Lữ Giang, Vương Mộ Sử, hai Đại Quỷ Vương đã không còn sức lực chống trả nữa, bọn họ trơ mắt ra nhìn Thanh Vũ đặt Quang Minh Tín Ngưỡng Quả vào trong miệng, ngay sau đó, quả trái cây thần bí này liền tan ra, một nguồn sức mạnh kỳ diệu lan tỏa khắp toàn thân họ, dường như nó đang thực hiện một sự thay đổi lớn lao nào đó.
Lữ Giang, Vương Mộ Sử thu hết lại quỷ khí âm trầm vào bên trong cơ thể, bọn họ nhắm chặt đôi mắt lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, khoảng chừng vài giây sau, họ cùng mở mắt ta, vẻ mặt kính trọng trong khi nhìn vào Thanh Vũ.
“Tham kiến Giáo Hoàng!” Hai Đại Quỷ Vương đồng thanh nói lớn, còn hơi khom người biểu thị sự tôn trọng cao độ dành cho Thanh Vũ.
“Ừ!” Thanh Vũ hơi gật đầu với hai Đại Quỷ Vương, tiếp theo, hắn không để tâm đến họ nữa, hắn quay người nhìn vào nhóm người Chu Tĩnh Nhi, Văn Phác Chân.
“Đã làm mọi người cảm thấy lo lắng rồi!” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng.
“Không sao, chúng tôi cảm thấy may mắn vì được chiêm ngưỡng sức mạnh vĩ đại của ngài!” Văn Phác Chân nhẹ giọng nói với vẻ mặt chân thành.
Không có nhiều cơ hội gặp tận mắt Thanh Vũ nữa chứ nói gì có thể quan sát Thanh Vũ chiến đấu với kẻ địch ở khoảng cách gần giống vậy?
Có thể nói, một chuyến đi đến quán trọ thưởng thức bữa ăn này không uổng phí chút nào, dù cho thức ăn nguội lạnh, không còn ngon lành nữa, họ vẫn cảm thấy thoải mái cực kỳ.
“Anh Thanh Vũ, tại sao hai quỷ kia lại thành quỷ tốt bụng rồi vậy?” Chu Tĩnh Nhi hỏi bằng nét mặt nghi ngờ trong khi liếc nhìn vào hai Đại Quỷ Vương đã thành thật đứng ở một bên, không có lên tiếng xen vào cuộc trò chuyện của Thanh Vũ và mọi người.
“Họ đã tỉnh ngộ, từ nay về sau, họ sẽ là đồng minh của chính nghĩa!” Thanh Vũ hiên ngang nói ra, vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho mọi người tin phục.
“Họ đã tỉnh ngộ?” Minh Khư Quỷ Vương cười méo miệng.
Hai Đại Quỷ Vương nghe xong câu trả lời của Giáo Hoàng thì miệng của họ cũng không khỏi co giật liên tục, họ là Đại Quỷ Vương chứ không phải một con quỷ đần đâu mà tỉnh với chả ngộ.
Rõ ràng là quả trái cây kia khiến bọn họ tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, trái tim không cho phép họ làm điều xấu xa nữa!
“WOA!” Chu Tĩnh Nhi phấn khích đưa một ngón tay lên biểu thị sự sùng bái của cô dành cho Thanh Vũ.
Đó là tiền bồi, là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, người lãnh đạo những con người cường đại chiến đấu vì lý tưởng tốt đẹp, chắc chắn hai Đại Quỷ Vương này đã cảm nhận được sự cao thượng của Thanh Vũ nên sinh ra lòng thần phục, không dám làm chuyện ác nữa.
Văn Phác Chân, Võ Gia Hiệp, Trần Đình Hải hay những người hơi lớn tuổi khác đều nhận ra sự bất thường về quả trái cây màu đỏ thẫm, nhưng họ không lên tiếng đánh vỡ bầu không khí, Chu Tĩnh Nhi, Trần Nghiên Trúc đều tin tưởng Thanh Vũ một cách vô điều kiện, không nên phá vỡ hình tượng của Giáo Hoàng thì hơn.
Với lại, đây cũng là một chuyện tốt, từ nay về sau mất đi hai Đại Quỷ Vương xấu xa, lại có thêm hai Đại Quỷ Vương đứng về phe thiện, tạo ra hàng ngàn điều tốt lành.
