển trận pháp!
Đáng tiếc, đó chỉ là một cạm bẫy do Thanh Vũ tạo ra nhằm thu hút Vương Mộ Sử tấn công hắn.
“Đừng phản kháng vô ích nữa, ngươi hãy nên ngoan ngoãn một chút!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra trong khi đưa một tay về phía trước, tay hắn bắt lấy một cây thương năm màu.
“Ngũ Sắc Diệt Tà Thương!”
Năm loại sức mạnh linh lực kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đang tạm thời dung hợp với nhau bằng sự liên kết do Quang pháp tắc tạo ra, lại còn có đặc tính phong ấn trong linh lực của Thanh Vũ, tất cả tạo nên một Thánh Thuật cực kỳ mạnh mẽ.
Sau chớp mắt, một thương đâm ra ngoài!
Xẹt!!
Nắm đấm của Vương Mộ Sử vừa chạm vào Ngũ Sắc Diệt Tà Thương thì nó liền nổ tung, các mảnh vỡ cơ thể bắn ra bốn phía, một cơn đau đớn đánh ập vào tâm linh của hắn ta.
Chưa dừng lại ở đó, Thanh Vũ thừa thế tiến công, một cây thương vung mạnh xuống từ trên cao, đánh trúng vào phần ngực của Vương Mộ Sử!
Ầm!!
Vương Mộ Sử bay mạnh ra sau, hắn đâm vào bức tường cứng rắn của quán trọ rồi ngã xuống vào nền đất, toàn thân rã rời, không còn đủ sức lực để tiếp tục chiến đấu nữa.
Vương Mộ Sử Đại Quỷ Vương bị đánh bại!
“Giáo Hoàng, ngài ấy lại mạnh hơn nữa rồi!” Minh Khư cảm thán một tiếng trong sự rung động mạnh.
“Anh ấy đã đánh bại kẻ xấu!” Chu Tĩnh Nhi phấn khích nói.
“Phải gọi là ngài ấy!” Văn Phác Chân khẽ ho lên, uốn nắn Chu Tĩnh Nhi.
“Con biết rồi, thưa sư phụ!” Chu Tĩnh Nhi không tình nguyện nói.
“Anh Thanh Vũ, bên này còn có một con quỷ dữ nè!” Chu Tĩnh Nhi vừa nói lớn vừa đưa một ngón tay chỉ vào Minh Khư Quỷ Vương khiến ông ta sậm mặt lại.
“Tĩnh Nhi, đó là người một nhà! À không, quỷ một nhà với chúng ta mới đúng!” Văn Phác Chân vội ho khan.
“Nghiên Trúc không muốn làm người một nhà với quỷ đâu!” Trần Nghiên Trúc lo sợ nói, vẻ mặt rụt rè liến nhìn vào Minh Khư Quỷ Vương, bị một cô bé sợ làm trái tim lạnh băng của Minh Khư bị đả kích trầm trọng.
Ông ta có hung dữ và bị nhiều người khác ghét bỏ như vậy sao?
“Khặc khặc, dù ngươi có bắt được chúng ta thì cũng không sao, bởi vì các ngươi sắp bị hủy diệt rồi!” Đột nhiên, Vương Sử Mộ cười gằn với đôi mắt lạnh lẽo, hắn ta đưa ngón tay lên miệng rồi cắn mạnh, máu tươi màu xanh lục chảy dài trên bàn tay, miệng Vương Sử Mộ tụng chú ngữ kỳ lạ, khó hiểu, ngay sau đó, các giọt máu tươi lóe sáng lên rồi biến thành một vệt sáng bay thẳng về phương xa.
“Giáo Hoàng, hắn muốn truyền tin cho Dị Hồn bằng cấm thuật!” Minh Khư Quỷ Vương bất ngờ hét lên.
“Ồ, thủ đoạn của ngươi không ít nhỉ!” Thanh Vũ hờ hững liếc Vương Sử Mộ một cái.
“Haha, các ngươi chết chắc, các Quỷ Vương khác và Dị Hồn Chân Quân sẽ tiêu diệt hết các ngươi!” Vương Mộ Sử cười vang dội, nét mặt như thể nhìn thấy viễn cảnh ở tương lai vậy.
“Ngươi định dùng cái này thông báo cho những kẻ khác phải không?” Thanh Vũ bình tĩnh mở năm ngón tay ra đưa cho Vương Sử Mộ nhìn, vệt sáng vốn đã biến mất nơi phương trời xa đột nhiên xuất hiện trong tay Thanh Vũ, trước đôi mắt tuyệt vọng khôn cùng, năm ngón tay Thanh Vũ chậm rãi khép chặt lại, bóp nát vệt sáng truyền tin của Đại Quỷ Vương.
“Không!!” Vương Mộ Sử cắn răng quát lớn, đó là hi vọng sống sót của hắn đấy.
“Đừng kêu la như vậy chứ, hãy biết ơn đi, bởi vì, ngươi còn chưa thể chết!” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng, hắn bước đến gần Vương Mộ Sử, bàn tay đang cầm lấy một viên trái cây màu đỏ thẫm óng ánh.
Đó là Quang Minh Tín Ngưỡng Quả!
“Chính là nó!” Minh Khư Quỷ Vương lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm nghị, tập trung cao độ, ông ta biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.