“Mặc dù họ đã trở thành chú quỷ tốt nhưng Nghiên Trúc vẫn sợ!” Trần Nghiên Trúc e dè nói trong khi ôm chặt con mèo trắng vào trong lòng.
Con mèo hơi ngẩng đầu, nó nhìn sang Thanh Vũ rồi lại nhìn qua hai Đại Quỷ Vương, một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc trong thân thể, nó chính là Đa Bảo Tặc Miêu, một con mèo từng có ý đồ xấu với Lâm Phong hay thậm chí là cả Thanh Vũ, nhưng sau khi bị sét đánh thì Đa Bảo Tặc Miêu đang nghỉ ngơi dưỡng thương bên cạnh Trần Nghiên Trúc.
Hiển nhiên, vào buổi tối, đêm Trăng không sao, gió thổi vi vu, nhân lúc Trần Nghiên Trúc không để ý, Đa Bảo Tặc Miêu lại cảm thấy ngứa nghề, tạo ra nhiều chuyện lạ xảy ra trong Vương Thành, mấy chục nhà giàu phú hộ bị mất trộm.
Sau cùng, Đa Bảo Tặc Miêu lẳng lặng nhìn vào Thanh Vũ với đôi mắt kiêng kỵ, nó nhanh chóng cụp đầu xuống rồi ngủ một giấc dài, có Trần Nghiên Trúc ở đó, ai lại đi nghi ngờ một con mèo trắng vô hại?
“Mọi người đang làm gì ở đây vậy?” Thanh Vũ khẽ hỏi.
“Chúng tôi đang mở một bữa tiệc chúc mừng bà Trần Loan đã mở một cửa tiệm bán đậu hũ đường tại Không Vũ Vương Thành!” Văn Phác Chân cười nói.
“Đúng là một việc vui cần phải chúc mừng.” Thanh Vũ mỉm cười.
“Bà Trần Loan, đây là phần quà khai trương dành cho bà, xin hãy nhận lấy nó.” Thanh Vũ tặng cho bà lão Trần Loan một cái Nhẫn Chứa Đồ một trăm mét vuông, giá trị khá cao nhưng hắn không quan tâm lắm, ở bên trong chiếc nhẫn còn có vài vật như tài nguyên tu luyện là Linh Thạch, tinh thể tiến hóa, còn có cả một số loại đan dược đề cao thể chất như Tẩy Tủy Đan cấp hai, cấp ba tuyệt phẩm, một loại đan dược thích hợp cho Trần Nghiên Trúc sử dụng.
Cô bé đang tu luyện, hiện là tu sĩ Nhất Dương trung kỳ, căn cốt thông minh, tâm tư lanh lẹ lại hiền lành, nhưng Trần Nghiên Trúc chỉ còn lại một người thân là bà lão Trần Loan, hắn cảm thấy mình cần phải giúp đỡ hai bà cháu một chút, với lại, Trần Nghiên Trúc là bạn của Hoa Linh.
“Cảm ơn ngài Giáo Hoàng!” Bà lão Trần Loan nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, bây giờ, sau khi đạt cảnh giới Tam Dương sơ kỳ nhờ vào Tam Dương Thánh Quả do Thanh Vũ tặng từ trước, thân thể bà lão không còn suy yếu nữa, tấm lưng thẳng tắp, đầu tóc bạc nhánh cũng bắt đầu chuyển thành màu đen, đó là sự thay đổi sinh lý khi tuổi thọ tăng cao.
“À, Văn Phác Chân, Võ Gia Hiệp, Trần Đình Hải, ba người đã kiểm tra xong hệ thống học viện chưa?” Thanh Vũ bình tĩnh hỏi.
“Chúng tôi đã kiểm tra xong và đưa ra nhiều lời khuyên dành cho Không Yên Quốc Vương, nhưng chúng tôi cho rằng hệ thống học viện do ngài định ra rất hoàn mỹ, tạo ra nhiều cơ hội cho những người dân có thể học tập trong môi trường tốt nhất.” Văn Phác Chân khẽ đáp lại.
“Đúng vậy, bây giờ chúng tôi đang liên lạc với một số người có năng lực, gọi họ đến đây để cho ngài kiểm tra.” Võ Gia Hiệp bình tĩnh nói tiếp.
“Mặc dù họ là tán tu hay người không có địa vị cao nhưng chúng tôi luôn chọn những người có học thức và nhân cách tốt, xin ngài hãy yên tâm.” Trần Đình Hải cười nói.
“Rất tốt, ta nghĩ rằng Giáo Đình cũng nên bắt tay vào xây dựng học viện riêng, sau đó chỉnh hợp tất cả tạo thành một hệ thống học viện giống như ta đã định sẵn, tuy nhiên, để có thể làm được việc đó, Giáo Đình cần thu nhận thêm rất nhiều nguồn lực có sẵn kiến thức hay kinh nghiệm.” Thanh Vũ từ tốn lên tiếng.
“Nhớ kỹ, năng lực, kinh nghiệm có thể bồi dưỡng, tích lũy thông qua thời gian, nhưng nhân cách là một thứ tất yếu, nếu như nhân cách không đủ thì lấy tư cách gì dạy dỗ ra những học viên tài giỏi?” Thanh Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vâng!” Ba người gật đầu trả lời.
“Cố gắng lên, ta cũng sẽ cho người phụ giúp mọi người một tay, khi hệ thống học viện hoàn thành, ta có một số phần thưởng tặng cho mọi người.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói tiếp, tạo ra một động lực lớn cho nhóm người Văn Phác Chân cố gắng làm việc.
Võ Gia Hiệp, Văn Phác Chân, Trần Đình Hải đều là tu sĩ đã sống lâu năm, mạng lưới quan hệ rộng rãi, quen biết nhiều tu sĩ khác, tuy cảnh giới của các tu sĩ đó không cao nhưng vẫn có thể thích nghi với vai trò một thầy giáo, cô giáo trong học viện.
Như Thanh Vũ đã nói, nhân cách vẫn là một điều kiện tiên quyết, Giáo Đình không cần các tu sĩ có nhân cách tồi tệ gia nhập, người không đủ tài năng, kinh nghiệm thì có thể từ từ nâng cao thông qua sự bồi dưỡng của Giáo Đình.
“Giáo Đình đã ban cho chúng tôi rất nhiều, chúng tôi không cầu mong gì hơn ngoài việc có thể giúp đỡ ngài gánh lấy một nỗi lo toan!” Văn Phác Chân điềm tĩnh nói ra.
“Ta rất tin tưởng vào mọi người!” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu.
“Chu Tĩnh Nhi, tại sao em có thể đánh bại cả một Đại Quỷ Vương vậy?” Thanh Vũ hỏi trong khi nghiêng đầu nhìn vào Chu Tĩnh Nhi.
“Em cũng không rõ nữa, mọi thứ rất tự nhiên, em cảm thấy rằng bản thân em có thể đánh bại họ.” Chu Tĩnh Nhi hơi nhíu mày suy tư rồi trả lời Thanh Vũ, nhìn biểu cảm thì có thể đoán ra rằng Chu Tĩnh Nhi thực sự không biết câu trả lời.
“Vậy à?” Thanh Vũ trầm tư.
“Hãy thả lỏng thân thể, anh sẽ dùng Điều Tra Ngọc kiểm tra cho em một chút!”
“Điều Tra Ngọc? Đó có phải là vậy mà các tu sĩ đồn thổi rằng có thể kiểm tra tư chất, thiên phú của một con người hay không?” Chu Tĩnh Nhi nói với đôi mắt sáng lên, cô cũng nghe nhiều thông tin về Giáo Đình trong Không Vũ Vương Triều bao gồm cả những vật phẩm đặc biệt.
Những lời khen của tu sĩ tặng cho Giáo Đình càng làm Chu Tĩnh Nhi tin tưởng vào Thanh Vũ nhiều hơn.
Sự kính trọng tăng lên đáng kể khiến Chu Tĩnh Nhi rất ngưỡng mộ khí khái của Giáo Đình, nhất là khi trao tặng quyển sách tu luyện là bảo vật của một thế lực cho người dân bình thường, ai ai cũng có thể tu luyện, có cơ hội trở thành một nhân vật lớn hay được làm điều mà họ vẫn thường hay ước mơ.
“Chính là nó!” Thanh Vũ nhẹ giọng đáp lại.
“Vậy thì tốt quá, em cũng muốn thử dùng Điều Tra Ngọc một lần!” Chu Tĩnh Nhi hào hứng nói ra.
Những người khác thì giương mắt lên nhìn vào Chu Tĩnh Nhi, bọn họ cũng cảm thấy hiếu kỳ, tại sao một cô gái trẻ tuổi lại sở hữu tu vi Tứ Dương sơ kỳ, không những vậy, cô ấy còn có một tài năng đủ để áp đảo luôn cả Lữ Giang Đại Quỷ Vương, tu vi Ngũ Dương sơ kỳ.
Có lẽ, bí mật kia sẽ được giải đáp trong thời khắc này.
Thanh Vũ cầm lấy một cái Điều Tra Ngọc rồi bóp nát, nó biến thành một luồng ánh sáng bao phủ Chu Tĩnh Nhi, rất nhanh, nó phản hồi lại cho Thanh Vũ nhiều thông tin cơ bản của Chu Tĩnh Nhi như giới tính, cân nặng, số tuổi, tu vi và có cả luôn cả thể chất nữa.
Khi tìm hiểu kỹ càng hết số thông tin đó, Thanh Vũ lẫn Chu Tĩnh Nhi đều mở to mắt ra nhìn vào nhau, Chu Tĩnh Nhi tất nhiên cũng nhận được thông tin từ Điều Tra Ngọc.
Cả hai người biểu hiện sự kinh ngạc cao độ làm những người khác càng trông chờ vào kết quả.
“Thưa Giáo Hoàng, rốt cuộc Chu Tĩnh Nhi…” Văn Phác Chân nhịn không được nữa, ông ta mở lời hỏi.
Nhưng Văn Phác Chân còn chưa nói hết lời thì Chu Tĩnh Nhi đã nói to một tiếng:
“Em… Cửu Thế Chân Tiên Thánh Thể?”
“Cửu Thế Chân Tiên Thành Thể!” Thanh Vũ vừa gật đầu vừa nói trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc.
Đó là thể chất mà Thanh Vũ, Chu Tĩnh Nhi nhận được từ kết quả của Điều Tra Ngọc, một loại Thánh Thể!
“Cửu Thế Chân Tiên Thánh Thể?” Văn Phác Chân, Võ Gia Hiệp, Trần Đình Hải, Minh Khư, Lữ Giang, Vương Mộ Sử đều ngạc nhiên đến đứng hình, bất tri bất giác, bọn họ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt trong khi tập trung vào Chu Tĩnh Nhi.
“Đó… là cái gì vậy?” Chu Tĩnh Nhi nghi hoặc, cô còn đặt một tay lên trán để cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Chu Tĩnh Nhi chỉ biết đến thể chất đặc biệt chứ chưa tìm hiểu quá kỹ càng, cô còn chưa từng nói chuyện với một người sở hữu thể chất nữa thì làm sao biết mức độ của Thánh Thể nằm ở đây?
Những người khác cũng khá mơ hồ, họ là tu sĩ trên Thiên Quy Đảo, một hòn đảo nhỏ bé nằm giữa Loạn Giới Thâm Hải, họ còn chưa tiếp xúc với tu sĩ Hóa Thần hay Pháp Tướng Thiên Tôn, cho nên Thánh Thể là một khái niệm rất cao quý nhưng lại mơ hồ đối với bọn họ.
Chính xác thì thể chất của Chu Tĩnh Nhi là Chân Tiên Thánh Thể, nhưng Chu Tĩnh Nhi lại là một Thánh Giả rơi vào luân hồi chín lần khiến Chân Tiên Thánh Thể trở thành Cửu Thế Chân Tiên Thánh Thể, một loại thể chất gần như đạt cực hạn của Thánh Thể, nếu như chín lần luân hồi đều tu luyện đến cảnh giới tối ca thì chắc chắn thể chất này sẽ còn nâng cấp mạnh hơn nữa, biến thành một loại Thần Thể.
Thanh Vũ suy nghĩ lướt qua vài thông tin đó rồi hắn cất giọng nói với Chu Tĩnh Nhi:
“Thể chất đặc biệt trong Tu Chân Giới chia làm nhiều loại là Địa Thể, Thiên Thể, Đạo Thể, Tiên Thể, Thánh Thể, mỗi một loại thể chất đại diện cho một tài năng khác nhau, Thánh Thể là thể chất mạnh hơn những thế chất còn lại.”
“Điều đó có nghĩa là em có thể chất rất quý hiếm?” Chu Tĩnh Nhi không tin vào những gì cô nghe được, cô tưởng rằng bản thân cô chỉ hơi có tài năng về tu luyện chứ không có gì đặc biệt như thể chất quý hiếm.
Không thể tưởng tượng được, Cửu Thế Chân Tiên Thánh Thể lại là thể chất của chính cô.
“Đây là một thông tin bí mật, mọi người không nên truyền đi cho người ngoài nghe thấy!” Thanh Vũ nghiêm nghị nhắc nhở một câu, để bảo đảm sự bảo mật, hắn còn nhìn quanh từng người để cho họ thấy Thanh Vũ rất coi trọng việc này.
“Vâng!” Mọi người nhanh chóng đáp.
“Tuy rằng thể chất của em rất mạnh mẽ, nhưng không được lơ là, để cho thể chất quyết định mọi thứ, hãy cố gắng nắm giữ nó chứ đừng để nó quyết định cuộc sống của em, Chu Tĩnh Nhi.” Thanh Vũ bình tĩnh khuyên nhủ.
Chu Tĩnh Nhi chỉ là một cô gái trẻ tuổi vừa gia nhập thế giới tu sĩ không lâu, thể chất đặc biệt này có thể ảnh hưởng xấu đến cô ấy, Thanh Vũ không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra.
“Anh yên tâm đi, em sẽ dùng phần thưởng của đất trời này để chống lại cái xấu, cũng giống như anh và cả Quang Minh Giáo Đình đang làm vậy!” Chu Tĩnh Nhi mỉm cười nhẹ, hai mắt híp lại.
“Tốt lắm!” Thanh Vũ cười gật đầu.
“Mình vừa bị một thiên tài Thánh Thể đánh bại? Đúng là không oan uổng mà!” Lữ Giang Đại Quỷ Vương nghĩ thầm trong lòng.
“Thiên tài, Thánh Thể?!” Minh Khư Quỷ Vương thì ngạc nhiên đến không thể suy nghĩ gì khác ngoài bốn chữ đó.
“Cửu Thế Chân Tiên Thánh Thể? So với cô gái nhân loại này thì Quỷ Hoàng chỉ là đồ bỏ!” Vương Mộ Sử ngây ngẩn nói thầm.
“Hãy trông nom Chu Tĩnh Nhi cho tốt!” Thanh Vũ bình tĩnh truyền âm cho Văn Phác Chân, người sư phụ còn kém hơn cả đệ tử, nhưng dù vậy, Chu Tĩnh Nhi vẫn kính trọng Văn Phác Chân, luôn nghe lời răn dạy của ông ta.
“Tôi sẽ không để Tĩnh Nhi đi vào con đường sai lầm!” Văn Phác Chân nói với vẻ mặt kiên định.
Thanh Vũ lại chú ý vào Chu Tĩnh Nhi, hắn nhẹ nhàng nói tiếp:
“Em có thể đến gặp gỡ Ngọc Trang, cô ấy hiện đang giữ chức danh Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình, có thể cô ấy sẽ giúp đỡ cho em về những thứ liên quan đến Thánh Thể!”
“Hồng Y Giáo Chủ Ngọc Trang, cô ấy chính là thần tượng của em đấy!” Chu Tĩnh Nhi vui vẻ nói.
“Thật vậy à?” Thanh Vũ bất ngờ.
“Đúng thế, Ngọc Trang Giáo Chủ là người đánh bại các Tà Đồ trong Không Vũ Vương Triều, bây giờ ai ai cũng biết về Ngọc Trang Giáo Chủ, cô ấy là ân nhân cứu mạng của rất nhiều người dân!” Chu Tĩnh Nhi nhanh nhẹn trả lời.
“Em có thể tìm Ngọc Trang Giáo Chủ ở đâu?”
“Ngọc Trang đang ở một nơi khá xa, tuy nhiên, cô ấy chuẩn bị trở về, khoảng chừng một tuần lễ nữa, từ giờ cho đến lúc đó, em hãy làm quen với thể chất và nhớ đừng có có dùng thể chất bừa bãi, nếu không rất nhiều kẻ xấu sẽ tìm đến em.” Thanh Vũ cười nói.
“Em biết rồi!” Chu Tĩnh Nhi gật đầu một cái, cô ấy tiếp tục hỏi:
“À, anh Thanh Vũ, Ngọc Trang Giáo Chủ cũng là một thiên tài sở hữu Thánh Thể phải không?”
“Về chuyện này à… có lẽ là vậy!” Thanh Vũ khẽ nói, vẻ mặt thần bí làm người khác mơ màng.
“Được rồi, anh có một số chuyện cần phải giải quyết, tạm biệt!” Thanh Vũ để lại một câu rồi mang theo hai Đại Quỷ Vương biến mất ngay tại chỗ.
“Tạm biệt!” Mọi người cất tiếng chào, sau đó họ lại tiếp tục trở về công việc cũ.
Hai Đại Quỷ Vương biết nhiều bí mật về kế hoạch kéo dài nửa thiên niên kỷ của Dị Hồn Chân Quân nhằm giải cứu một Quỷ Hoàng khỏi bị trấn áp, cho nên Thanh Vũ phải tra hỏi Lữ Giang, Vương Mộ Sử một chút.
Còn vấn đề an toàn của Chu Tĩnh Nhi?
Thanh Vũ căn bản chẳng cần tốn công sức lo lắng để làm gì, thực lực của Chu Tĩnh Nhi ít nhất hơn tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ rất nhiều, Cửu Thế Chân Tiên Thánh Thể, một Thánh Thể ngấm khí tức luân hồi chín lần, một thể chất cực kỳ cường hoành, tuyệt thế vô song.
Hắn cũng chẳng muốn can thiệp vào cuộc sống của Chu Tĩnh Nhi bởi vì hắn chỉ là một Giáo Hoàng, không phải là một kẻ tàn bạo luôn muốn mọi chuyện nằm ở trong lòng bàn tay, Chu Tĩnh Nhi có cuộc đời riêng của cô ấy.
Đương nhiên, nếu như Chu Tĩnh Nhi gặp phải khó khăn, nguy hiểm, Thanh Vũ sẵn sàng giang tay ra giúp đỡ, dù sao Chu Tĩnh Nhi cũng là Cửu Chuyển Thánh Giả, nếu như mối quan hệ giữa đôi bên tốt đẹp thì Giáo Đình không bao giờ bị thiệt thòi.
Còn Văn Phác Chân lại chuẩn bị nhận chức trong học viện của Giáo Đình, về tình, về lý, Thanh Vũ đều phải quan tâm đến Chu Tĩnh Nhi.
Cuối cùng thì mọi chuyện đã kết thúc, các binh lính canh giữ bên ngoài quán trọ bắt đầu tản đi trước sự hiếu kỳ của người dân Không Vũ Vương Thành, họ mãi mãi không biết chuyện gì vừa xảy ra tại đây.
Ai lại nghĩ rằng hai Đại Quỷ Vương lại đường đường chính chính đi đến một quán trọ của tu sĩ con người rồi bị bắt giữ?
Ngay cả Lữ Giang, Vương Mộ Sử còn không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó nữa là!
Bất kỳ thông tin đều bị ngăn cách, Dị Hồn Chân Quân không biết, hai Đại Quỷ Vương đã trở thành thành viên của Quang Minh Giáo Đình.
Tâm tư của Minh Khư Quỷ Vương rất nhanh nhạy, ông ta dẫn hai Đại Quỷ Vương đến nơi đông người, lại có trận pháp bao phủ không gian, ngăn cách nhiều sự dòm ngó của tu sĩ khác, một nơi mà không có nơi nào tốt hơn để bắt giữ Đại Quỷ Vương!
Mấy giờ trôi qua, Lữ Giang,Vương Mộ Sử lên đường rời khỏi Không Vũ Vương Triều, bọn họ trở về phần trận pháp của Thiên Linh Phá Diệt Trận do họ quản lý.
Thanh Vũ đưa mắt nhìn vào bóng lưng của hai Đại Quỷ Vương, nét mặt chăm chú, hắn đang suy nghĩ đôi điều.
“Dị Hồn Chân Quân, càng tìm hiểu thì người này càng thần bí!” Thanh Vũ khẽ nói một câu.
“Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, chỉ hi vọng Quang Minh Giáo Đình sẽ phát triển đủ mạnh trước những sự nguy hiểm đang rình rập.”
“Còn bây giờ, mình nên kết thúc trận chiến giữa Hắc Viên và Thiết Thạch Nghĩ!” Thanh Vũ chuyển dời tầm mắt về phía đông bắc Không Vũ quốc, nơi đó là Minh Hàng Sâm Lâm, một vùng rừng rậm rộng lớn nằm cạnh Bảo Trụ Vương Triều.
Trận chiến nơi đó càng lúc càng nóng và càng căng thẳng!